Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1199 chữ

Tiêu Vũ Phi ừ một tiếng, theo lời anh ấy đổ lỗi cho sự thất thố vừa rồi của mình là kinh ngạc. Sau đó hỏi Hạ Tam: “Cậu nói cậu cũng gọi Mẫn Mẫn tới đây à?”

Hạ Tam cười và nói: “Tôi phải hỏi cô ấy đã nói chuyện yêu đương bao lâu rồi, công tác bảo mật làm quá tốt, nếu không phải mấy người chúng tôi tình cờ nhìn thấy, thì không biết đến lúc nào cô nhóc này mới nói, khó trách khoảng thời gian trước hẹn đều không tới.”

“Cô ấy nói sẽ đến à?” Tiêu Vũ Phi hỏi.

“Ừm, cô ấy hỏi có ai, tôi nói chỉ có mấy anh em chúng ta thôi, cô ấy còn rất vui vẻ đồng ý.”

Tiêu Vũ Phi không nói gì nữa, tầm mắt liên tục nhìn về phía cửa phòng riêng, trong lòng một mặt không tin Hạ Mẫn cứ như vậy không nói một tiếng lại có người yêu, một mặt lại nóng lòng muốn đi gặp cô ấy chứng thực, trong lòng anh ta vô cùng rối bời.

Ngày thường tính tình của anh ta cũng không tính là nóng nảy, lúc này lại có cảm giác độ giây như độ năm, đứng lên nói: “Tôi đi toilet.”

Anh ta đi thẳng ra khỏi phòng riêng đi về phía sảnh lớn bên kia. Anh ta muốn mau chóng gặp Hạ Mẫn, nóng lòng muốn hỏi cô ấy về việc cô ấy có bạn trai mà nhóm Mạnh Giang có phải hiểu lầm không, dù sao cũng chỉ là nhìn thấy từ xa, chỉ là suy đoán mà thôi.

Người vẫn còn ở hành lang, đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc. “Anh ba Tần!”

Bước chân của anh ta dừng lại, theo đó bước nhanh hơn đi qua hành lang, liếc mắt nhìn thấy Hạ Mẫn mặc váy dài màu hồng cánh sen, đứng ở cửa một gian phòng nói chuyện với một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục, người đàn ông nhìn lớn hơn anh ta vài tuổi, dáng vẻ đứng chung với Hạ Mẫn khiến anh ta cảm thấy rất chướng mắt.

Anh ba Tần, anh ta đối xử với cô tốt như vậy cũng chưa từng nghe cô thân mật gọi anh ta là anh như thế, tên này xuất hiện ở đâu ra thế, anh ta cũng chưa từng thấy qua, tất nhiên là quen biết chưa lâu, vậy mà lại gọi người ta là anh ba Tần.

Nhưng lúc này Mạnh Giang đi theo phía sau anh ta đi ra thật sự chuẩn bị đi toilet thì nhìn thấy Hạ Mẫn và Tần Chí Hoa, vỗ vỗ vai Tiêu Vũ Phi nói: “Vũ Phi, chính là tên này, Mẫn Mẫn vậy mà lại dẫn theo anh ta đi cùng sao?”

Vốn dĩ, Tiêu Vũ Phi chỉ đau lòng khi thấy Hạ Mẫn và người đàn ông họ Tần kia đứng cùng với nhau quá tốt, đau lòng vì Hạ Mẫn vô cùng thân mật gọi anh ta một tiếng anh ba Tần, nhưng câu nói này của Mạnh Giang giống như một nắm đấm sắt đập vào ngực anh, đó chính là người đàn ông bọn họ nhìn thấy? Hạ Mẫn vui vẻ đồng ý tới ăn cơm là vì muốn dẫn người đàn ông này đến gặp nhóm bạn bè bọn họ sao?

Bên tại ầm ầm vang lên, vang đến độ không nghe được Hạ Mẫn xa xa nói gì với người đàn ông kia, chỉ cảm thấy nụ cười của hai người cực kỳ chói mắt.

Anh ta nhắm mắt lắc lắc đầu, tiếng ầm ầm trong lỗ tai dần dần biến mất, lại nghe Mạnh Giang bên cạnh nói: “Đi, đi qua chào hỏi nào.”

Tiêu Vũ Phi không nói được câu nào, bước chân lại bước rất lớn.

“Mẫn Mẫn.”

Hạ Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Vũ Phi và Mạnh Giang, cười cười và nói: “Các anh đều đến rồi sao?”

Tiêu Vũ Phi ừ một tiếng, hỏi: “Bạn của em à? Nên giới thiệu một chút chứ?”

Giọng nói không lớn, Tần Chí Hoa lại nghe được mấy phần mùi thuốc súng.

Anh ta mỉm cười, đưa tay phải ra nói: “Tôi là Tần Chí Hoa, xin chào!”

Tiêu Vũ Phi liếc anh ta một cái, nhưng không có ý bắt tay, chỉ mím chặt môi bình tĩnh nhìn Hạ Mẫn chờ cô ấy trả lời.

Hạ Mẫn nhíu mày, cảm thấy Tiêu Vũ Phi không tôn trọng Tần Chí Hoa như vậy, cô ấy và Tần Chí Hoa tuy là không thân thiết lắm, nhưng cô ấy rất nể phục kiến thức của anh ta trên thương trường, cũng là người từng giúp đỡ cô ấy. Huống chi cô ấy và Cố Uyển, Lâm Xuân Hoa đều rất hợp ý, hành động này của Tiêu Vũ Phi làm cho cô ấy có chút không vui.

Anh ta sững sờ nhìn, nín thở ngay cả hô hấp cũng quên mất, cho đến khi lồng ngực bị đè nén đến hoảng hốt, anh ta mới hít sâu một hơi, không khí len vào trong phổi giống như dao cạo đến lục phủ ngũ tạng của anh ta đều đau đớn, anh ta đột nhiên chạy về phía cửa khách sạn.

Đến lúc anh ta như gió rời khỏi cửa khách sạn, Mạnh Giang mới trừng mắt nhìn đàn anh, đầu ngón tay run rẩy trở về, chuyện ban đầu muốn đi toilet cũng không còn nhớ nữa.

Anh ấy phát hiện ra một chuyện vô cùng khó hiểu, hình như Tiêu Vũ Phi thích Mẫn Mẫn nha…

Mẹ kiếp, lần này sắp xảy ra chuyện lớn rồi.Tần Chí Hoa cười cười không quá để ý thu tay lại, anh ta vốn cũng là mời nhân viên văn phòng cơ quan quản lý ăn cơm, việc chính nên làm đều đã làm xong rồi, đang chuẩn bị rời đi thì gặp Hạ Mẫn nên nói hai câu mà thôi, vì thế anh ta nói với Hạ Mẫn: “Nếu đã gặp được bạn bè của em, vậy mọi người cứ trò chuyện đi, anh xin phép đi trước.”

Hạ Mẫn gật đầu tạm biệt Tần Chí Hoa, điều này trong mắt Tiêu Vũ Phi chính là anh ta cho người đàn ông ra oai phủ đầu kia trực tiếp không nể mặt rời đi, anh ta cũng nhìn thấy sắc mặt của Hạ Mẫn, cô ấy vì một người đàn ông mới quen biết không lâu mà cho anh ta một ánh mắt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng lúc này một cô gái mặc váy đỏ dài đến đầu gối ở phía bên kia khách sạn vui mừng gọi Tiêu Vũ Phi, Hạ Mẫn giương mắt nhìn sắc mặt lập tức cứng đờ, cô gái kia không phải ai khác mà là người lúc trước có quan hệ rất thân với bọn Tiêu Vũ Phi. Cô ấy rũ mắt xuống, trong lòng cười nhạo, thật sự là đi đâu cũng không quên gọi cô ta theo, nói thế nào cũng chỉ là bạn bè nhỏ thôi.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.