Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2390 chữ

Gọi ai đó đến giúp cậu ấy trong năm sáu ngày cũng không có gì là lạ, mất hơn nửa tháng trong đầu cậu ấy cũng đã có kế hoạch, không dùng các mối quan hệ thì khó mà thân thiết, dùng quá thô bạo sẽ quá sức, nên giữ mức giữa làm bạn thì mới khống bị cản trở.

“Đó là lý do.”Lâm Xuân Hoa cảm thấy an tâm khi thấy cậu ấy đã suy nghĩ kỹ những chuyện như thế này, lại hỏi: “Tại sao lần này phải đi lâu như vậy? Không phải thường lâu nhất là sáu ngày sao?”

“Con của mẹ muốn làm nên chuyện lớn.” Tần Chí Hoa cười, úp úp mở mở.

“Ôi thằng con trời đánh, con thế này còn chưa phải là chuyện lớn hả, hơn một tháng nay, lần trước Hà Thành nói với mẹ rồi, mấy tiệm đồ nữ tầm trung và cao cấp ở thành phố B này đều lấy hàng của con.” Con trai như vậy, Lâm Xuân Hoa cũng không dám nghĩ đến, hiện tại thằng hai cũng nhờ phúc của thằng ba mà làm ăn được ở huyện, hàng hóa đều từ chỗ thằng ba đem đến, Lâm Xuân Hoa cảm thấy thằng ba làm ăn thật tuyệt.

Tần Chí Hoa cười: “Đây đã ra đâu vào đâu đâu? Cái sạp nhỏ này của con làm gì đáng để mà tự hào chứ, con muốn ba mẹ sống tốt hơn cơ, mẹ chứ chờ xem.’

“Được, mẹ đợi để hưởng phúc của con” Lâm Xuân Hoa cười nói với cậu ấy hãy chăm sóc tốt bản thân khi ở bên ngoài: “Ăn uống đừng qua loa, bây giờ có thể kiếm tiền, nên đối xử tốt hơn với bản thân mình đi, lúc không còn trẻ nữa không biết ăn uống điều độ làm tổn thương dạ dày, về già thì khổ lắm.”

Xác nhận với Tần Chí Hoa: “Trước Trung thu phải về đó, khoảng thời gian đó không đi ra ngoài nữa đúng không? Lúc đó về nhà sum vầy đoàn viên.”

“Dạ.” Tần Chí Hoa ánh mắt ngập tràn niềm vui, nếu có thể thương lượng chuyến đi này, Tết Trung thu đương nhiên sẽ ở thành phố B, nhưng sợ là sẽ bận rộn.

Cậu ấy cũng đang nỗ lực làm việc ở thành phố B, so với Hà Thành, cậu ấy hạnh phúc hơn rất nhiều, vì có ba mẹ và người thân ở bên cạnh, giống như nhà của cậu ấy đang ở đây. Về điểm này, cậu ấy đặc biệt biết ơn chị dâu cả Cố Uyển của mình, anh cả phần lớn thời gian đi bộ đội, nếu không phải do tính tình chị dâu phúc hậu, cả nhà làm sao cả chú cả cô đều có thể ở cùng nhau cơ chú.

Ngày hôm sau Tần Chí Hoa lên tàu vào nam, Tần Chí Quân hiếm khi ở nhà cả ngày với gia đình, ba đứa nhỏ vui mừng không xiết, tiểu đoàn trưởng Tần oai vệ trong phòng khách làm con ngựa lớn cho những đứa con bụ bẫm cưỡi đi khắp phòng, Hạ Mẫn đến nhà họ Tần tìm Cố Uyển chứng kiến được cảnh tượng này, khẽ nói với Cố Uyển, hôm khác đem đồ đến cho cô dùng thử.

Thứ tốt mà cô ấy nói đã được mang về nhà vào chiều hôm đó, đó là một chiếc máy ảnh nhập khẩu, gắn phim để dạy Cố Uyển cách sử dụng nó, rồi nói rằng cô ấy không cần dùng nó trong một thời gian, vì vậy cô ấy đã để nó cho Cố Uyển sử dụng, một số cuộn phim bổ sung đã được đưa.

Cố Uyển thấy rằng, máy ảnh thực sự là một thứ tốt. Tần Chí Quân trong kỳ nghỉ hai ngày đã kêu Cố Uyển chụp rất nhiều ảnh với ba đứa nhỏ. Anh còn bắt cả nhà mặc quần áo đẹp, ngồi trên sô pha cùng nhau chụp ảnh, Giang Hạo giúp chụp ảnh, nhưng đáng tiếc Tần Chí Hoa không có ở đây, hơn nữa Tần Chí Cương nhà họ cũng ở quê xa, nếu không thì sẽ là một bức ảnh gia đình của gia đình nhà họ Tần.

Nhưng mọi chuyện là như vậy. Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa không thể ngậm miệng lại khi ảnh được rửa xong, Cố Uyển đã đặc biệt yêu cầu xưởng ảnh giúp rửa khung lớn và treo trong phòng khách, phòng của cô thì treo ảnh ba dứa nhỏ, đó là lý do tại sao Điềm Bảo và Bình An mỗi ngày đều nhìn lên bức ảnh, thỉnh thoảng lại nhúc nhích mông trèo lên gương tủ quần áo soi thử.

Sau đó phát hiện ra điều đó rất vui, soi gương rồi nháy mắt, cười toe toét rồi lại i khóc đầy thú vị. Chính Đa Đa vẫn luôn bình tĩnh, ừm, không còn bình tĩnh như vậy nữa, cuối cùng cũng học được từ Bình An và Điềm Bảo, bám tủ quần áo lớn đứng dây.

Hai người anh ở bên trái và bên phải, Điềm Bảo ở giữa. Có ba khuôn mặt rất giống nhau trong gương, tròn đầy mũm mĩm, Điểm Bảo điệu đà, soi gương thấy bản thân mình và hôn lên gương, khiến trên gương hằn vết môi, Cố Uyển ngày nào cũng phải lau gương.

Tần Chí Quân và Giang Hạo đều trở về đơn vị, Tần Chí Hoa vào phía nam, Tần Đại Hữu bận việc kinh doanh, nhà họ Tần chỉ còn lại ba người phụ nữ và ba đứa trẻ, Hạ Mẫn khoảng thời gian này cũng chăm chỉ qua lại nhà họ Tần. Cố Uyển thấy vậy buồn, khẽ hỏi: “Hai người dạo này sao rồi, dạo này cậu không đi làm sao?”

Hạ Mẫn khẽ cười đáp: “Vậy đó, mình không cần hỏi vết tích mấy người Hạ Tam nữa, mấy người Tiêu Vũ Phi tìm mấy cô gái đi chơi cùng nhau mấy lần, hôm qua ở một khách sạn to của thành phố B bơi lội, Hạ Tam mấy người đó còn bình phẩm về thân hình mấy cô gái đó. Công ty chế biến thuốc lúc đó mình làm cũng được ít tiền, là anh em và họ cho mình ít cổ phần, bây giờ công ty đi vào quỹ đạo rồi, mấy anh của mình quản lý tốt, mình cũng không cần tham gia nữa.”

Câu này ...

Sợ là không muốn đối mặt với Tiêu Vũ Phi, chẳng những mối quan hệ này còn không dễ dàng, nó dường như trở nên tồi tệ hơn. Cố Uyển cau mày, theo như cô thấy, Tiêu Vũ Phi thích Hạ Mẫn, lẽ nào trực giác của cô sai ư?

“Cậu không đến công ty, anh trai cậu, và Vũ Phi không tìm cậu sao?”

Sao không tìm cơ chứ, Tiêu Vũ Phi chốc chốc lại gọi điện, hỏi cô ấy hôm nay có đến công ty không, gọi cô ấy đi ăn, gọi cô ấy đi bơi. Nhưng mà rủ cô ấy đi chơi mấy lần, lúc nào cô ấy cũng hỏi từ phía Hạ Tam, biết là còn có mấy cô giữ trẻ đi theo, cô ấy đi theo làm gì để mà cảm thấy không thoải mái.

Cô ấy cũng không muốn làm cho mình đáng thương, sau đó khi Tiêu Vũ Phi lại gọi, cô ấy nói có việc phải làm, cho dù nhà dì cả cô ấy đi đâu đó rồi, hàng ngày cũng không ở nhà, mà tìm Cố Uyển hoặc đi mua sắm.

“Đừng nhắc đến những chuyện này nữa, thất vọng nhiều lắm, nhân đây mình có tin vui cho cậu, lô thuốc dưỡng nhan đầu tiên đã được tung ra thị trường, trong giai đoạn đầu, một số trung tâm mua sắm hiệu thuốc lớn ở thành phố B đã được mở, nghe anh trai mình nói rằng đợt hàng thứ hai khi bán ra sẽ được gửi đến thành phố Thượng Hải, hai phần ba thành phố lớn trong nước trước đó mấy tháng đã đàm phán xong, đợi có hàng một cái là giao đến mỗi nơi luôn.”

“Đây là một tin vui đó, mình đang rất mong chờ đợt chia phần trăm vào cuối năm, chiếc máy ảnh cậu cho mình mượn rất hữu ích, lúc đó mình sẽ mua một cái.” Cố Uyển thấy Hạ Mẫn không muốn nhắc đến Tiêu Vũ Phi, nên lợi dụng việc này để chuyển chủ đề.

Hạ Mẫn cười nói: “Mình đã đánh giá không đúng về thuốc dưỡng nhan, cũng đánh giá thấp mối quan hệ làm ăn của anh trai mình và Tiêu Vũ Phi, nên mới nghĩ số phần trăm hoa hồng đó đủ mua máy ảnh thôi đúng không, còn năm tháng nữa là đến tết, mình thấy số phần trăm cậu nhận được mua thêm căn nhà còn không thành vấn đề luôn ấy.”

Mặc dù bây giờ mỗi ngày đều vì Tiêu Vũ Phi buồn, nhưng cô ấy không phủ nhận năng lực của anh ta.

Kéo tay Cố Uyển sờ lên mặt mình, cô ấy cười nói: “cậu nhìn mình này, thuốc này không chỉ khiến người ta đẹp lên, mà còn có lợi cho sức khỏe. Mình muốn dùng cả đời, Uyển Uyển, những người phụ nữ sử dụng thuốc dưỡng nhan đều phải cảm ơn cậu.”

Cả hai cười một lúc, Hạ Mẫn ghen tị với Cố Uyển: “Cả gia đình và sự nghiệp của cậu đều viên mãn, chuyện tình yêu thì mình không nghĩ tới, vậy thì còn sự nghiệp của mình thì sao.”

Cố Uyển nói: “Không phải công ty điều chế thuốc Hoa Vũ đó sao?”

“Đó không được coi là sự nghiệp của mình, mình muốn tự mình làm điều gì đó.” Khi một người phụ nữ thất vọng trong tình yêu, sự tập trung của cô ấy sẽ chuyển sang những nơi khác, chẳng hạn như sự nghiệp của cô ấy. Hạ Mẫn vốn vô tình nói chuyện phiếm, nhưng vào lúc này, cô ấy cảm thấy mình nên làm như vậy nên đã thảo luận với Cố Uyển xem cô ấy nên làm gì.

Cố Uyển cảm thấy, con người muốn có sự nghiệp riêng cả mình, người ta phải giỏi hoặc thích điều gì đó, sẽ dễ thành công nếu người đó giỏi, còn nếu làm điều mình thích thì cần thêm sự kiên trì để từng bước gây dựng sự nghiệp. Hạ Mẫn cảm thấy những gì cô nói rất có lý, suy nghĩ hồi lâu, cô ấy thích nhất là đi mua sắm, còn giỏi nhất là ... tiêu tiền thì có được không?

Nói xong bản thân lại thấy buồn cười, tiêu tiền là kỹ năng gì, phía hai mươi năm cuộc đời, lại là vô dụng.

Lúc trước hai người đều ít nói chuyện tình cảm, bây giờ lại nói chuyện làm cái gì mà sự nghiệp, không chuyện gì là không nói được.

Lâm Xuân Hoa trông bọn trẻ, ở bên cạnh nghe một lúc sau đột nhiên xen vào: “Biết sám đi mua sắm sao mà vô dụng được, thím nghĩ Mẫn Mẫn rất có mắt thẩm mỹ, quần áo trên người cháu rất đẹp, còn không phải là điểm mạnh hay sao? những người bán quần áo cũng nhờ có mắt thẩm mỹ thì mới làm ăn được, như Chí Hoa nhà thím đó, quần áo nó chọn so với những tiệm khác đẹp hơn ấy chứ, việc làm ăn của nó cũng như thế mà tốt lên.”

Điều này không phải do cả hai đứa con trai của bà ấy đều bán quần áo nữ, Lâm Xuân Hoa nghe quen tai, nhìn quen mắt và cũng có chút biết làm ăn, hơn nữa Hạ Mẫn không biết làm ăn ở lĩnh vực nào, Lâm Xuân Hoa bất giác nghĩ đến việc trang phục.

Cố Uyển và Hạ Mẫn nhìn nhau, đúng vậy, ai nói rằng có thể đi mua sắm và tiêu tiền không phải là một thế mạnh.

Hạ Mẫn ngả lưng trên ghế sô pha, đôi mắt cô ấy sáng rực trước lời khen lạ lùng của Lâm Xuân Hoa: “Thím à, thím thật lợi hại, cả việc kinh doanh lĩnh lực nào cũng hiểu , nhiều đến vậy! Chả trách anh cả Tần ở trong đơn vị ưu tú đến như vậy, anh ba Tần làm ăn cũng phát đạt, cháu thấy là, những điều đó đều do di truyền từ thím hết cả!”

Lời nói tha thiết, khen ngợi cũng rất nghiêm túc. Lâm Xuân Hoa nghe rõ, những xuất sắc của con trai bà ấy đều là do theo bà áy?

Đúng không?

Cố Uyển mỉm cười, bên cạnh cô ấy nói “ Con nghĩ Mẫn: Mẫn nói cũng đúng.”

Lâm Xuân Hoa mừng như lên chín tầng mây, nhưng trước mặt mấy đứa trẻ nên cưỡng lại, chỉ là cười tủm tỉm cả ngày.

Buổi tối Tần Đại Hữu trở về, hai vợ chồng đã đóng cửa lại rồi bà ấy đã khoe chuyện di truyền với Tần Đại Hữu: “Uyển Uyển và Mẫn Mẫn đều nói như vậy, vậy là đúng rồi, nhìn ông xem, chỉ là một người đàn ông lương thiện, sự khôn khéo của con cái chúng ta là do tôi.”

Tiêu Vũ Phi cũng không phải là một người chậm chạp, hơn mười ngày rồi, Hạ Mẫn cũng không tới công ty, muốn dẫn cô ấy ra ngoài ăn cơm hay đi chơi cũng không gọi được. Anh ta có lòng muốn đến nhà họ Phương xem có thể gặp cô ấy không, chính anh ta đi thì có vẻ kỳ quái, chỉ vì thế này, Phương Ngạn còn đang mâu thuẫn với Tư lệnh Phương cũng bị kiên quyết thuyết phục trở về nhà họ Phương.

Phương Ngạn lạnh lùng nhìn anh ta nhảy lên nhảy xuống đủ trò để xúi giục cậu ấy về nhà sống, nói cái gì mà phải chủ động hàn gắn quan hệ ba con, làm vai dưới thì phải cúi đầu trước, bây giờ sự nghiệp cũng có chuyển biến tốt, không chừng chú Phương cũng không tức giận nữa.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.