Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng cỏ đông 1

Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Chương 20: Đồng cỏ đông 1

Ngựa Tam Hà là giống ngựa nổi tiếng nhất trên thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ, là một trong ba giống ngựa quý của Trung Quốc. Trong các ghi chép về đua ngựa ở Trung Quốc, ngựa Tam Hà là giống ngựa nội địa duy nhất có thể cạnh tranh với ngựa ngoại.

Tam Hà từng được Thủ tướng khen ngợi là "đặc tính ưu tú của ngựa Trung Quốc".

Kiếp trước, Lâm Tuyết Quân đã ao ước được sở hữu một con ngựa Tam Hà thuần chủng màu đen.

Nhưng lúc đó trên thảo nguyên chỉ toàn là hang chuột, ngựa dễ giẫm phải và bị gãy chân, thậm chí có thể dẫn đến tử vong. Vì vậy người chăn nuôi thường phải cưỡi xe máy để chăn ngựa, mẹ cũng không cho cô được cưỡi ngựa nhanh.

Hơn nữa, những con ngựa đực nhỏ đã bị bán hết, còn ngựa cái phải giữ lại để sinh con, mẹ không muốn để bọn cô tùy tiện cưỡi chúng, luôn nhắc đi nhắc lại rằng cô sẽ vào thành phố học hành, nếu quá gắn bó với ngựa rồi phải đi xa, sẽ không thể mang theo mà cũng không nỡ bán chúng.

Cô làm sao có thể tưởng tượng được, giờ đây trong đàn ngựa của đội, cô lại tìm được một con ngựa Tam Hà thuần chủng màu đen láy, thân hình cân đối, cơ bắp cuồn cuộn.

Lâm Tuyết Quân dẫn con ngựa đen tên Tô Mộc đi về phía đám đông, đội trưởng vỗ vỗ lên lưng ngựa, lắc đầu nói:

"Con ngựa này thường không nghe lời khi kéo xe, có lần còn cắn người nữa. Trước kia tôi cưỡi nó đi làm việc, nó đi được một đoạn thì bỗng nhiên ngỗ nghịch không chịu đi nữa. Tôi đang nghĩ đợi đến mùa xuân ấm áp, sẽ để nó phối giống cho ngựa cái, không kéo xe nữa."

"Cô thay con khác đi."

Lâm Tuyết Quân đưa tay vuốt ve bờm ngựa, quả nhiên Tô Mộc liếc cô bằng ánh mắt khá hung hăng, không tỏ vẻ thân thiện chút nào.

Nhìn cổ dài đẹp đẽ, lưng rộng thẳng tắp, vó tròn trịa đầy sức mạnh và chân thon dài... thật không nỡ bỏ qua nó.

"Đội trưởng, để tôi thử cưỡi nó xem sao. Hồi nhỏ tôi hay cưỡi ngựa lắm, cưỡi rất khá đó. Nếu trên đường Tô Mộc không nghe lời, tôi sẽ dẫn một đoạn rồi cưỡi tiếp một đoạn, được không ạ?"

Lâm Tuyết Quân vuốt ve bờm lông mềm mại mà của Tô Mộc, ngẩng đầu lên cầu xin.

"Nhưng nó cao thế kia, cô leo lên được sao?" Đội trưởng nhìn Lâm Tuyết Quân dáng nhỏ nhắn, mới 16 tuổi. Tuy người cô không thấp lắm, nhưng đứng trước con tuấn mã to lớn này, cô vẫn trông khá bé nhỏ.

Liệu cô có thể khống chế được Tô Mộc không?

Đừng để bị bỏ rơi bên ngoài, hoặc bị dẫm bị thương, vậy thì được không bù nổi mất nha.

Ông ấy có thể thông cảm với những người trẻ vừa tới vùng biên cương này muốn thể hiện bản thân, nhưng cũng không thể để họ quá tham vọng, làm liều.

"Để tôi thử xem." Lâm Tuyết Quân vỗ vỗ lên lưng ngựa, đánh giá khoảng cách giữa mình và con vật cũng như nhịp thở của nó.

Đội trưởng bước tới bên sườn ngựa, định nói sẽ đỡ cô leo lên thử xem. Nhưng nào biết miệng còn chưa kịp mở, thì thấy một bóng vàng loé lên, rồi ngay lập tức, cô gái đứng cách đó một bước chân đã biến mất tăm.

Ông ngước nhìn lên, đã thấy Lâm Tuyết Quân đang ngồi gọn trên lưng ngựa, cô xoay xở tìm tư thế thoải mái rồi vuốt ve lên cổ của Tô Mộc đang đá đá hai chân trước, có vẻ khá bồn chồn.

Trên lưng ngựa không có yên cương gì cả, chỉ trải một tấm da cừu, cô móc chân vào bàn đạp bằng dây thừng, cử động gót chân huơ nhẹ vào bụng Tô Mộc.

Con ngựa liền quay lưng bỏ đi, ngẩng cao đầu đi tới chỗ ba con ngựa Mông Cổ đằng trước, quét qua chúng bằng một cái liếc khinh bạc, rồi nhe răng "hí hí…" một tiếng kêu thách thức.

Lâm Tuyết Quân nắm chặt dây cương, hai chân thả lỏng theo từng bước chân của ngựa, cơ thể nghiêng về phía sau thành hình cong nhẹ, dáng vẻ thoải mái tự tin.

"Đội trưởng, thấy có ổn không?" Cô buông tay khỏi dây cương, tạo dáng "sửa mũ" cho đội trưởng xem, nụ cười tỏa nắng rạng rỡ.

Đội trưởng nhìn bộ dạng kia của cô có vẻ hơi lo lắng, định bước tới nắm lấy dây cương, nhưng rồi thấy cô nhẹ nhàng kéo dây cương trở lại sau tiếng cười giòn tan.

Dáng ngồi của cô trông không hề giống như đang cưỡi mộtcon ngựa cao lớn, mà giống như đang ngồi trên một chiếc xe ngựa ổn định vậy.

Đội trưởng không nói gì thêm, chỉ gọi một người huấn luyện ngựa đến hướng dẫn bốn thanh niên tri thức một vài nguyên tắc cơ bản khi cuỡi ngựa, cũng như cách không được làm mệt ngựa, tránh cho ngựa ra nhiều mồ hôi, nếu đi được thì nên đi bộ để ngựa nghỉ ngơi...

Các cô gái gật đầu rồi theo những người chăn nuôi được phân công, đi về các chuồng trại khác nhau.

Mạnh Thiên Hà bước đi vài bước thì quay lại, lấy một thứ gì đó đút vào tay Lâm Tuyết Quân rồi phi nhanh trở lại.

Lâm Tuyết Quân mở lòng bàn tay, trên đó là một phần tư chiếc bánh bột ngô.

Những người từng trải qua cảnh đói nghèo sẽ cất giữ cẩn thận từng mẩu thức ăn dù nó có cứng như đá, không bao giờ vứt đi, vì chẳng ai biết được lúc nào mình lại phải đối mặt với cơn đói, lúc thiếu thực phẩm, chiếc bánh khô đó sẽ cứu rỗi bạn khỏi những cơn đau bụng dày vò.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Thảo Nguyên Mục Y của Khinh Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mayphan
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.