Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2031 chữ

Từ lúc Tần Chí Quân cưới Cố Uyển về thì như đã tìm thấy mục tiêu phấn đấu của cuộc đời mình. Đối xử với cô thật tốt, cho cô một cuộc sống tốt hơn.

Cố Uyển gật đầu, trong lòng hơi xấu hổ, cô đúng là là không nghĩ gì cả, bây giờ nghĩ lại cảm thấy ấm ức thay Tần Chí Quân. Lúc ở cạnh Tần Chí Quân, Cố Uyển rất ít khi mạnh mẽ, đa phần đều rất dịu dàng. Giống như lúc này, cô cảm thấy mình làm sai thì dịu dàng ôm eo Tần Chí Quân, thân mật dụi vào lòng anh, đôi tay khoác lên ngực anh, dịu dàng nói lời xin lỗi.

“Là do em không tốt, mấy đứa con và ba mẹ ai em cũng nghĩ đến, chỉ thiếu mỗi anh. Quà năm mới nếu tặng trước rằm tháng giêng thì vẫn tính. Anh thích gì, em chuẩn bị cho anh, có được không nào?”

Cô nói đến đây thì ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt rất nghiêm túc cam kết: “Sau này em sẽ cố gắng đối xử với anh tốt hơn nữa.”

Tần Chí Quân không nhịn được mà nở nụ cười, tấm lòng này của cô vợ nhỏ, anh vui vẻ nhận lấy, ôm lấy eo cô, nói: “Tặng quà cho anh là tấm lòng của em, cho dù chỉ là một cành cây anh cũng sẽ rất thích.”

Sao Cố Uyển có thể thực sự tặng anh một cành cây chứ. Cô thấy mua quần áo thì quá bình thường, tự tay đan cho anh một cái khăn quàng cổ cũng khá ổn. Nhưng thể chất Tần Chí Quân vô cùng tốt, mùa đông cũng không mang quá dày, cả người như một mặt trời nhỏ, khăn quàng cổ e là cũng không dùng đến. Cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có ý kiến gì hay, việc để trong lòng suy nghĩ.

Trong tháng giêng vẫn phải đi khắp nơi chúc tết, năm nay nơi đầu tiên phải đến chắc chắn là nhà sư phụ của Cố Uyển, Lý Tế Xuyên. Giao con cho người nhà chăm sóc, hai vợ chồng mang theo quà cáp đến nhà họ Lý.

Lý Tế Xuyên cũng là một kẻ si mê, từ sau khi cầm đơn thuốc của Cố Uyển, ông liền chìm đắm vào trong không ra được. Hai vợ chồng Cố Uyển đến chúc tết ông cũng không có thời gian chào hỏi, phát cho mỗi người một cái hồng bao, lại đưa hồng bao đã chuẩn bị cho ba đứa nhỏ cho bọn họ cầm về, xong thì đuổi bọn họ đi về ngay. Tần Chí Quân và Cố Uyển nhìn nhau, bật cười, ra về.

Ở thành phố B cũng quen biết mấy nhà, ngày mồng ba tết trừ ba nhà bên khu nhà quân đội thì cũng qua chỗ nhà họ Hạ của khu nhà không quân một chuyến.

Quà tặng cho Tần Chí Quân còn chưa nghĩ ra, nhưng quà tặng cho Hạ Mẫn cô đã sớm chuẩn bị. Cô dựa theo phương thuốc dưỡng nhan đan dùng những dược liệu phổ thông của niên đại này điều chế ra viên thuốc làm đẹp. Cô không dùng lò luyện để tăng hiệu quả cho thuốc làm đẹp. Thuốc này hiệu quả tương đối chậm, lại không thể lâu dài, nhưng cũng có thể có hiệu quả trắng đẹp.

Hạ Mẫn nghe bảo ăn vào có thể trắng đẹp thì kéo Cố Uyển hỏi xem có tác dụng thật hay không. Với những phương thuốc ở trong không gian, Cố Uyển rất có lòng tin, hơn nữa dùng những kiến thức của cô để xem xét thì phương thuốc này không những có thể làm đẹp mà còn rất tốt cho sức khỏe, uống lâu dài cũng không có tác dụng phụ gì. Thực ra thì nếu sức khỏe bạn tốt, thì thần sắc, màu da mới có thể khá lên được. Cô mỉm cười bảo Hạ Mẩn uống thử, có hiệu quả hay không thì sau một thời gian ngắn là biết liền.

Hạ Mẫn bỏ ngay một viên vào miệng, không biết sao cô ấy lại có thể tin tưởng Cố Uyển như vậy.

Ngày mùng ba, Tiêu Vũ Phi đi cùng Phương Ngạn đến nhà họ Hạ, thấy vậy thì gấp gáp đến độ muốn đánh mạnh vào lưng Hạ Mẫn, đánh cho cô nhả viên thuốc vừa nuốt vào ra.

Chỉ là đang có Phương Ngạn ở đây, Hạ Mẫn coi trọng người bạn là Cố Uyển, anh không dám làm mất mặt Cố Uyển như vậy.

Anh đành phải đi qua đoạt bình thuốc trên tay Hạ Mẫn, bỏ vào trong túi mình, nghiêm mặt nói: “Để anh cất cho em.”

Hạ Mẫn rất thích dáng vẻ anh quản thúc cô như vậy, cười hì hì, nói: “Vậy anh phải cất cho kỹ đó, mất nửa viên em cũng sẽ tra hỏi anh đó.”

Tiêu Vũ Phi khó khăn lắm mới nhịn xuống không liếc cô một cái. Cô gái ngu ngốc này, thuốc gì cũng dám uống.

Sao Hạ Mẫn có thể ngu ngốc được chứ, chỉ là cô rất tin tưởng Cố Uyển. Tính cách Cố Uyển vô cùng cẩn thận, nếu thuốc này có vấn đề gì thì sao dám đưa cho cô uống chứ.

Cố Uyển giương khóe môi, theo cô thấy, Hạ Mẫn tuyệt đối không phải yêu đơn phương, chỉ sợ là Tiêu Vũ Phi còn chưa rõ ràng tình cảm của chính mình, còn tự đặt mình vào vị trí anh trai cô ấy nữa.

Tần Chí Quân khá là quan tâm tới quà tặng của mình, đã chờ mấy ngày rồi mà chưa thấy Cố Uyển có động tĩnh gì, trong lòng muốn hỏi nhưng vẫn cố kiềm chế lại. Mấy thứ như quà năm mới này thì không thể vội vàng được, từ đây đến rằm còn hơn mười ngày, vẫn nên chờ đợi một chút.

Ngày mồng năm, Chu Dương quay về tìm Tần Chí Quân cùng đi vào đoàn. Hai người nhận lấy gánh nặng thành lập Thương Lang, bên trên chỉ cho bọn họ nửa năm. Chu Dương là cốt cán, vừa quay lại thì tất nhiên phải khua chiêng gõ trống bắt đầu công việc rồi.

Cố Uyển suy nghĩ vài ngày vẫn không nghĩ ra nên tặng quà gì cho Tần Chí Quân, ngày hôm nay cô chờ ba đứa nhỏ ngủ thì nói với Lâm Xuân Hoa muốn ra ngoài một chút. Cô cầm theo tiền và phiếu đến bách hóa, nhìn tới nhìn lui thì thấy cái gì cũng bình thường quá, nhìn không có chút tâm ý nào, cũng không phù hợp với Tần Chí Quân.

Lúc quay về nhà bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, tự vỗ vỗ đầu mình. Cô đúng là ngốc quá, có được kho báu mà còn không biết, còn chạy đến cửa hàng bách hóa tìm đồ nữa chứ.

Về đến nơi, vào trong nhà vệ sinh tránh người rồi bước vào không gian của mình, trong này trừ những thứ bảo bối, vũ khí của tiên nhân bình thường ít dùng đến thì còn lại toàn là sách, cho nên từ trước đến nay Cố Uyển thường dùng nó làm tàng thư của mình, cô rất xem trọng những quyển sách ở đây. Bởi vì dùng thần thức là có thể lấy sách ra, nên sau khi phát hiện không gian này cô cũng không hề đi vào đây.

Lúc này cô ngẫm lại thì những thứ vũ khí mà người tu tiên dùng đến thì cho dù phải cần phép thuật duy trì mới có thể phát huy sức mạnh vô biên, nhưng nếu người bình thường dùng thì chắc chắn nó vẫn hơn vũ khí bình thường rất nhiều. Đồ vật được một con yêu quái cất giữ trong kho tàng của mình thì sao có thể bình thường được chứ. Cô vào trong không gian, nhìn những món đồ được bày trên kệ, nhìn tới nhìn lui. Có thể mang nó tặng cho Tần Chí Quân, lại nhìn bình thường một chút thì chỉ có thể là cái dao găm mà cô đã thấy trong mơ kia thôi.

Dao kiếm cũng không tiện mang theo bên người, lúc dùng cũng cần phải có chiêu thức tương ứng, bây giờ ai còn dùng nữa chứ. Nhưng nghĩ đến trong mơ kiếp trước cầm cái dao găm đầy máu kia, Cố Uyển cảm thấy không được may mắn lắm.

Cô cắn môi, vươn tay lấy cái dao đó xuống, vẫn quyết định xem xem rồi tính tiếp. Nếu thực sự dùng tốt thì cũng là một thứ đồ phòng thân cho Tần Chí Quân mang theo. Cô cầm lấy con dao găm, đang chuẩn bị ra ngoài thì khóe mắt Cố Uyển lại thấy cái gì đó, cảm thấy không đúng lắm. Năm ngoái Cố Uyển tìm thấy một hạt châu màu xanh tràn ngập linh khí ở trong bụng một con gà rừng. Cô dùng dây bện thành một cái vòng cổ đeo bên người. Sau khi máu huyết dung hòa thành công thì cô sợ trên đời này lại có người khác tu luyện theo đạo hoặc yêu ma, mà thứ này lại quá bắt mắt nên cô đã ném nó vào trong không gian.

Nhưng cô nhớ kỹ là lúc đó đã đặt riêng nó ở một tầng khác trên kệ, cũng không đặt trên áo cà sa này. Nhưng thứ đồ này thực sự lại nằm trên áo cà sa, trong không gian này trừ cô ra thì không có ai khác có thể ra vào. Cố Uyển nhíu mày, hay là nhớ sai rồi sao?

Cố Uyển đi qua cầm lấy sợi dây chuyền kia, khối lượng cầm trong tay khiến cô ngẩn người. Cô tháo nút buộc dây ra, phát hiện bên trong rỗng ruột.

Sao lại có thể như vậy chứ? Rõ ràng sợi dây không bị phá hỏng, nhưng hạt châu bên trong lại không thấy đâu nữa. Cô cẩn thận tìm kiếm trên kệ, đến mặt đất cũng không bỏ qua, nhưng vốn là không thấy hạt châu xanh lam kia đâu.

Cố Uyển nghĩ, chẳng lẽ còn có thể bay hơi sao? Linh khí tiêu tán xong thì cũng mất luôn? Cái này cũng quá là lãng phí rồi.

Cô mang luôn sợi dây ra ngoài, cầm kéo cắt bỏ, đến cả vụn của hạt châu cũng không thấy đâu, thật là mất mát lớn quá.

Cố Uyển dứt khoát cầm cái kéo để thử con dao găm , một tay nắm cái kéo, một tay vung dao găm chém xuống. Một nửa cái kéo trước mũi dao găm đều bị chặt gãy mà không phát ra một tiếng động nào.

Chém sắt như chém bùn. Đôi mắt Cố Uyển sáng rực lên, không có món quà nào thích hợp tặng Tần Chí Quân như cái này.

Buổi tối Tần Chí Quân về nhà, cả một nhà ăn cơm xong, về phòng mình, không quản ba đứa trẻ còn ê a muốn nói chuyện với mình. Cố Uyển cười một cách thần bí muốn cho Tần Chí Quân xem đồ tốt.

Tần Chí Quân nghe bảo là chuẩn bị đồ tốt cho anh thì trong lòng vô cùng tò mò vợ tặng mình thứ gì. Kết quả cô vui vẻ nhảy cẫng lên, kéo ngăn kéo đưa cho anh một cái kéo bị gãy thành ba phần.

“… “

“Cái này là tặng anh sao ?” Tần Chí Quân mau chóng sắp xếp lại ngôn ngữ, nghĩ cách làm sao để khen ngợi món quà này, khen nó rất đặc biệt sao.

Cố Uyển mỉm cười, nói: “Sao có thể chứ, cho anh xem cái này.”

Cô lấy trong ngăn kéo ra một con dao găm nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh, đặt đồ vào tay Tần Chí Quân.

“Anh thử đi.”

Tần Chí Quân nhìn ra ý tứ của cô. Cái kéo kia là bị con dao găm này chặt gãy sao?

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.