Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1270 chữ

Trong lúc đánh nhau Chung đạo sĩ đã tham gia vào, người bên ngoài nhìn không rõ, với thực lực của ông ta có thể thấy rõ tốc độ của người mặc đồ đen và Tần Chí Quân. Sau khi nhìn thấy Tần Chí Quân, ông ta vui mừng kêu lên: “Cậu nhóc Tần, sao cậu lại chui vào Tần Lĩnh vậy?”

“Tôi dẫn đội đến đây huấn luyện, yêu quái mặc đồ đen là tình huống gì đây?”

Hai người liên thủ một trái một phải tấn công yêu quái mặc đồ đen kia, một mặt đánh trả một mặt là ôn lại chuyện cũ. Người mặc áo đen là do Chung đạo sĩ bảo lão đầu chết tiệt này đuổi theo gần nửa năm, chủ yếu là Phù trên tay ông ta có thể làm mình bị thương. Nhưng một đám tiểu binh bộ đội lại dám khinh thường mình như vậy, còn gọi mình là cái gì, yêu quái mặc đồ đen?

Yêu quái mặc đồ đen tức giận đến mức tóc cũng sắp dựng thẳng lên rồi, được, nếu như không có hắc đấu bồng che khuất.

Né tránh đòn tấn công của Chung đạo sĩ, người đó dùng một chiêu tàn nhẫn nhất tấn công Tần Chí Quân, Chung đạo sĩ ở kế bên châm chọc: “Lão quái mặt dài, bắt nạt tiểu bối thì có bản lĩnh gì chứ, có bản lĩnh thì một đấu một với đạo sĩ tôi này, bị thương lại đi hút máu người, ông không sợ bị kiếp lôi chém thành tro bụi à!”

Yêu quái hắc bào lên tiếng nói: “Chẳng qua là ông ỷ vào Phá Ma Phù, tưởng ông đây thật sự sợ ông sao?”

Giọng nói kia chói tai như cú đêm kêu, nhưng lại rất tương xứng với hình tượng của ông ta.

Lời còn chưa dứt, một tay ông ta hình thành móng vuốt định túm lấy đỉnh đầu của Tần Chí Quân, lão đạo sĩ một cước đá vào tay như móng vuốt khô của ông ta, một bên nhanh giọng nhắc nhở: “Cậu nhóc Tần cẩn thận đừng để ông ta đụng phải đỉnh đầu cậu, lão già này là tu tà ma đó.”

Tần Chí Quân lộn một vòng tại chỗ, đáp một tiếng rút dao găm buộc trên chân ra, lại thêm một cuộc chiến nữ. Lúc này Chung đạo sĩ lại sử dụng Phù Phá Ma trên tay, yêu quái mặc đồ đen vốn đã bị Phù của ông ta làm bị thương mấy lần, lúc này lại nhờ có võ thuật đao thương của Tần Chí Quân đều không thể làm người đó bị thương. Có Chung đạo sĩ ở bên cạnh nhất thời cũng không hút được khí huyết của anh, dứt khoát dốc tâm ứng phó Chung đạo sĩ, kết quả bị một dao của Tần Chí Quân đâm ở giữa lưng.

“Cậu nhóc Tần, cho tôi xem dao găm của cậu.”

Tần Chí Quân liếc nhìn ông ta, anh nhớ ông già này đã cứu anh nên đã giao dao găm mà Cố Uyển đưa qua.Mất tích hơn trăm năm, vậy không phải đã thành xương khô từ lâu rồi sao?

Khóe miệng Chung đạo sĩ mấp máy: “Tôi chưa từng thấy qua sư tổ, nhưng sơn môn có tượng của sư tổ đó, trên bức họa có con dao găm này, sự thật mà.”Tần Chí Quân không để ý tới ông ta, đi về phía nhóm cấp dưới đang đứng một bên nhìn choáng váng, bảo tiểu đội trưởng gọi mấy người khiêng hai chiến sĩ đã chết trở về, lại hỏi Chung đạo sĩ: “Yêu quái mặc áo đen này xử lý thế nào?”

Chung đạo sĩ thờ ơ xua tay: “Thiêu đi.”

Sau đó ông ta lại đuổi theo Tần Chí Quân hỏi về con dao găm Tần Chí Quân không nói ông ta lại một đường đi theo anh đến căn cứ, đến lối vào căn cứ lại bị người ngăn lại, lão đạo sĩ xông thẳng vào, binh lính đứng canh nhất thời đều cầm súng nhắm vào ông ta, lúc này Tần Chí Quân mới dừng lại, ý bảo binh lính buông súng xuống, nói với lão đạo sĩ: “Tôi mua ở trạm phế phẩm.”

Chung đạo sĩ không tin, cứ như vậy bám lấy Tần Chí Quân. Dù sao tên Tà Tu kia đã bị giải quyết, ông ta có rất nhiều thời gian, phòng hộ của căn cứ cũng ngăn cản không cản được ông ta, Tần Chí Quân nhất thời rất đau đầu.

Bên thành phố B, mỗi ngày Tiêu Vũ Phi đều đi đến nhà họ Hạ hỏi thăm, hôm nay lái xe đến cửa đại viện không quân đúng lúc đụng phải Tần Chí Hoa đưa Hạ Mẫn trở về.

Anh ta vừa mới tra ra Tần Chí Hoa vốn là em chồng của Cố Uyển, trong lòng hy vọng là bản thân anh ta hiểu lầm, có lẽ bọn họ chỉ là bạn bè thôi.

Vốn là muốn bình tĩnh hỏi Hạ Mẫn một chút, kết quả tận mắt nhìn thấy Tần Chí Hoa đưa cô ấy về đại viện không quân, sợi dây trong lòng Tiêu Vũ Phi lập tức bị đứt, chờ Tần Chí Hoa đi rồi anh ta gọi Hạ Mẫn lại, lúc hỏi giọng điệu cũng không tốt lắm.

Hạ Mẫn nghe ra anh ta hiểu lầm rồi, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, anh ta đây là chỉ cho phép quan chức phóng hỏa mà không cho dân chúng thắp đèn sao?

Không nói cô ấy và Tần Chí Hoa chỉ là bạn bè nhưng hôm nay cô ấy đã thật sự tìm được bạn trai, anh ta lại dựa vào cái gì mà chất vấn: “Em kết bạn với ai anh cũng muốn quản à, thật sự coi mình làm anh trai của em sao?”

Nói xong, cô ấy xoay người muốn rời đi lại bị Tiêu Vũ Phi giữ chặt, vội vàng giải thích: “Không phải, Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, anh thích em!”

Hạ Mẫn nhìn anh ta một lát, cười khổ: “Thích của anh thật rẻ tiền.”

Mấy ngày này Hạ Mẫn ra ngoài cùng Tần Chí Hoa, nhìn thấy anh ấy làm việc Hạ Mẫn mới cảm thấy việc làm ăn của Kinh Thán, Phương Ngạn và Tiêu Vũ Phi rất thuận lợi, hơn nữa họ lợi dụng mối quan hệ rất rộng của dòng tộc, có nhiều chuyện chỉ cần một cuộc điện thoại có thể giải quyết được, nhưng Tần Chí Hoa không giống bọn họ, Hạ Mẫn tận mắt thấy anh ấy làm sao để thay đổi được trang giấy.

Mấy ngày nay, cô ấy theo anh ấy đến Hỗ Sĩ ở thành phố Thâm Quyến gần nhiều nhà máy như: nhà máy may, nhà máy dệt, xưởng giày, nhà máy may quần áo trẻ em, xưởng đồng hồ, nhà máy thực phần và các loại xưởng đồ công nghiệp, thấy anh ấy nói rõ mục đích đến, cầm ra một thư mời được làm rất xinh xảo từ bên nhà máy mời anh đến thành phố B vào cuối tháng mười và đầu tháng mười một tham gia triển lãm, rồi đưa ra các tiềm năng của công ty và những văn bản được phê duyệt của các bộ ngành liên quan đến buổi triển lãm ở thành phố B, anh ấy đầu thuyết phục phía nhà máy tham gia cuộc triển lãm mà công ty triển lãm Hoa Thái của anh tổ chức ở thành phố B.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.