Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1438 chữ

“Không, đó không liên quan đến nhiệm vụ của anh, lúc đó có người đánh nhau với Chung đạo trưởng, anh mới tình cờ đụng phải.”

Tần Chí Quân vội vàng thanh minh, không hề nhắc tới việc binh lính của mình bị yêu ma làm bị thương, cũng không quên nháy mắt với Chung đạo trưởng.

Chung đạo trưởng thấy ánh mắt của anh, đành miêu tả giúp, nói là ông ta đã đuổi theo một yêu ma rất lâu rồi. Ông ta nói với vợ chồng Tần Đại Hữu đang lo lắng: “Thời đại Mạt Pháp ngày nay, yêu ma như vậy mười năm không thấy một người, hai người đừng lo lắng.”

Để cho hai vợ chồng Tần Đại Hữu yên tâm, ông ta biết muốn cạy miệng của Tần Chí Quân không dễ dàng như vậy. Ông ta thấy đã muộn, nên từ biệt rồi rời đi trước.

Lúc ở trong phòng khách, khi Cố Uyển đối mặt với hai người lớn vẫn rất bình thản, trở về phòng vẫn là lo âu. Tần Chí Quân biết tình hình bây giờ giấu cô thì không tốt, nên anh đã nói thật cho cô biết chuyện ngày hôm đó, anh vui mừng nói: “Cũng may có con dao găm em tặng, nếu không đúng là hơi nguy hiểm.”

Cố Uyển gật đầu, lấy ba cái bùa ngọc đạo sĩ đưa ra, nói: “Đạo sĩ nói thứ này có thể phòng thân. Ban đầu em cảm thấy ba đứa Bình An còn nhỏ quá, đeo thứ này trên cổ sợ không an toàn, đợi chúng lớn hơn rồi cho đeo sau. Nhưng hôm nay biết chuyện . này, em cảm thấy để chúng đeo bây giờ thì tốt hơn.”

Tần Chí Quân cũng cảm thấy bùa phòng thân này không rời người thì tốt hơn. Anh giúp Cố Uyển đeo vào cho ba đứa nhỏ, rồi nhét vào bên trong quần áo. Thẻ ngọc đó vốn đã ở trên người Cố Uyển lâu rồi, đeo dán vào người cũng không lạnh, ngược lại còn ấm áp, đám nhỏ cũng không chống đối.

Đeo bùa ngọc phòng thân cho con xong, Cố Uyển thở dài, nói: “Thực ra đạo sĩ thật sự không tồi, nếu em thật sự đã lấy con dao găm này ở trong tay của sư tô ông ta, vậy nói cho ông ta cũng được. Nhưng quả thật em không quen người mà ông ta nói.”

Không nói cái khác, nhà nhỏ năm người này của họ, ai ai cũng đều nhận chút ơn đức của đạo sĩ, chỉ là con dao găm đó vốn nằm trong không gian của cô, không phải lấy trong tay của ai.

Ba đứa nhỏ vừa qua ngày tròn một tuổi, Tần Chí Quân và Cố Uyển lại đều bận việc của mình, thời gian trôi qua cũng nhanh, chớp mắt đã tới kỳ nghỉ đông rồi.

Từ sau ngày đó, Chung đạo sĩ còn tới hai chuyến, sau đó không biết làm sao, ông ta không còn tới nữa. Cố Uyển hỏi Tần Chí Quân, Tần Chí Quân nói chắc ông ta buông bỏ chuyện này rồi.

Lời này quả thật đã đánh giá thấp Chung đạo sĩ, bởi vì cuối năm, Chung đạo sĩ lại tới nhà họ Tần lần nữa. Lần này, không chỉ có một mình ông ta tới, ông ta còn dẫn theo người sư diệt, nói là mang ảnh chân dung của sư tổ tới.

Tranh không phải mở ở phòng khách, mà là gọi Tần Chí Quân rời bước tới phòng sách ở tầng hai để xem, Cố Uyển tò mò nên cũng đi lên theo. Hai sư thúc diệt này cực kỳ thành kính với bức tranh này, hoặc nói là với người ở tranh. Tranh đó đặt trong hộp gấm, trước khi mở cuốn tranh ra, hai sư thúc diệt còn chắp tay bái bức tranh kia, miệng mấp máy, cũng không biết là lẩm bẩm cái gì, sau đó họ mới cẩn thận mở cuốn tranh lên trên bàn sách.

Cố Uyển cứ tưởng rằng sư tổ mà Chung đạo sĩ nói chắc là một đạo sĩ khí khái hơn người, râu tóc bạc phơ, nhưng đập vào mắt lại là một người phụ nữ mặc áo đạo sĩ màu lục lam sẫm, trông khoảng hơn hai mươi tuổi. Tim Cố Uyển lỡ mất một nhịp, sau đó thấy Chung đạo sĩ chỉ cái bàn phía sau của người phụ nữ đó, nói: “Anh xem, con dao găm trên tranh chân dung của sư tổ tôi có phải giống y như con kia của anh không?” у

Tần Chí Quân đến xem con dao găm trong tranh kia, mặc dù vẽ không to, nhưng có thể nhìn ra hình điêu khắc trên vỏ dao găm, đúng thật là giống với con kia của anh. Cái Cố Uyển nhìn lại không phải con dao găm đó, cô đang nhìn lò luyện đơn nho nhỏ đặt ở một bên khác trên bàn. Thứ đó rõ ràng là lò luyện đơn kia trong không gian của cô.

Cô lại nhìn người phụ nữ trong tranh kia, trong lòng nảy sinh một suy đoán, lẩm bẩm hỏi: “Chung đạo sĩ, sư tổ của ông sinh vào giờ nào? Bao nhiêu tuổi?”

Mắt Chung đạo sĩ chợt lóe lên, nói: “Triều Thanh, tuổi tác cụ thể hiện giờ của sư tổ thì tôi không biết. Tôi từng nghe sư phụ tôi nói, người trên tranh chân dung này là được vẽ lúc sư tổ một trăm lẻ năm tuổi. Lúc đó tu vi của sư tổ dừng ở luyện khí tầng chín đã lâu không tiến bộ, không lâu sau đã rời núi đi tìm cơ duyên, sau đó không còn trở về nữa.”

Tần Chí Quân không thể tưởng tượng được người hơn trăm tuổi lại có dáng vẻ như hai mươi tuổi. Chung đạo sĩ như đã nhìn ra sự nghi ngờ của anh, cười nói: “Sư tổ tinh thông luyện đan, không chỉ biết luyện đan dược dùng để tu luyện, mà còn luyện ra một một loại đan giữ nhan sắc, cho nên vẻ ngoài vẫn luôn duy trì ở năm hơn hai mươi tuổi.”

Trong lòng Cố Uyển càng thêm chắc chắn, người sư tổ kia chỉ e là kiếp trước của cô, cũng tức là người cầm bút viết bức thư kia mà cô đã thấy lúc mới vào trong không gian.

Lần này, Chung đạo sĩ đích thân về núi, mang tranh chân dung của sư tổ ra, chính là vì để Tần Chí Quân tin tưởng. Nhưng đồ của Tần Chí Quân thật sự là của Cố Uyển cho, anh biết Cố Uyển có bí mật, Cố Uyển không nói gì, thì tất nhiên anh sẽ càng không nói lộ ra nửa chữ.

Chung đạo sĩ thấy vậy, trong lòng mới nghĩ, chẳng lẽ đúng thật là mua ở trạm đồ phế phẩm?

Ông ta thở dài, nói: “Bỏ đi, năm đó tuổi thọ của sư tổ không còn nhiều, nên mới vội ra ngoài tìm cơ duyên để đột phá. Nhiều năm như vậy rồi, nếu người vẫn còn, thì không tới mức không về sư môn, chỉ e...”

Ông ta không nói lời phía sau, nhưng Cố Uyển biết nếu Chung đạo sĩ muốn tìm tung tích của người sư tổ kia, sợ là không thể được. Trong thư nói, cô đã để lại bức thứ đó lúc thọ nguyên gần một trăm năm mươi tuổi, vậy chứng tỏ tu vi không thể đột phá thành công, tuổi thọ đã tận.

Cô khác với nửa yêu bình thường, không chỉ về dòng máu di truyền, mà còn linh hồn chuyển thế. Cũng tức là nếu người sư tổ kia của Chung đạo sĩ vẫn còn sống, thì trên đời này sẽ không có sự xuất hiện của Cố Uyển.

Cuối cùng Chung đạo sĩ và sư diệt của ông ta đã mang bức tranh đó đi, trong lòng Cố Uyển cũng thầm thở phào, trong lòng còn có chút thất vọng. Thì ra cô và môn phái của Chung đạo sĩ còn có cái duyên kỳ diệu như vậy.

Cứ cho là chuyện này đã được khép màn như vậy rồi, nhưng ba ngày sau Chung đạo sĩ lại tới. Lần này, ông ta không tìm Tần Chí Quân, mà bí mật tìm thẳng tới Cố Uyển. Ông ta nhìn Cố Uyển, hưng phấn tới mức đôi mắt cũng phát sáng.

“Tiểu sư thúc, cô là tiểu sư thúc của tôi đúng không?”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.