Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2416 chữ

Cậu ấy ở trong nhà Tiêu Vũ Phi cũng hơn nửa năm, ngay từ đầu quả thật là vì ông già trong nhà, lúc sau là do công việc quá bận rộn, lúc này Tiêu Vũ Phi cố gắng như vậy, cậu ấy cũng thuận theo ý của anh ta trở về nhà họ Phương. Chủ yếu vẫn là muốn nhìn xem thằng nhóc này muốn làm gì.

Quả nhiên, cậu ấy vừa về nhà, Tiêu Vũ Phi lại bám theo sau vào nhà họ Phương, ừm, sau đó không đến tám chín giờ tối thì sẽ không đi. Khuyên được Phương Ngạn về nhà, Tần Nhã Thanh coi anh ta là lập được công lớn, chiêu đãi rất nhiều món ăn ngon trà ngon, thấy anh ta thích ở lại đây, thậm chí còn chuẩn bị cho anh ta một căn phòng.

Miệng Tiêu Vũ ngọt ngào nói cảm ơn, thật sự ở lại. Nhưng liên tiếp mấy ngày, Hạ Mẫn cũng không đến nhà họ Phương một chuyến, lúc này Tiêu Vũ Phi mới không ở ngồi yên được nữa, ở nhà họ Phương ngây người, tâm trí cũng không còn ở đây.

Phương Ngạn lờ mờ suy đoán, dường như đoán được cái gì đó, con mẹ nó, thấy Tiêu Vũ Phi rất muốn mở miệng hỏi, lại ngại cậu ấy kiên trì không chịu nói, trong lòng Phương Ngạn buồn cười, tính tình muốn chết vì sĩ diện này, chậc chậc.

Thấy anh ta nóng lòng nhìn, cậu ấy mới rủ lòng từ bi nói hơi mệt mỏi muốn về phòng ngủ một lát.

Quả nhiên, Phương Ngạn vừa đi, Tiêu Vũ Phi lại làm bộ vô tình hỏi Tần Nhã Thanh, mấy ngày nay sao không thấy cô nhóc Mẫn Mẫn kia đến chơi?

“Đã hơn nửa tháng không tới rồi, trước kia có thể hai ba ngày lại qua đây ở vài ngày.” Tần Nhã Thanh hoàn toàn không cảm thấy Tiêu Vũ Phi hỏi Hạ Mẫn có cái gì không đúng, dù sao từ nhỏ đã chơi cùng nhau nên hỏi một tiếng cũng không có gì lạ. Cô ấy lại cười nói: “Trưởng thành không còn như trước kia nữa, có bạn bè và công việc của riêng mình, sẽ không giống như lúc còn bé luôn chạy đến chỗ tôi.”

Tính chất công việc của em gái và em rể, Hạ Mẫn khi còn bé thật sự không có người quản, phần lớn thời gian đều ở trong nhà dì cả của cô ấy. Bây giờ không thể so với lúc còn bé, trong nhà có dì nấu cơm, cô ấy ở một mình cũng không cảm thấy sợ hãi, tới đây ít cũng là chuyện bình thường.

Thật ra cô ấy cũng giống như người nhìn thấy con cái của mình lớn lên, bay ra bên ngoài thế giới rộng lớn hơn có chút không nỡ nhàn nhạt nên buồn vô cớ. Nghe vậy, trong lòng Tiêu Vũ Phi lại căng thẳng.

Phải biết rằng, đây chính là một Hạ Mẫn đối với Cố Uyển quá tốt, thỉnh thoảng anh ta đều thấy đau lòng một hồi. Bây giờ chỉ cần suy nghĩ một chút, sau khi kết giao bạn mới, Hạ Mẫn cũng không đến công ty, anh ta gọi đi ăn cơm cũng không gọi được, cả người lập tức cảm thấy không tốt rồi, anh ta WX760645 hơi ngồi xuống nói với Tần Nhã Thanh: “Nghe chị nói thế, tôi thấy cũng rất nhiều ngày không đi thăm ông bà ngoại, đã ở chỗ chị quấy rầy vài ngày rồi, tôi đi nhà ông ngoại thăm một chút đây.”

Nghe anh ta nói vậy, Tần Nhã Thanh khen một hồi là một đứa nhỏ hiếu thảo, cũng không giữ anh ta lại và tiễn anh ta ra cửa.

Phương Ngạn không thích lái xe, cho nên phần lớn xe của cậu ấy đều là Tiêu Vũ Phi dùng, lúc này Tiêu Vũ Phi lúc khởi động xe xoay vô lăng lái xe về phía trụ sở lớn không quân, ông bà ngoại muốn anh ta đi thăm, nhưng trước đó anh ta phải đi xem cô nhóc Hạ Mẫn kia, chẳng lẽ thật sự là kết giao bạn mới rồi sao?

Ngốc nghếch, anh ta không phải người lỗ mãng, cũng hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa đằng sau những hành động này của chính mình, có lẽ thật sự giống như

Cố Uyển nói, quá quen rồi.

Hạ Mẫn đang bận cái gì, sau khi hạ quyết tâm lập nghiên mấy ngày nay Hạ Mẫn đều đi xem đường phố, đi dạo khắp thành phố B, cố gắng nhìn nhiều hơn học hỏi nhiều hơn để tìm cảm hứng cho mình cũng là tìm cơ hội kinh doanh. Cho nên chuyến đi này của Tiêu Vũ Phi chắc chắn là phí công vô ích rồi.

Hôm nay không tìm được người, Tiêu Vũ Phi trở về nhà ông ngoại trước, ngày hôm sau một chiếc xe sớm đã chờ ở cửa chính trụ sở lớn không quân, ngồi trong xe chờ đến hơn hai tiếng đồng hồ, sắp đến chín giờ, mới nhìn thấy Hạ Mẫn mặc váy dài đeo một cái túi nhỏ tinh xảo thản nhiên đi ra.

Ừm, đã hơn mười ngày không gặp, cô nhóc này hình như càng xinh đẹp hơn rồi.

Anh ta bấm còi xe, xe lăn bánh đến bên cạnh Hạ Mẫn rồi dừng lại, anh ta xuống xe và gọi: “Mẫn Mẫn.”

Hạ Mẫn bất ngờ nhìn thấy Tiêu Vũ Phi như vậy, tâm trạng thật sự có chút vi diệu, thích một người nhiều năm như vậy, không phải nói quên là có thể quên. Huống chi, ngay cả cô ấy thích anh ta cũng không biết, thật ra cô ấy cũng không có tư cách để tức giận, vẫn không sẵn lòng gặp anh ta, hay là bởi vì nhìn thấy anh ta trong lòng cô ấy sẽ càng khổ sở hơn mà thôi.

Nhưng thứ tình yêu có độc này, rõ ràng biết là khổ sở, thật sự lúc nhìn thấy trong lòng vẫn không kiềm chế được sẽ có cảm giác vui mừng bí ẩn, cho dù niềm vui này mang theo chau xót và cay đắng.

“Sao anh lại ở đây?” Cô ấy hỏi.

Tiêu Vũ Phi tủi thân nói: “Chờ em đó, anh chờ gần ba tiếng đồng hồ rồi, hôm qua cũng đến nhà em tìm em, dì nhà em không nói với em sao?”

Dì? Cô ấy về nhà quá muộn, dì cô ấy đã đi làm về rồi.

“Lên trước đi, em đi đâu để anh đưa em đi.” Tiêu Vũ Phi cười rạng rỡ với Hạ Mẫn, ý bảo cô ấy lên xe.

Hạ Mẫn suy nghĩ một hồi, vẫn mở cửa xe ngồi lên, báo địa chỉ khu thương mại Tây D.

“Đi dạo phố à? Gần đây sao em lại không đến công ty, mọi người đi ra ngoài chơi cũng gọi là không được em.” Anh ta nói xong, nghiêng đầu nhìn Hạ Mẫn, sau đó vừa lái xe vừa như lơ đãng hỏi: “Kết bạn mới rồi sao?”

“Không có, gần đây em có chút việc đang bận.”

Lại là một câu trả lời như dầu cao Vạn Kim vậy, có thể trả lời là không phải đi dạo phố mà là đang bận chuyện chính, cũng có thể trả lời là bởi vì có chuyện chính mới không đến công ty, còn có thể là có chuyện chính cho nên không ra ngoài chơi, ngay cả có phải là đã kết giao bạn mới không, câu này cũng có thể là đáp án...

Hạ Mẫn rõ ràng không có hứng thú nói chuyện phiếm lắm, vẫn nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ xe, thật sự coi anh ta như tài xế. Được rồi, bị cô ấy coi như tài xế anh ta cũng rất vui vẻ, cho nên lúc Hạ Mẫn xuống xe, anh ta còn chống cửa sổ xe hỏi: “Lúc nào anh tới đón em được?”

Hạ Mẫn rõ ràng ngẩn người, con người trong vèo nhìn Tiêu Vũ Phi, Tiêu Vũ Phi không hiểu sao lại có chút không được tự nhiên, cổ họng giật giật, nói: “Gọi anh trai em và Hạ Tam bọn họ cùng đi.”

Ánh sáng trong mắt Hạ Mẫn lập tức tắt đi, ồ một tiếng, nói: “Gần đây em khá bận rộn, các anh chơi đi, em sẽ tự mình về.”

Tiêu Vũ Phi vội vàng gọi cô lại lúc cô xoay người muốn đi, hỏi: “Mẫn Mẫn, em đang bận cái gì vậy?”

Hạ Mẫn cười cười, nói: “Tạm thời không biết, em cũng đã tốt nghiệp rồi, không muốn vào đoàn văn công hoặc là công ty truyền thông, cũng muốn giống như các anh vậy, tự mình làm cái gì đó.”

Bộ dáng cô ấy nói lời này, không hiểu sao Tiêu Vũ Phi cảm thấy rất xa cách nhạt nhẽo, giống như là trưởng thành lại có khoảng cách, thật ra anh ta vẫn thích bộ dáng cô ấy đấu võ mồm với anh ta như trước kia, luôn có bộ dáng chí khí hùng hồn sai bảo anh ta.

“Hoa Vũ không phải là sự nghiệp của em sao, em cứ như vậy mà buông thả không tốt lắm, trong công ty có một đống chuyện đấy, em không tới giúp đỡ làm anh và A Ngạn bận bịu chết đi được.”

Hạ Mẫn lại không cảm thấy, ba bốn ngày là có thể gọi bạn bè gọi đi ra ngoài chơi nửa ngày, chỗ nào bận rộn chứ. Cô ấy mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt anh ta và đi thẳng qua đường đối diện.

Nụ cười kia rất nhạt nhẽo, thậm chí có chút cảm giác dịu dàng.

Phần lớn thời gian cô ấy đều thích khoe khoang, cũng luôn thích đi theo phía sau anh ta gọi Tiêu Vũ Phi Tiêu Vũ Phi, đây là lần thứ hai Tiêu Vũ Phi bị Hạ Mẫn bỏ mặc như thế.

Lần đầu tiên là trước nhà hàng của Lão Mạc, cô ấy kéo Cố Uyển đi, lần đó hình như là cô ấy giận anh ta nhưng anh ta không chắc chắn lắm. Lúc này đây, cô ấy vẫy vẫy tay, thậm chí còn cười bỏ đi, bóng lưng rất đẹp, Tiêu Vũ Phi lại thấy hơi hoảng sợ.

Tết Trung thu là mười ba tháng chín, Tần Chí Hoa về là ngày sáu tháng chín, thời gian cũng không chênh lệch lắm so với dự đoán của anh ta, người nhà họ Tần đều nhìn ra anh ta rất vui mừng, ừm, nói thế nào nhỉ, chính là trạng thái cả người đều rất phấn chấn, cả người mang theo khí thế mà không có trên người bình thường.

Cố Uyển lén nói với Lâm Xuân Hoa, Cần này anh ta đi ra ngoài chắc chắn rất thuận lợi, tuy là âu phục đang mặc thẳng tắp, nhưng nhìn qua đã làm cho người ta có cảm giác đang xắn tay áo muốn làm một trận.

Lâm Xuân Hoa rất tán thành, nói bà ấy cũng có cảm giác này: “Mẹ thấy bước đi này đều mang gió rồi.”

Tần Hiểu Muội nghe hai người bọn họ hình dung ở bên cạnh cười, nói: “Con lại nhìn ra anh ba rất vui mừng, không nhìn ra anh ấy đi đường mang gió hay xắn tay áo gì cả.”

Lâm Xuân Hoa liếc cô ấy một cái, trêu ghẹo nói: “Ừm, con chắc chắn không nhìn ra được, tâm tư của con đã sớm bay ra khỏi cửa rồi.”

Câu này khiến Tần Hiểu Muội lập tức đỏ mặt.

Quả thật giống như Cố Uyển và Lâm Xuân Hoa đoán, Tần Chí Hoa cũng không vội vàng trở về quầy hàng buôn bán quần áo của anh ta, mà là chạy đến cục thuế công thương để làm thủ tục đăng ký công ty.

Anh ta cũng là một người có thủ đoạn, đầu năm nay không có bối cảnh làm mấy thứ này, chỉ cần đi làm thủ tục cũng phải mất rất nhiều thời gian, đầu óc anh ta đủ thông minh, đã chuẩn bị nhân viên văn phòng biết vâng lời, mấy ngày liền toàn bộ thủ tục đều đã xong hết, mướn được một gian làm văn phòng cũng là không bình thường rồi, thay đổi chớp nhoáng đã trở thành tổng giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ triển lãm Hoa Thái ở thành phố B.

Sau đó lại thấy anh ta ngày càng bận rộn, lúc này người nhà họ Tần mới biết được anh ta chuẩn bị làm cái gì. Thì ra lúc trước anh ta vào miền Nam là đi tìm nhà sản xuất chất lượng cao bàn bạc ý định hợp tác, anh ta chuẩn bị tháng mười mở cuộc triển lãm đầu tiên ở thành phố B.

Mấy chục năm thời đại kinh tế có kế hoạch, mua cái gì cũng cần trong kế hoạch, đời sống vật chất của người dân thật sự chưa tốt lắm, ngay cả những nơi như thành phố B cũng vậy, phần lớn người ta cũng cầm tiền trong tay nhưng không mua được đồ.

Từ đầu năm nay rất nhiều vé bắt đầu dần dần hủy bỏ, Tần Chí Hoa đã nghĩ tới có thể nhập một lượng lớn vật liệu vào hay không.

Anh ta thường đi vào miền Nam, mấy năm nay miền Nam mở biết bao nhiêu nhà máy lớn nhỏ anh ta đều biết, nhà máy phía Nam cần lượng tiêu thụ lớn, hàng hóa người dân phía Bắc có thể mua được vẫn chưa phong phú lắm, Tần Chí Hoa ở trong này thấy được cơ hội kinh doanh.

Ngày mười một tháng chín là ngày chính thức khai giảng của Đại học Y dược ở thành phố B. Hôm nay Tần Chí Quân cố ý dành ra thời gian buổi sáng tự mình lái xe đưa vợ đi học đại học, Cố Uyển là sinh viên ngoại trú, cho nên cũng không có cái gì phải chuyển đi, giữa trường học và trụ sở lớn lục quân có xe buýt xe điện chạy thường xuyên, đi lại cũng rất thuận tiện.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.