Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2502 chữ

Hôm nay Hạ Mẫn vui vẻ đồng ý tới ăn cơm cũng là trùng hợp, đúng lúc cô ấy muốn đi thăm mấy nơi ở thành phố Thượng Hải, thành phố Hương Giang và thành phố Thâm Quyến, cô ấy cũng không nghĩ tới còn có thể nhờ ai đi cùng cô ấy. Hạ Tam nói anh trai cô ấy sẽ tới, cô định chuẩn bị tìm Phương Ngạn đi cùng cô một chuyến, hỏi có người nào lạ không rồi đương nhiên lập tức đồng ý.Hồn vía của anh ấy mới hoàn một nửa về, con gái của cục trưởng một đơn vị thành phố B bên cạnh đi theo bên cạnh anh ấy, hỏi: “Tiêu Vũ Phi, anh ấy làm sao vậy, các anh tới đây ăn cơm sao?”

Mạnh Giang nhìn cô ta, ừ một tiếng, lại nói: “À.”

Cô gái đi theo anh ấy vào phòng riêng do mấy người đặt, đã đi chơi chung vài lần, Mạnh Giang cũng không đuổi người, để cô ta vào trong phòng ngồi xuống.

Phương Ngạn thấy anh ấy đi toilet một chút, lúc quay lại thành bộ dáng này nên hỏi anh ấy bị làm sao vậy. Mạnh Giang giống như tỉnh táo lại, trong phòng có một người ngoài đang ngồi, anh ta chỉ nói một câu: “Vừa rồi Mẫn Mẫn tới, có chút việc lại đi, Vũ Phi đi tiễn rồi.”

Hạ Mẫn tới không vào phòng riêng mà trực tiếp rời đi, ai ngồi đây cũng đều nghe ra có gì đó không được bình thường lắm. Đợi hơn hai mươi phút cũng không thấy Tiêu Vũ Phi trở về, Phương Ngạn cũng không có hứng thú ăn cơm nữa, một người là em gái cậu ấy, một người là bạn tốt của cậu ấy, cậu ấy đứng dậy nói: “Các cậu ăn đi, tôi ra ngoài xem thử.”

Cậu ấy tìm được người bên cạnh xe jeep của mình, Tiêu Vũ Phi ngồi ở ghế lái, cậu ấy lên xe nhìn anh ta trong chốc lát, trong mắt trống rỗng không có tiêu điểm.

Cậu ấy vẫn chưa từng thấy Tiêu Vũ Phi có dáng vẻ không nỡ buông bỏ như thế, Phương Ngạn hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy, nói cho tôi biết đi.”

Lúc này Tiêu Vũ Phi mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Phương Ngạn nói: “Mẫn Mẫn, cô ấy đã có người mình thích rồi, vừa rồi hai người đi cùng nhau, bởi vì tôi không cho người đàn ông kia thể diện nên Mẫn Mẫn đuổi theo người ta rồi.”

“Cậu thích Mẫn Mẫn?”

Mặc dù là hỏi một câu, nhưng trong lòng Phương Ngạn đã có thể xác định.

Tiêu Vũ Phi ngửa đầu dựa lưng vào ghế, nhìn nóc xe một hồi lâu, mới nói: “Đúng vậy, ban đầu tôi cũng không biết, A Ngạn, tôi vẫn cho rằng tôi cũng giống như anh, là anh trai của Mẫn Mẫn, coi cô ấy như em gái. Nhưng khi tôi nhìn thấy cô ấy đứng với một người đàn ông khác, trái tim tôi rất đau đớn, giống như một con dao đâm vào vậy.”

Phương Ngạn thấy anh ta như thế nhất thời không biết nên nói cái gì, Tiêu Vũ Phi cũng không cần cậu ấy nói gì, anh ta lải nhải nói: “Vừa rồi tôi đuổi theo nhưng không đuổi kịp, A Ngạn, anh nói xem tôi có ngu ngốc không, tôi đã quen biết Mẫn Mẫn lâu vậy rồi, tại sao lại bị người ta cướp mất, tôi có nhiều cơ hội như vậy.”

Anh ta nhắm mắt lại và im lặng trong một lúc lâu.

Cậu ấy rất lười nhưng lúc này cũng không dám để Tiêu Vũ Phi lái xe, cũng không phải đau lòng thay chỗ ngồi của cậu ấy, chỉ sợ thằng nhóc Tiêu Vũ Phi này không khống chế được đứng lên đụng vào cột điện.

Hai người đi về nhà Tiêu Vũ Phi, Tiêu Vũ Phi rót hơn phân nửa rượu trong nhà vào bụng, lúc này mới say đến mức gục xuống như chó chết, Phương Ngạn khiêng anh ta trở về phòng, miệng anh ta còn gọi Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, chỉ khiêng anh ta về phòng mất một lúc đã nghe anh ta gọi tám lần Mẫn Mẫn.

Cho dù Phương Ngạn là anh ruột của Hạ Mẫn, nhìn bộ dáng Tiêu Vũ Phi như vậy cũng cảm thấy không đành lòng.

Trời cũng đã nửa đêm rồi, sợ gọi điện thoại qua sẽ quấy rầy dì út và dượng, nhớ tới quay đầu lại tìm Hạ Mẫn hỏi thăm tình hình, lúc này chưa được bao lâu mà cô ấy thật sự đã có bạn trai?Lúc đầu còn một ngày hai chuyến tới hỏi Mẫn Mẫn về chưa, dì giúp việc cũng ngạc nhiên. Nghe nói đến thành phố Thâm Quyến bằng tàu lửa chỉ riêng đi tới cũng phải mất mấy ngày, một ngày hai ngày sao có thể trở về được. Nhưng nhìn chàng trai trẻ như vậy, giống như bị đả kích lớn lắm vậy, bà ấy cũng không đành lòng nói có phải anh ta không biết suy nghĩ không.Hôm nay cậu ấy cùng Tiêu Vũ Phi uống không ít, tự mình rửa mặt xong rồi trở về phòng khách ngủ, đến ngày hôm sau hai người tỉnh lại đã là giữa trưa, cả người Tiêu Vũ Phi suy sụp không chịu nổi, Phương Ngạn nói: “Thật sự thích thì đi tìm Mẫn Mẫn nói rõ ràng, cô ấy cũng không chính miệng nói đó là bạn trai của cô ấy, huống chi trước kia mỗi ngày đều ở cùng chúng ta, tự nhiên mới quen biết người này không lâu, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, nếu thích thì cậu phải tranh thủ, có thành hay không cũng không để lại tiếc nuối.”

Nghe vậy, Tiêu Vũ Phi cảm thấy cứ như vậy từ bỏ anh ta quả thật không cam lòng, nên tắm rửa rồi thay một bộ quần áo, sau đó lái xe đến nhà họ Hạ.

Anh ta suy nghĩ rất nhiều trên cả quãng đường xem phải nói thế nào khi gặp Hạ Mẫn, nhưng chờ đến lúc thật sự đến nhà họ Hạ lại như chết lặng. Người ra mở cửa là dì giúp việc, nói Mẫn Mẫn đã cùng một người bạn bắt chuyến tàu hỏa đến thành phố Thâm Quyến từ sáng sớm rồi.

Hỏi là đi cùng ai, lúc Hạ Mẫn báo cáo với Tần Nhã Lan, dì giúp việc đã loáng thoáng nghe thấy hình như là họ Tần. Vì biết mối quan hệ giữa Tiêu Vũ Phi cùng Phương Ngạn và Hạ Mẫn rất tốt nên cũng không cấm kỵ nói hết những điều bà ấy biết cho anh ta nghe. Lần này, cả người Tiêu Vũ Phi thật sự thấy không tốt, chút may mắn trong lòng đều bị tan thành cát bụi.Nhưng nỗi đau trong lòng lại không thể giảm bớt chút nào, trước giờ anh ta chưa từng nhận thức được tình cảm của mình, vừa mới ý thức được thì đã muộn.

“Mẹ kiếp!” Anh ta đập một cú thật mạnh vào vô lăng, tiếng còi xe vang lên.

Tiêu Vũ Phi cảm thấy cổ họng đầy vị tanh, anh ta che ngực mùi vị tanh này xuống, anh ta ở bên cạnh cô ấy lâu vậy rồi, tại sao mới chớp mắt cô ấy đã thích người khác rồi.

Phương Ngạn thấy anh ta như vậy, xuống xe vòng qua ghế lái mở cửa xe: “Cậu ngồi sang bên cạnh đi, để tôi lái xe.”

Cậu ấy rất lười nhưng lúc này cũng không dám để Tiêu Vũ Phi lái xe, cũng không phải đau lòng thay chỗ ngồi của cậu ấy, chỉ sợ thằng nhóc Tiêu Vũ Phi này không khống chế được đứng lên đụng vào cột điện.

Hai người đi về nhà Tiêu Vũ Phi, Tiêu Vũ Phi rót hơn phân nửa rượu trong nhà vào bụng, lúc này mới say đến mức gục xuống như chó chết, Phương Ngạn khiêng anh ta trở về phòng, miệng anh ta còn gọi Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, chỉ khiêng anh ta về phòng mất một lúc đã nghe anh ta gọi tám lần Mẫn Mẫn.

Cho dù Phương Ngạn là anh ruột của Hạ Mẫn, nhìn bộ dáng Tiêu Vũ Phi như vậy cũng cảm thấy không đành lòng.

Trời cũng đã nửa đêm rồi, sợ gọi điện thoại qua sẽ quấy rầy dì út và dượng, nhớ tới quay đầu lại tìm Hạ Mẫn hỏi thăm tình hình, lúc này chưa được bao lâu mà cô ấy thật sự đã có bạn trai?Lúc đầu còn một ngày hai chuyến tới hỏi Mẫn Mẫn về chưa, dì giúp việc cũng ngạc nhiên. Nghe nói đến thành phố Thâm Quyến bằng tàu lửa chỉ riêng đi tới cũng phải mất mấy ngày, một ngày hai ngày sao có thể trở về được. Nhưng nhìn chàng trai trẻ như vậy, giống như bị đả kích lớn lắm vậy, bà ấy cũng không đành lòng nói có phải anh ta không biết suy nghĩ không.

Trái tim Tiêu Vũ Phi giống như chảo dầu, lôi kéo Phương Ngạn lải nhải:

“Thành phố Thâm Quyến là nơi nào chứ, kinh tế thì phồn hoa, nhưng khu vực đó hỗn loạn đến mức nào chứ, dì Tần này có tâm cơ thế nào chứ, lại dám để Mẫn Mẫn đi cùng một người bạn quen biết chưa được bao lâu.”

Bản thân anh ta lại tới đi lui trong phòng, cuối cùng đánh một đấm vào lòng bàn tay của mình và nói: “Tôi không yên tâm, tôi phải đi điều tra người họ Tần này.”

Cũng đáng đời anh ta xui xẻo, lôi kéo Phương Ngạn kể lể nỗi khổ mấy ngày trời, vẫn cứ họ Tần họ Tần, hễ nhắc tới một câu tên đầy đủ của Tần Chí Hoa, chỉ sợ là Phương Ngạn sẽ liên tưởng người đó với Tần Chí Quân. Tóm lại có thể có một phương hướng, còn tốt hơn là anh ta đi tìm người như con ruồi mất đầu.

Không nói tới Tiêu Vũ Phi dằn vặt thế nào, bên Cố Uyển đã kết thúc kỳ huấn luyện quân sự năm nhất, các học sinh của Đại học Y học Trung Quốc đều có quầng thâm. Duy chỉ có cô, ban ngày bị phơi nắng, buổi tối ngủ một đêm ngày hôm sau lại trắng đến mức có thể phát sáng, không biết đã bao nhiêu bạn nữ trong lớp phải ngưỡng mộ.

Chương trình học của Đại học năm nhất thật ra cô đều có tự học rồi, phần lớn thời gian cô đều cầm sách Lý Tế Xuyên đưa cho cô đọc đi đọc lại. Lý Tế Xuyên dẫn dắt học trò cũng rất cá tính, không biết có phải từ trước đến giờ ông ấy chưa từng nhận học trò nên không biết dạy thế nào cho tốt hay thật sự là cao nhân tự có thủ đoạn của mình. Ông ấy làm thầy vô cùng tiện lợi, đưa quyển sách để Cố Uyển xem, xem xong thì kiểm tra, rồi lại xem lại thi, học trò như Cố Uyển giống như nuôi thả hơn.

Tần Chí Quân biết phương pháp giảng dạy này của ông ấy, anh từng cảm thấy vợ mình sợ là nhận phải người thầy giả, cũng may Cố Uyển nói cô học được rất nhiều, trên quyển sách kia có bút ký mấy đời của nhà họ Lý làm ra, là thứ tốt có cầu cũng không cầu được.

Cuối tháng chín, Giang Hạo nhận được một tờ lệnh điều động, có hơn năm mươi người bị điều đi cùng anh ta. Trên lệnh điều chuyển ngay cả phiên hiệu của đội thu nhận cũng không ghi, nhưng điều động như vậy trong quân đội cũng là bình thường. Chu Dương cũng chỉ thấy đáng tiếc, vì lần này hơn 50 người bị điều đi đều là tinh nhuệ.

Bên phía nhà họ Tần, vợ chồng Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa đều rất phiền muộn, con gái vừa mới có đối tượng chưa được bao lâu, người đã bị điều đi rồi. Họ hỏi Giang Hạo bị điều tới nơi nào, bản thân Giang Hạo cũng không rõ. Tần Chí Quân lại biết, nhưng không thể nói, chỉ có thể an ủi ba mẹ, nói cho dù điều đi thì cũng có kỳ nghỉ phép có thể trở về thăm người thân.

Bởi vì lần điều động này, làm cho Tần Hiểu Muội đồng ý hôn sự của hai người, đây coi như là vui mừng bất ngờ của Giang Hạo.

Nhóm người Giang Hạo vừa đi, Tần Chí Quân là người quản lý quân đương nhiên cũng phải đi qua, bên phía quân ủy lấy danh nghĩa chấp hành nhiệm vụ để anh bí mật đi tới khu căn cứ không người ở Tần Lĩnh.Lúc Tần Chí Quân đến, trong căn cứ đã lần lượt đưa vào hơn năm trăm chiến sĩ tinh nhuệ, ngoại trừ nhóm của Giang Hạo đoàn đã được xác nhận là thành viên 811, năm trăm người khác nhận được lệnh huấn luyện đặc biệt, chỉ coi như nơi này là một điểm huấn luyện đặc biệt.

Trên thực tế, nhóm người này sẽ có một tháng huấn luyện ma quỷ, có thể được Tần Chí Quân chấp thuận sẽ bị gia nhập vào 811, không được anh chấp thuận sẽ lại bị đưa về đơn vị cũ, họ cũng chỉ cho là mình tham gia một lần huấn luyện đặc biệt cũng sẽ không liên tưởng đến những thứ khác.Thật ra anh có tham gia lập ra rất nhiều quy định của 811, mặc dù người nhà không tiện đi theo quân đội, nhưng vì 811 yêu cầu chiến sĩ có tố chất cao, thời gian phục vụ ở 811 là có thời hạn. Ngoại trừ quản lý có hai thân phận như anh, thì thành viên khác của 811 sẽ rút ra trước ba mươi ba tuổi, đến lúc đó sẽ có tương lai tốt hơn.

Lệnh điều động này của Giang Hạo đến đột ngột, cũng không biết khi nào mới được trở về, anh ta muốn thăm dò chút tin tức ở chỗ Tần Chí Quân, nhưng Tần Chí Quân chỉ bảo anh ta yên tâm.Ngày thứ tám huấn luyện của đội dự bị 811, hơn năm trăm người của đội dự bị đã tiến hành huấn luyện sinh tồn dã ngoại ở khu không người, hơn năm trăm người bị phân tán chia thành 50 tiểu đội. Mỗi đội do một đội viên Thương Lang làm huấn luyện dẫn dắt tiểu đội, giữa trưa, Tần Chí Quân nhận được tin tức cầu cứu của tiểu đội 39.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.