Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Ma Lão Quái

Tiểu thuyết gốc · 4970 chữ

Sau khi tin tức Triệu Huy Hoàng bị Nguyên Lạc bắt giữ tại đảo Phúc Châu đến tai của Mã Đức Bình. Ông lập tức gọi Nhị Hổ và Tam Hổ đến bàn bạc. Trong văn phòng của thị trường, 3 người đàn ông đang ngồi đối diện nhau.

“Mã thị trưởng! Ông kêu chúng tôi đến đây là để nói chuyện gì?” Nhị Hổ lên tiếng hỏi.

“Tôi biết được tin lão đệ của tôi đã bắt được tên Triệu Huy Hoàng, và đang trên đường áp giải hắn về đây.”

Bởi vì Nguyên Lạc đã trở về thành phố trước, cậu đã nói chuyện này với Mã Đức Bình ngay. Còn Triệu Huy Hoàng và đám đàn em của hắn đang được Ngũ Hổ và Lục Hổ áp giải về bằng một con tàu riêng khác.

“Tôi nghĩ bây giờ là một cơ hội tốt để giăng lưới tóm gọn cả ổ.”

“Ý ông là ông muốn dụ Triệu Bá Thịnh đến cứu con hắn, để rồi bắt giữ hắn luôn, phải không?” Nhị Hổ đoán được ý đồ của Mã Đức Bình.

Mã Đức Bình gật đầu: “Tôi cũng hy vọng thế, nhưng tôi biết hắn là một tên cáo già. Có lẽ hắn sẽ không xuất hiện dễ dàng vậy.” Sau khi, Triệu Bá Thịnh trốn thoát, Mã Đức Bình đã huy động toàn bộ nhân lực, cả cảnh sát và của cả Mã gia, nhưng vẫn không thể tìm thấy hắn. Ông biết là bây giờ chỉ có thể lợi dụng Triệu Huy Hoàng, mới dụ được hắn ra thôi.

“Ông cũng biết Triệu Bá Thịnh là người đầy mưu mô xảo nguyệt. Ông nghĩ là hắn không biết ông sẽ đặt bẫy dụ hắn ra sao?” Nhị Hổ lắc đầu trả lời.

“Tôi biết rõ chứ, cho nên lần này tôi muốn hợp tác riêng với Hắc Hổ.”

Nhị Hổ và Tam Hổ trợn mắt cùng nhìn nhau, họ hiểu hợp tác riêng ở đây có nghĩ là Mã Đức Bình muốn Hắc Hổ làm việc cho ông, mà không thông qua ý kiến của Nguyên Lạc.

“Mã thị trưởng! Ông phải biết là Hắc Hổ chúng tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của đại ca thôi. Nếu đại ca không đồng ý, chúng tôi cũng nhất quyết không làm.” Tam Hổ là người đầu tiên phản đối.

“Vậy sao? Mấy cậu tưởng tôi không biết gì sao. Từ sau khi Hắc Hổ nắm được tập đoàn Phúc Thịnh, mấy cậu đã âm thầm thâu tóm rất nhiều thế lực ngầm trong thành phố. Nếu không chiếm được bằng tiền, mấy người sẽ dùng thủ đoạn và vũ lực để đoạt lấy.” Khuôn mặt của Mã Đức Bình bỗng thay đổi, từ vẻ nghiêm nghị nhưng có phần hiền từ như thường ngày, bỗng đổi thành một khuôn mặt sắc lạnh, có phần nham hiểm.

Những gì Mã Đức Bình nói đều là sự thật, cả 2 người Nhị Hổ đều toát mồ hôi lạnh. Họ vì mục đích là muốn đưa Nguyên Lạc lên làm thủ lĩnh của thế giới ngầm, mà không tiếc làm những việc trái với đạo đức. Tất cả là để dọn đường cho cậu.

“Lão đệ là người theo chủ nghĩa hòa bình. Cậu nói xem, những việc mấy cậu làm có phải là ý của đệ ấy không?”

Tam Hổ nghe xong cực kỳ tức giận, anh rất muốn ra tay đánh Mã Đức Bình, nhưng Nhị Hổ đã kịp đưa tay ra ngăn lại.

“Ông nói tiếp đi. Ông muốn chúng tôi hợp tác như thế nào?”

Mã Đức Bình cười nửa miệng: “Tối nay, khi tàu chở Triệu Huy Hoàng cập bến, tôi muốn tạo một cái bẫy dụ Triệu Bá Thịnh đến.”

Mã Đức Bình giải thích cặn kẽ kế hoạch của ông. Ông muốn tách riêng Triệu Huy Hoàng ra và áp tải hắn đến một địa điểm khác. Và phải hạn chế người áp tải hắn, như vậy thì Triệu Bá Thịnh mới dám xuất hiện cứu con hắn.

“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp 3 người dẫn Triệu Huy Hoàng tách riêng khỏi nhóm. Hòng dụ Triệu Bá Thịnh ra.”

“Còn nữa, bởi vì để tránh rút dây động rừng, tôi sẽ không điều động bất cứ lực lượng nào của cảnh sát hay Mã gia. Cho nên việc bắt giữ Triệu Bá Thịnh lần này, phải nhờ vào 2 người rồi.” Mã Đức Bình nói thêm.

Nhị Hổ bây giờ đã hiểu tại sao Mã Đức Bình không muốn nói kế hoạch này cho Nguyên Lạc biết. Bởi vì làm vậy thì những người sẽ áp tải Triệu Huy Hoàng sẽ trở thành con mồi, anh bắt buộc phải chọn những người yếu nhất. Làm vậy thì Triệu Bá Thịnh mới có can đảm đi cứu người. Nhưng những người đi áp tải đó có thể sẽ gặp nguy hiểm chết người. Kế hoạch liên quan đến tính mạng người khác thế này, Nguyên Lạc tuyệt đối không chấp nhận.

“Được, Hắc Hổ chúng tôi sẽ nhận vụ này. Nhưng ông phải nhớ, ông phải giữ kín bí mật chuyện chúng tôi đã làm với đại ca. Nếu ông tiết lộ nửa lời, tôi sẽ tìm đến ông tính sổ đó.” Nhị Hổ gằn giọng nói.

“Tất nhiên rồi, dù sao đó cũng là nghĩa đệ của tôi. Có thể nhìn thấy đệ ấy trưởng thành và mạnh mẽ, đó là điều mà người nghĩa huynh này luôn mong ước mà. Với lại đệ ấy có thể trở thành thủ lĩnh của thế giới ngầm thì sẽ càng tốt cho tôi chứ.”

Nhị Hổ và Tam Hổ không thèm để ý lời nói của Mã Đức Bình, cả 2 đều lạnh nhạt rời khỏi tòa thị chính. Họ cũng biết với khả năng của Mã Đức Bình, từ lâu ông ta đã biết những chuyện làm của Hắc Hổ, nhưng ông lại nhắm mắt bỏ qua, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ nữa. Vì vậy họ biết là mục đích của Mã Đức Bình cũng giống như Hắc Hổ, đều là để đưa Nguyên Lạc đến vị trí thủ lĩnh của thế giới ngầm. Triệu Bá Thịnh cũng từng là người đứng đầu thế giới ngầm, nên việc loại bỏ hắn cũng là việc sớm muộn phải làm. Nên Nhị Hổ mới không từ chối việc đặt bẫy lần này.

Tại tầng hầm của hộp đêm Ngọc Thố, nơi Triệu Bá Thịnh đang ẩn nấp. Cách đây mấy tiếng, hắn đã nhận được tin tức về việc con trai của hắn đã bị bắt giữ, và hiện đang được đưa về thành phố Gia Yên bằng tàu.

“Thật là tức quá, lão Toàn đó thật là vô dụng, uổng công tôi đã tốn bao nhiêu tiền bạc để mời hắn về làm sư phụ cho Tiểu Hoàng.” Triệu Bá Thịnh tức giận đập mạnh xuống cái bàn trước mặt.

Thuộc hạ của hắn, Kim Toàn, đứng kế bên bỗng giật mình, run rẩy: “Ông chủ! Theo tin tình báo của tôi, tối nay tàu sẽ cập bến, và hình như bọn chúng sẽ bí mật đưa cậu chủ tách riêng khỏi đoàn. Tôi nghĩ chúng sẽ đem cậu chủ đi tra hỏi tung tích của ông.”

“Đây là lệnh của Mã Đức Bình sao?” Triệu Bá Thịnh quay sang hỏi.

“Không, từ đầu đến cuối, người bắt giữ cậu chủ và đem cậu chủ đi, đều là người của tập đoàn Phúc Thịnh. Địa điểm mà họ sẽ dẫn cậu chủ đến cũng chính là tòa nhà Phúc Thịnh.”

“Phúc Thịnh? Từ xưa đến nay, tôi và tên Hoàng Hải đó, nước sông không phạm nước giếng. Tại sao hắn lại nhắm vào con trai tôi?” Triệu Bá Thịnh cảm thấy rất là khó hiểu.

Kim Toàn vội nói: “Ông chủ! Cách đây không lâu, tập đoàn Phúc Thịnh đã đổi chủ rồi. Hiện giờ, chủ tịch của tập đoàn là một người đàn ông gọi là Tam tổng.”

“Vậy sao? Người tên Tam tổng đó là ai?” Triệu Bá Thịnh ngạc nhiên hỏi.

“Tôi cũng từng điều tra lai lịch của hắn, nhưng thật sự không có một chút manh mối nào. Nhưng tôi có phát hiện là hắn thường xuyên liên lạc và gặp mặt Mã Đức Bình.”

“Còn nữa, khi hắn lên nắm quyền Phúc Thịnh, hắn đã sa thải những người trung thành với Hoàng Hải, và thay thế bằng người mới. Những nhân viên mới này đều có nguồn gốc từ Mã gia.”

Nghe Kim Toàn nói xong, Triệu Bá Thịnh suy đoán người tên Tam tổng này chắc là người thay mặt Mã gia quản lý Phúc Thịnh thay cho họ. Cũng có nghĩa là Phúc Thịnh bây giờ đã thuộc quyền sở hữu của Mã gia.

“Được lắm! Không ngờ thế lực của Mã gia đã lớn mạnh đến mức này rồi.” Triệu Bá Thịnh nghiến răng nói. Hiện giờ, với thực lực của hắn, đối đầu với Mã gia đã là chuyện khó như lên trời, nói gì đến việc có thêm Phúc Thịnh trợ giúp nữa, hắn thật không có cách nào đấu lại được.

Việc đến nước này, hắn tạm thời gác chuyện báo thù Mã gia qua một bên, mục tiêu của hắn trước mắt là giành lại những gì đã mất từ tay Dương Khánh. Từ sau khi Dương gia bị Mã gia phản công kịch liệt, cuộc sống cũng như địa vị của Dương gia đều bị tuột dốc không phanh. Nhưng cho dù Dương gia bị chèn ép đến cỡ nào, Dương Khánh vẫn quyết không chịu đầu hàng. Vì tính hiếu thắng và kiêu ngạo của ông, mọi người trong Dương gia đều rất bất mãn với ông.

Cũng nhờ vào những thế lực ngầm mà ông đã thâu tóm từ Triệu Bá Thịnh, nên hiện ông vẫn miễn cưỡng đấu cứng lại với Mã gia. Triệu Bá Thịnh biết được đây là cơ hội tốt, nhân lúc Dương Khánh phải dốc hết tinh thần và sức lực để chống lại Mã gia, hắn sẽ âm thầm từ phía sau, đoạt lại những gì của hắn.

“Ông chủ! Vậy chúng ta có cần phải đi giải cứu cậu chủ không?” Kim Toàn vội vàng hỏi.

“Cứu? Đây rõ ràng là mưu kế của Mã Đức Bình để dụ tôi xuất hiện. Tôi còn đến đó là trúng kế của hắn rồi.” Triệu Bá Thịnh tức giận, hét lên.

Kim Toàn liền sợ hãi, cả người run rẩy hơn nữa: “Nhưng như vậy, cậu chủ phải làm sao?”

“Kệ nó, Triệu Bá Thịnh tôi không có đứa con vô dụng như thế.” Triệu Bá Thịnh quơ tay nói.

Cho dù đã biết rõ con người Triệu Bá Thịnh rất lạnh lùng và vô tình, nhưng Kim Toàn vẫn phải bất ngờ trước quyết định nhẫn tâm của hắn. Kể cả máu mủ, ruột thịt của mình mà hắn vẫn mặc kệ, không quan tâm. Kim Toàn đành bất lực, thở dài. Và kế hoạch giăng lưới của Mã Đức Bình cũng đã thất bại hoàn toàn.

Kim Toàn quay người, định bước ra ngoài thì Triệu Bá Thịnh lên tiếng gọi hắn lại: “Khoan đã, không thể để tên Mã Đức Bình đắc ý vậy được. Tôi phải bắt hắn trả giá, cả vốn lẫn lãi.”

“Vậy ông muốn làm gì?”

“Ông hãy liên lạc với sư huynh của lão Toàn, nói cho hắn biết việc sư đệ của hắn đã bị đánh bại và bị bắt giữ đi.”

Kim Toàn giật mình nói: “Sư huynh của lão Toàn, là Phong Ma Lão Quái, ông trùm đứng đầu của tỉnh An Hòa à.”

Kim Toàn thật sự không ngờ Triệu Bá Thịnh lại nhắc đến ‘Phong Ma Lão Quái.’ Đây là một nhân vật rất nổi tiếng trong giới hắc đạo. Hắn xuất hiện khoảng 20 năm trước, lúc đó hắn chỉ mới ngoài 30, mà đã vang danh cả một vùng. Toàn bộ tỉnh An Hòa, không ai là không biết hắn.

Từ lúc xuất đạo, hắn dựa vào 2 tuyệt học độc môn của mình mà đánh khắp tỉnh An Hòa không địch thủ. Hai tuyệt học đó là ‘Phong Ma Quyền’ và ‘Phong Ma Thi Đao.’ Số người chết dưới 2 tuyệt học này của hắn nhiều không đếm kể. Từ một kẻ vô danh, hắn tiêu diệt bất cứ ai dám cản đường hắn, giẫm đạp lên hàng trăm thi thể của kẻ thù và nhanh chóng trở thành ông trùm nắm giữ toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh An Hòa.

Nói về tu vi của hắn, tất nhiên hắn cũng là một Tông Sư như lão Toàn, nhưng thực lực đã sớm vượt xa sư đệ của hắn.

“Hai huynh đệ hắn tuy không có thân thiết với nhau, nhưng Phong Ma Lão Quái vẫn rất quan tâm đến sư đệ của hắn. Nếu hắn biết sư đệ của mình bị người khác bắt giữ, hắn sẽ tức tốc chạy đến cứu liền.”

Nghe thấy kế hoạch của Triệu Bá Thịnh, Kim Toàn cũng phải thán phục. Dù hắn không tiện ra tay đối phó Mã gia, nhưng hắn vẫn có thể mượn sức người khác để làm điều đó.

“Lập tức thông báo cho Phong Ma Lão Quái địa điểm mà Tiểu Hoàng sẽ bị đưa đến. Để cho 2 bên cấu xé lẫn nhau đi, chúng ta sẽ ở bên ngoài làm ngư ông đắc lợi.” Triệu Bá Thịnh nở một nụ cười cực kỳ gian xảo.

“À còn nữa! Gọi cho người kia đến đây gặp tôi, tôi muốn nghe hắn giải thích tại sao chuyện này lại xảy ra.”

Kim Toàn gật đầu rồi chạy ra ngoài sắp xếp theo lệnh của hắn.

Tối hôm đó, chiếc tàu của tập đoàn Phúc Thịnh đã cập bến, người của Tam Hổ đã đợi sẵn ở đó. Anh sớm đã phong tỏa cả bến tàu, mấy trăm tên đàn em trong băng Chiến Hoàng của Triệu Huy Hoàng lần lượt được dẫn vào những chiếc xe công vụ, đích đến của chúng tất nhiên chính là nhà tù ở Gia Yên. Trong đó có cả lão Toàn.

Còn Triệu Huy Hoàng được 3 người âm thầm đưa lên một chiếc xe riêng, chiếc xe chạy thẳng về tập đoàn Phúc Thịnh. Suốt chặn đường đi, những người áp tải Triệu Huy Hoàng đều rất cảnh giác, họ đã được báo trước là sẽ có người chặn đường giải cứu hắn. Nhưng cho đến khi chiếc xe đến được tòa nhà Phúc Thịnh, mọi thứ vẫn yên ổn, không có gì xảy ra.

Cả 2 người Nhị Hổ và Tam Hổ đều bất ngờ, nhưng họ cũng không lấy làm lạ. Với loại người như Triệu Bá Thịnh, họ biết hắn đã sớm đoán được đây là cái bẫy, tất nhiên hắn sẽ không lao đầu vào bẫy rồi.

Sau khi biết được kế hoạch của mình không thành công, Mã Đức Bình cũng chỉ thở dài, ông cũng không tỏ ra thất vọng gì nhiều. Bởi vì ngay từ đầu, ông cũng không trông đợi gì vào kế hoạch này. Ông vốn biết rõ tính cách của Triệu Bá Thịnh. Hắn là một kẻ vô tình, trong mắt hắn không hề có máu mủ, tình thâm, chỉ có lợi ích bản thân là trên hết.

Nhưng ông không hề hay biết rằng, sự trả thù của Triệu Bá Thịnh chỉ mới bắt đầu. Sáng hôm sau, tại sân bay của thành phố Gia Yên, trong đoàn người bước xuống máy bay, có 3 người ăn mặt rất nổi bật xuất hiện. Cả 3 đều mặc võ phục cổ truyền thống giống như lão Toàn. Một người đàn ông trung niên dẫn đầu đi trước, dáng vẻ hơi gầy, khuôn mặt hốc hác, tóc hoa râm. Hai người còn lại đi đằng sau thì có dáng vẻ to lớn và hung dữ, đặc biệt là cả 2 người này đều có khuôn mặt và vóc dáng y như nhau, là một cặp sinh đôi.

“Sư phụ, chúng ta thật sự phải đến tận đây để cứu sư thúc sao?” Một người trong cặp sinh đôi lên tiếng nói chuyện với người đàn ông đi trước.

“Trước khi sư tổ các con chết, đã dặn dò ta là phải chăm sóc cho sư thúc của các con. Nên cho dù ta không muốn, ta cũng phải đi cứu hắn.” Người đàn ông trung niên thở dài.

“Đã tra ra chỗ hắn đang bị giam giữ chưa?”

“Theo tin tình báo, sư thúc đang bị giam giữ tại tập đoàn Phúc Thịnh.”

Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Được! Chúng ta đi đến đó.”

Trong phòng chủ tịch của tòa nhà Phúc Thịnh, Tam Hổ đang cật lực làm việc. Từ lúc anh trở thành chủ tịch của tập đoàn, công việc của anh nhiều không kể xiết. Anh dành hầu hết thời gian trong phòng làm việc này. Đến bây giờ anh vẫn còn rất ngỡ ngàng, mới một tháng trước anh còn là một tên lính đánh thuê khét tiếng, giết người không gớm tay. Cuộc sống rày đây mai đó, không có chỗ ở ổn định, lúc nào cũng phải cảnh giác, không biết khi nào mình sẽ chết. Thế mà giờ đây, anh đang làm một chủ tịch của một tập đoàn lớn, tiền bạc, quyền lực đều có, một bước lên mây, người người ngưỡng mộ.

Nhưng tận sâu trong thâm tâm của anh biết rõ, những thứ này đều là do đại ca của anh, Nguyên Lạc, ban cho. Cho nên anh phải cố gắng chứng minh cho đại ca của mình thấy, anh là người xứng đáng nhất cho vị trí này.

Đang lúc làm việc, một cuộc điện thoại bàn gọi đến. Tam Hổ vừa bắt máy nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi. Anh tức tốc chạy ra khỏi phòng và đi xuống đại sảnh. Nội dung của cuộc điện thoại là có người đến Phúc Thịnh gây sự, đánh bị thương tất cả bảo vệ, và đòi gặp cho được chủ tịch.

Tam Hổ vừa bước vào đại sảnh, một cảnh tượng kinh khủng trước mắt làm cho anh choáng váng. Mười mấy người bảo vệ tinh anh do Hắc Hổ huấn luyện đều bị người ta đánh cho ngã sõng soài trên đất. Những nữ nhân viên khác thì bị dọa sợ chết khiếp, ngồi tụm lại một gốc.

Cơn giận dữ trong lòng anh liền bạo phát. Tập đoàn này thuộc về đại ca của anh, anh vốn chỉ là người thay mặt đại ca để quản lý nó thôi. Thế mà bây giờ lại có người đám đến đây quấy rối. Nếu để đại ca biết được, thì mặt mũi của anh để vào đâu nữa.

Anh liền nhìn về phía khu vực chờ cho khách. Một người đàn ông đàn ngồi ung dung, bắt chéo chân, trông rất hiên ngang. Còn có thêm 2 người có khuôn mặt y như đúc đang đứng đằng sau, khí thế cũng không kém, ánh mắt còn đằng đằng sát khí. Chỉ nhìn sơ qua, Tam Hổ cũng cảm nhận được 2 người này có lẽ mạnh hơn cả Ngũ Hổ và Lục Hổ. Còn người đàn ông đang ngồi lại mang cho anh một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cảm giác này gần giống như lúc anh đối đầu với đại ca của mình.

“Mấy người là ai? Sao dám đến tập đoàn Phúc Thịnh gây chuyện?”

Người đàn ông trung niên nét mặt không thay đổi, mở miệng nói: “Ta là ai không quan trọng. Ta chỉ muốn biết ngươi có phải là chủ tịch tập đoàn Phúc Thịnh không?”

“Phải thì sao?” Tam Hổ trả lời.

“Vậy thì dễ dàng thôi. Lập tức thả sư đệ của ta ra, rồi chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của tập đoàn này cho ta để tạ lỗi. Thì ta sẽ rộng lượng, tha cho ngươi một con đường sống.”

“Ngươi cũng thật là kiêu ngạo. Ta cũng cho ngươi một cảnh cáo, ngươi phải bồi thường mọi thiệt hại ở đây. Nếu không thì đừng hòng bước ra khỏi tòa nhà này.” Tam Hổ vừa nói xong, một khí thế cường giả tỏa ra.

Người đàn ông trung niên cảm nhận được một luồng sát khí ác liệt phát ra từ Tam Hổ liền bất ngờ: “Ngươi chắc chắn không phải là một chủ tịch bình thường. Trên người ngươi có một luồng sát khí của một kẻ sát nhân máu lạnh.”

Khí thế mạnh mẽ của Tam Hổ khiến hắn cảm nhận được anh là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm, đã đối mặt với sinh tử vô số lần, chứ không phải là một người làm ăn kinh doanh. Điều quan trọng là hắn nhận ra được, Tam Hổ có thực lực của một Bán Bộ Tông Sư.

“Thiên! Địa! Chơi đùa với hắn một chút đi!” Người trung niên ra dấu hiệu cho 2 anh em song sinh đang đứng sau lưng hắn.

Nhận được lệnh, 2 người anh em, một người tên Thiên, một người tên Địa, bước về phía Tam Hổ. Lúc này Tam Hổ mới cảm nhận rõ thực lực của 2 anh em này, cả 2 đều là Bán Bộ Tông Sư. Biết được thực lực của đối phương, Tam Hổ vẫn rất bình tĩnh, không hề tỏ ra lo lắng chút nào. Dường như vẫn không xem trọng đối phương.

Người đàn ông trung niên thấy dáng vẻ tự tin của Tam Hổ mà cười thầm trong bụng. Hắn biết 2 anh em Thiên, Địa tuy chỉ là Bán Bộ Tông Sư. Nhưng cả 2 là anh em song sinh, có thể tâm linh tương thông, hiểu được suy nghĩ của nhau, một khi liên thủ tấn công, có thể phát huy sức mạnh ngang bằng một Tông Sư. Mà Tam Hổ chỉ là Bán Bộ Tông Sư, thắng thua từ đầu đã rõ.

Hai anh em Thiên, Địa tiến lại gần Tam Hổ, nhưng anh vẫn đứng đó hiên ngang như một tảng đá bất di bất dịch. Cảm thấy mình bị coi thường, 2 anh em Thiên, Địa tức giận đồng thanh hét lên một tiếng rồi cùng nhau lao đến.

Cả 2 cùng lúc xuất chiêu, người anh tên Thiên tung ra một cú chém ngang bằng tay ngay trên đỉnh đầu của Tam Hổ. Người em tên Địa tung ra một quyền ngay bụng của anh.

Tiếng va chạm vang lên khắp đại sảnh. Mọi người ở đó cứ tưởng lần này Tam Hổ sẽ bị đánh cho đến chết. Kể cả khi thấy đòn đánh đã đến nơi, mà anh không hề chủ động né tránh gì cả. Họ còn nghĩ là anh bị dọa sợ đến nỗi không dám nhúc nhích nữa kìa.

Nhưng người ngạc nhiên nhất lại là 2 anh em Thiên, Địa. Đòn tấn công của cả 2 đều trúng mục tiêu, thế nhưng họ lại cảm nhận được mình đã đánh trúng vào một miếng sắt. Đòn đánh của Thiên chỉ khiến đầu của Tam Hổ nghiêng qua một bên một chút, còn cú đấm của Địa lại không mảy may dịch chuyển được anh.

Sắc mặt của người đàn ông trung niên liền bất ngờ biến sắc: “Đó là cương kình hộ thể, thì ra hắn là một võ giả chuyên về ngạnh công.”

Ngạnh công là phương pháp giúp làm cho cơ thể rắn chắc và bảo vệ cơ thể. Người luyện ngạnh công có thể luyện tay chân và cả cơ thể cứng như sắt thép. Nhưng quá trình luyện tập rất là gian khổ và phải thật kiên trì mới có thể đạt đến trình độ cao. Nên có rất ít người dám đi theo con đường ngạnh công.

Nhưng một khi có võ giả đã luyện thành ngạnh công thì cho dù là Tông Sư, cũng rất khó phá vỡ lớp phòng ngự của họ. Trong những người thành công đó lại có Tam Hổ.

Tam Hổ mặt không cảm xúc, cũng không cảm thấy đau đớn gì. Dù rằng 2 anh em Thiên, Địa hợp lực liên thủ có thể sánh ngang với một Tông Sư, nhưng lực công kích của họ vẫn chỉ ngang Bán Bộ Tông Sư.

Từ nhỏ, Tam Hổ đã cố gắng rèn luyện ngạnh công và với ý chí kiên định, anh đã luyện nó đến đỉnh cao. Tam Hổ rất tự tin về cơ thể cứng như sắt thép của mình. Thậm chí kể cả đối phương có là Tông Sư, anh tin là không có ai có thể phá vỡ được phòng ngự của mình chỉ trong một đòn. Tất nhiên là ngoại trừ một người.

Thiên, Địa nhìn thấy tình hình không mấy khả quan, cả 2 định nhấc chân lùi lại. Nhưng Tam Hổ đã nhanh hơn, một quyền giáng vào đầu của Địa, khiến hắn văng xa hơn chục thước, bất tỉnh. Một tay còn lại, anh tóm vào cổ của Thiên và nhấc bổng hắn lên trời.

“Muốn đánh bại tôi, thì ít nhất phải gây được tổn thương cho tôi ở mức độ này.” Tam Hổ nói xong, tháo cặp kính đen trên mặt xuống, để lộ vết sẹo dài và to, kéo dài từ trán xuống mép môi.

Đây là vết thương do Nguyên Lạc gây ra cho anh, trong lần chạm trán đầu tiên. Không chỉ dùng một đấm đã công phá được phòng ngự của anh, đòn đánh đó thậm chí còn hạ gục anh và để lại một vết sẹo lớn trên mặt. Từ trước đến nay, chưa ai có thể làm như vậy với anh được. Đây cũng là lần đầu anh thể hiện sự khâm phục của mình với một người. Hai chữ đại ca anh mà anh dành cho Nguyên Lạc, có ẩn chứa cả sự tôn trọng và nể phục nhất từ sâu trong thâm tâm của anh.

Thiên bị bàn tay như thép của Tam Hổ siết chặt cổ, khiến hắn không thể thở được. Hắn giãy giụa trên không một hồi lâu. Nhưng đôi bàn tay của anh như kềm sắt, mãi không buông. Hai tay của hắn từ từ buông bỏ, ý chí dần dần mất đi. Nhưng trước khi hắn tắt thở, Tam Hổ đã buông tay thả hắn xuống.

Chỉ trong một đòn, Tam Hổ đã đánh bại 2 Bán Bộ Tông Sư, khiến mọi người ở đó đều chết lặng. Nhất là những bảo vệ, họ biết 2 anh em song sinh đó mạnh mẽ cỡ nào. Từ lúc bước vào tòa nhà, chỉ có 2 người này ra tay đánh người, hạ gục toàn bộ bảo vệ của tập đoàn cực kỳ nhanh chóng, còn người đàn ông kia thì hoàn toàn không ra tay. Trong mắt hắn, dường như bọn họ chỉ là một đám vô dụng, không đáng để ý.

Một tiếng vỗ tay vang lên: “Rất tốt! Ngươi quả thật rất mạnh.” Người đàn ông trung niên vỗ tay và cười một cách quỷ dị.

“Có thể đánh bại 2 đệ tử của ta nhanh như vậy. Cũng rất đáng để ta động thủ.” Người đàn ông vừa nói vừa đi đến trước mặt Tam Hổ.

Tam Hổ vẫn như trước, vẫn đứng đó một cách hiên ngang như một bức tượng, không hề thủ thế, cũng không biểu lộ cảm xúc gì.

Nhìn dáng vẻ ngông cuồng của Tam Hổ, người đàn ông bỗng nhíu mày: “Hình như ngươi rất tự tin với khả năng phòng ngự của mình. Ngươi có bao giờ nghe đến câu nói núi cao còn có núi cao hơn không?”

Bất thình lình, 2 cánh tay của người đàn ông giơ lên cực nhanh, cùng lúc đánh vào ngực của Tam Hổ. Sức công phá không thua gì một chiếc xe thể thao đang lao đến với tốc độ cực nhanh, Tam Hổ bị dội ngược lại, phải lùi lại gần chục bước mới dừng lại được.

‘Vừa nhanh lại vừa mạnh, thực lực này có lẽ là… Tông Sư.’ Tam Hổ sau khi trúng đòn đã nhận ra được cấp độ của đối phương là Tông Sư. Tuy anh đã biết hắn thuộc hàng Tông Sư, nhưng sức mạnh vẫn còn thua Nguyên Lạc.

Nhưng quả thật một đòn vừa rồi cũng đã khiến anh bị thương không nhẹ. Cố gắng nuốt lại ngụm máu, anh lại đứng thẳng lưng lên, duy trì khí thế hiên ngang.

“Sức mạnh của Tông Sư chỉ có thể thôi à?” Tam Hổ gắng gượng bước đến. Anh quyết phải đấu với người đàn ông này đến cùng. Vì đây là tập đoàn của Nguyên Lạc. Bất cứ ai dám gây chuyện ở đây, anh nhất định phải bắt người đó trả giá.

Bị khiêu khích, người đàn ông liền tức giận, sát khí tỏa ra ngập trời: “Được lắm! Trúng một đòn của ta mà vẫn còn huênh hoang thế. Hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi.”

Người đàn ông trung niên bắt đầu thủ thế, hắn muốn đòn tấn công tiếp theo nhất định phải hạ gục được Tam Hổ. Tam Hổ cũng âm thầm chuẩn bị, một khi đỡ được đòn đánh của đối phương thì sẽ phản công lại ngay.

“Dừng tay lại!” Một tiếng nói xuất hiện ngăn cản 2 người lại.

Cả 2 cùng nhìn lại thì thấy một bóng người đang đi lại chỗ họ. Tam Hổ liền nhận ra bóng người này chính là Nhị Hổ.

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.