Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1426 chữ

Chu Dương nói năm đó căn nhà này được xây dựng và bảo tồn rất tốt nhưng lại bị phá hủy nặng nề, nhưng hóa ra ngôi nhà thực sự tốt, mặc dù cửa ở góc Đông Nam không được trang trí bằng tu sửa bằng màu nên nhìn hơi cũ kĩ, sân được lát đá xanh, vòng qua cổng hoa treo sẽ đến hành lang có những cây cột màu đỏ son, vốn dĩ nghĩ không cần tỉa cây cói mọc ở đây, thật sự không cần trang hoàng lại gì cả, hai vợ chồng chưa từng gặp căn nhà nào như vậy nên không biết nên hình dung thế nào.

Bên ngoài nhìn chiều rộng khoảng ba mươi hai mét, nhưng đi vào trong nhà Tần Chí Quân lại cảm thấy độ rộng nhiều nhất là mười sáu mét, Cố Uyển bị anh dắt tay đi một vòng, một đôi mắt cũng không đủ dùng, bước qua cửa khắc hoa sang sân thứ ba mới biết căn nhà này còn có khu khác, chiếm diện tích khoảng một nghìn hai trăm tám mươi mét vuông, diện tích đại khái của toàn bộ kiến trúc là sáu trăm bốn mươi mét vuông, toàn bộ nửa kia khu phía Tây vườn, có hành lang bao quanh, phía Bắc có một loạt năm gian phòng, khu vườn còn có tòa đình tám góc để hóng gió.

Nhưng Tần Chí Quân chỉ dám cho Cố Uyển nhìn từ xa, khu bị bỏ hoang nét nhất của căn nhà này là khu vườn, cỏ dại mọc thành cụm sợ có rắn hay bọ gì đấy.

Hai người trở lại khu sân nhà thứ ba, vườn sân nhà ba là một dãy phòng sau có năm gian phòng. Phía Đông có một cửa hông nối với sân nhà thứ hai, khu sân nhà thứ hai theo bố cục ba chính hai phụ, còn có ba căn phòng ngủ, phía nam còn có bốn căn phòng. Cố Uyển vừa đi vừa đếm, đi một vòng xong thì cứng họng: “Anh cả Tần, chỗ này rộng quá, em tính thử thấy có khoảng hai mươi lăm gian phòng.”

Ai nói không phải chứ, Tần Chí Quân xoa đầu Cố Uyển, bộ dáng rất buồn rầu: “Vợ à, anh phát hiện anh không còn biết giá trị của anh là gì nữa thì phải làm sao đây, tiền em cũng có thể kiếm, nhà tốt hơn căn anh được xếp cho nhiều.”

Vốn dĩ anh tưởng căn nhà trong khuôn viên quân đội đã rất tốt, mới đi một vòng trong căn biệt thự của quan to tam phẩm này thì chẳng bao lâu sau căn nhà kia đã chỉ còn là cặn bã. Nghĩ đến tiền trợ cấp một trăm năm lăm đồng mỗi tháng của mình với hơn hai trăm vạn tiền chia hoa hồng nửa năm của cô, ngay cả Tần Chí Quân có ý chí kiên cưỡng cũng bắt đầu thấy bản thân thất bại.

Căn nhà trong lòng trong mắt Cố Uyển lập tức bị vứt sang một bên, chỉ còn lại cô và anh cả Tần, cô duỗi tay ôm lấy eo Tần Chí Quân lắc đầu.

“Làm gì có mình em kiếm tiền, chúng ta chỉ khác nhau công việc thôi, nếu không phải ông Giang quan tâm anh thì sao phương thuốc Hồi Xuân Hoàn có thể đổi được căn nhà này. Nếu không có anh thì sao em dám tùy tiện lấy ra thuốc dưỡng nhan như thế được, không đúng hơn mà sẽ bị người ta cưỡng ép bán với giá mấy ngàn đồng, chứ lấy đâu ra mà chia hoa hồng.”

Vẻ mặt kinh ngạc của Tần Chí Quân bị bộ dạng nghiêm túc của cô quét sạch, trong mắt lóe lên chút ý cười, miệng nhỏ rất biết cách ăn nói, phần lớn công lao của đôi môi đều dành cho anh.

Cố Uyển không giả vờ nói lý, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng một đôi mắt ngập nước, không biết cô đang suy nghĩ gì, vẻ mặt cô hơi ngượng ngùng rồi sau đó trở nên kiên định.

“Anh là tự tin của em, là chỗ dựa của em nha.” Cô cất giấu cười trong câu nói, trong mắt đầy ắp ngưỡng mộ cùng ỷ lại.

Từ trước đến giờ giọng Cố Uyển đã rất quyến rũ, đặc biệt là lúc cô làm nũng với Tần Chí Quân, nghe thấy câu như vậy trong lòng tần Chí Quân cảm thấy không khác gì đang tỏ tình.

Anh không kìm được lòng bàn tay vuốt ve hai má cô, lòng ngón tay cái chạm vào đôi môi mỏng manh của cô, sau đó cúi xuống hôn cô, cắn mút nhẹ nhàng.

Đúng lúc sau lưng Cố Uyển một cột màu đỏ son của hành lang, Tần Chí Quân để cô tựa vào cột trên hành lang gia tăng nụ hôn. Hai tháng không ở bên nhau, ký ức của cơ thể bị gọi lên, khiến anh càng áp cô càng chặt, cơ thể dán sát gần như không có kẽ hở nào. Cả người Cố Uyển bị anh làm cho mềm nhũn gương mặt nóng rát, một lúc lâu sau Tần Chí Quân mới ôm lấy eo cô tách môi lưỡi ra.

“Quả nhiên rất ngọt.” Anh thân mật cọ lên chóp mũi cô cười nhẹ.

Ngực Cố Uyển phập phồng nói không ra lời, vẻ mặt không tài nào hiểu nổi, cái gì ngọt cơ?

Tần Chí Quân nhìn hiểu nét mặt của cô, cười nhẹ: “Miệng nhỏ thật ngọt.”

Sao Tần Chí Quân có thể không hiểu bộ dạng nghiêm túc dỗ dành anh như vậy, loại ngưỡng mộ cùng thật lòng ỷ lại này, không phải mục tiêu cuộc đời của anh cô nhóc này đã đặt sẵn rồi sao, anh muốn trở thành chỗ dựa vững chắc hơn của cô.

Tùy tiện ngồi xuống hành lang, anh mặc kệ bên trên có bao nhiêu bụi đất, ngồi xuống ôm cô trên đùi, cùng cô ngồi xem sân vườn, chờ sau khi cảm xúc hỗn loạn lắng lại, Tần Chí Quân nói: “Căn nhà này tốt hơn anh nghĩ nhiều, gần như không cần trang hoàng lại, trở về nói với ba mẹ đã mua căn nhà này rồi tìm người dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại, sau đó cải tạo lại phòng bếp với toilet, dọn dẹp sạch sẽ tất cả các căn phòng rồi chuyển đến đây ở.”

Cố Uyển gật đầu: “Mấy căn phòng ở vườn em muốn dùng làm phòng thuốc.”

“Được.” Anh cười đáp.

Cố Uyển hỏi căn nhà kia thì sao? Tần Chí Quân nói: “Ở cả hai bên đi, bên kia gần nhà ga hơn, tòa nhà bên này lại lớn hơn.”Anh có ý đồ riêng, con có thể nhờ ba mẹ trông, anh muốn thỉnh thoảng anh với vợ anh có thể có thế giới riêng của hai người.

Nhìn thời gian, Tần Chí Quân lại ôm Cố Uyển ra khỏi lòng, đứng dậy dắt cô đi ra ngoài, khóa kỹ căn nhà rồi trở về nhà, chưa đến hai ngày sau đã nói với hai ông bà là mua một căn nhà. Lý do thoái thác với hai người họ là tiền đã tiêu rồi, giá nhà mấy năm nay có tăng cao, nên mua hẳn một căn biệt thự chờ mấy đứa bé lớn sẽ đến ở.

Nghe vậy đương nhiên cả nhà sẽ muốn đến xem nhà, Tần Chí Quân lái xe dẫn cả nhà đến đấy xem thử. Tần Đại Hữu nhìn thấy hai con sư tử đá giữ nhà trước thì vô cùng kích động, tuy ông ấy không có học thức mấy, nhưng khi còn nhỏ đã từng nghe người lớn nói một viên đá giữ nhà như vậy chỉ có thể đặt ở biệt thự của gia đình quan chức.

Chờ đến khi đến căn nhà kia, hai vợ chồng già vô cùng kích động, ở nông thôn cũng không dám mơ đến căn nhà lớn như vậy, chứ chưa nói nó ở trung tâm thành phố B, mấu chốt là căn nhà kia xây rất tinh xảo, ngay cả song cửa sổ cũng được điêu khắc thủ công tỉ mỉ.

“Ở chỗ như này, căn nhà như vậy, quan lớn đến mức nào ở cổ đại mới ở được chứ.”

Tần Chí Quân thành thật, nói: “Con nghe nói vốn dĩ là nhà của một vị quan to tam phẩm.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.