Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1509 chữ

Đạo sĩ vừa tới đã gọi một tiếng tiểu sư thúc, rồi bái lạy Cố Uyển, làm Cố Uyển sợ tới mức trốn sang một bên để tránh cái lạy này của ông ta.

“Đạo sĩ, sao ông lại nói vậy?”

Chung đạo sĩ cười hì hì, nói: “Tiểu sư thúc đừng giấu tôi, viên thuốc Hồi Xuân, năm ngoái ở chỗ Lý Tế Xuyên, tôi đã thấy ông ta làm thứ này. Ngoài năm tháng của dược liệu không giống ra, phương thuốc luyện đơn Hồi Xuân thì giống y như cái sư tổ để lại năm đó. Lúc đó tôi đã muốn hỏi ông ta xuất xứ của phương thuốc này, ông già vòng vo với tôi, nói là phải giữ bí mật, bảo tôi đi hỏi đại thủ trưởng. Lúc đó, đúng lúc sư diệt liên hệ với tôi, bảo đã phát hiện yêu ma, yêu ma kia tôi đã đuổi theo gần một năm rồi, nên mới kéo tới tận bây giờ mới hỏi.”

Lông mày Cố Uyển nhíu lại. Ông ta tìm tới chỗ cô, thì là đã hỏi được rồi. Đã nói giữ bí mật mà?

Cô không biết, từ tám trăm năm trước đạo gia đã suy tàn rồi, môn phái của đạo sĩ lại đã có nhiều đóng góp nhờ không ít phương thuốc cải thiện mà người sư tổ kia để lại. Những năm đầu họ cũng đã có không ít cống hiến cho đất nước, nên hai người có vai vế và tu vi cao nhất trong môn phái là Chung đạo sĩ và sư huynh của ông ta cũng có địa vị rất cách biệt trong lãnh đạo cấp cao.

Riêng con dao găm kia là trùng hợp, nhưng lại thêm đơn Hồi Xuân, thì Chung đạo sĩ không tin. Đồ của sư tổ ông ta đúng là không ai có khả năng cướp đoạt, chỉ có thể là tặng hoặc thừa hưởng. Cố Uyển có phương thuốc luyện đơn Hồi Xuân, Chung đạo sĩ mới chắc chắn là thừa hưởng. “Chẳng trách hai năm trước tôi muốn nhận cô làm đồ đệ, cô cũng không chịu, thì ra đã có sư phụ lâu rồi.

“Đạo sĩ, ông thật sự nghĩ sai rồi. Tôi có sự phụ, vừa rồi ông cũng nhắc tới, là Lý Tế Xuyên. Còn về phương thuốc luyện đơn Hồi Xuyên, nếu là thừa hưởng của môn phái ông, vậy tôi cũng không giấu ông, tôi bất ngờ có được, chứ không phải nhận sư của ông làm thầy.”

Người bình thường có thể bám được quan hệ với đạo sĩ như vậy chắc là sẽ vui lòng, nhưng có vài chuyện Cố Uyển không thể đắn đo, nên dứt khoát phủ nhận hết. Cũng may Chung đạo sĩ cũng là người chính trực, không phải thèm muốn gì của cô, chỉ coi như cô có chỗ nào đó không tiện, cô có nhận hay không, đạo sĩ đều vui vẻ coi cô là người phe mình. Đạo sĩ tìm được người có thể là truyền nhân của sư tổ, ông ta cũng coi như đã bớt được một tâm nguyện. Không lâu sau, Hạ Mẫn gọi điện thoại tới nói sắp cuối năm rồi, khoản tiền của đơn dưỡng nhan sắc năm nay bên công ty đều đã nộp rồi, bảo bà chủ lớn giấu mặt Cố Uyển đến công ty một chuyến để quyết toán chia hoa hồng.

Bà chủ lớn giấu mặt này thật sự không phải nói bừa. Đừng nhìn viên thuốc dưỡng nhan sắc mới lên thị trường vào tháng chín, thứ này thật sự kiếm ra tiền, hiệu quả tốt, lại còn là hàng độc nhất, ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng không có, giá cả công ty họ nói là tính.

Cái đầu kia của Phương Ngạn chia viên thuốc dưỡng nhan thành ba loại vỏ bọc, vỏ thường, vỏ kim và vỏ chí tôn theo tuổi tác và màu sắc của nguyên liệu thuốc. Vỏ thường 298 đồng một lọ, vỏ kim 598 đồng, vỏ chí tôn 1998 đồng. Đúng là dám ra giá, dù là Hạ Mẫn thì lúc nhìn vào hoá đơn cũng phải trợn mắt.

Bán được nhiều nhất không phải vỏ thường, mà lại là vỏ kim, ngay cả vỏ chí tôn giá trên trời kia trong vài tháng ngắn ngủi, trên thị trường cũng đã bán ra hơn tám trăm lọ, doanh số một trăm sáu mươi vạn. Nghe con số này rất kinh người. Thực ra thì công ty họ có lối đi riêng, ba mươi thành phố lớn, mỗi thành phố tổng cộng cũng chỉ cung cấp khoảng hai mươi lọ. Bởi vì Phương Ngạn nói đồ hiếm mới quý.

Mỗi thị trường đều có một nhóm nhân vật đỉnh kim tự tháp, dòng họ có tình tiết cho dù ở thời đại này thì cũng không thật sự bị tổn hại tới gốc rễ. Cho nên mỗi tháng một thành phố chỉ cung cấp bốn đến năm lọ vỏ chí tôn kia, ngược lại lại thành đồ hot nhất, còn chưa bày lên kệ hàng đã có người có quan hệ đánh tiếng, lấy mất rồi.

Cộng thêm vỏ kim và vỏ thường, chưa tới nửa năm, riêng hạng mục viên thuốc dưỡng nhan sắc đã tạo ra doanh thu hơn hai mươi tám triệu đồng. Giá thành nguyên liệu thuốc của viên thuốc dưỡng nhan vỏ thường chỉ có mười đồng, giá thành lô lớn càng thấp hơn. Cộng thêm chi phí nhân viên đóng gói và lối đi, nhiều lắm cũng không quá hai lăm phần trăm, lợi nhuận thuần khoảng hơn sáu trăm vạn.

Trong đó, Công ty điều chế thuốc Hoa Vũ hưởng lợi ba trăm sáu mươi vạn, Công nghệ Dược phẩm Cố thị của Cố Uyển hưởng lợi hai trăm bốn mươi vạn. Bên phía Hoa Vũ đã đầu tư mấy hạng mục, nhưng cộng doanh thu của tất cả công ty lại rồi chia cho ba cổ đông, lợi nhuận của cổ đông lớn nhất Phương Ngạn vẫn thấp hơn lợi nhuận của Cố Uyển. Cho nên Hạ Mẫn mới trêu cô là bà chủ lớn giấu mặt.

Bên phía Hoa Vũ cũng đã chuẩn bị một phần hoá đơn tiền cho Cố Uyển, cô có thể mang về xem cho kỹ. Cho nên lúc Cố Uyển tới chỉ lật xem qua, rồi nhảy tới luôn trang cuối xem tổng số tiền. Một hàng số không phía sau làm cô thấy sửng sốt, mắt nhìn con số kia, trong lòng đếm nhẩm, mười đồng, một trăm đồng, một ngàn, một vạn, mười vạn, một trăm vạn!!!

Hơn một tháng trước, Cố Uyển còn ngưỡng mộ năng lực kiếm tiền của Tần Chí Hoa, trái tim đập thình thịch kia mãi cũng không dừng lại được. Cô ngẩng đầu lên, hơi không dám tin nhìn ba người bạn làm ăn của cô, hỏi: “Sao lại nhiều như vậy?”

“Cô xem thấy nhiều. Mấy tháng này chúng ta tổng cộng đã bán viên thuốc dưỡng nhan sắc này ở ba mươi thành phố lớn, doanh số hơn tám triệu, bày ở mỗi thành phố còn không tới ba trăm ngàn. Viên thuốc dưỡng nhan sắc vừa lên thị trường, có rất nhiều người còn không biết hiệu quả của thứ này. Cô xem năm sau, năm sau nữa, mỗi một năm sau sẽ càng nhiều, sẽ là một sự tăng trưởng cực kỳ khủng bố.”

Tiêu Vũ Phi giải thích cho Cố Uyển. Bản thân anh ta cũng cười không ngậm được miệng. Tòa nhà này là kiến trúc mới không có ban thờ, nếu không anh ta thật sự muốn bày Cố Uyển lên để thờ. Bà Thần tài! Bây giờ anh ta không còn cảm thấy Phương Ngạn thiên vị Cố Uyển nữa rồi, anh ta hoàn toàn tin tưởng câu nói lúc đầu của Phương Ngạn, cho 7 phần họ cũng lời to.

Cố Uyển chỉ cần bốn phần, rất phúc hậu. Độ thiện cảm của anh ta đối với ông Thần tài này tăng vọt lên như giếng phun. Anh ta học người ta buôn bán, dựa vào mối quan hệ của nhà ngoại. Nhưng lúc này, Tiêu Vũ Phi thật sự thấy may mắn khi dựa vào hai cái cây lớn như Phương Ngạn và Cố Uyển. Ánh mắt và năng lực của Phương Ngạn, phương thuốc của Cố Uyển, anh ta đã ôm được núi vàng rồi.

Đúng là không thể không cảm thán, vận may cũng là một phần thực lực, vận may của anh ta nghịch thiên rồi.

Cố Uyển cầm lấy Phương Ngạn đưa chứng từ chuyển hai trăm bốn mươi van tiền hoa hồng vào tài khoản ngân hàng của cô, cảm thấy vận may của cô nghịch thiên rồi. Cô nhận lấy giấy chuyển tiền, cất báo cáo tài chính vào cặp tài liệu, lần đầu tiên không nhịn được mà đến nơi đóng quân Thương Lang tìm Tần Chí Quân.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.