Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tông Sư võ thuật

Tiểu thuyết gốc · 5013 chữ

Trong một hộp đêm trên đảo Phúc Châu, ngồi trong căn phòng to nhất là một người đàn ông to lớn với mái tóc hớt cua, cùng một thân hình cường tráng và đầy cơ bắp. Hắn thậm chí chỉ mặc một cái áo khoác, để lộ bộ ngực trần đầy vạm vỡ. Hai tay của hắn còn ôm 2 cô gái trẻ trung, xinh đẹp, trông rất phóng túng.

Trước mặt hắn có một người đang quỳ gối, một cánh tay thì bị bó bột, đầu cúi gằm xuống không dám ngẩng lên. Người này là kẻ đã gây sự với Nguyên Lạc trước khách sạn và bị cậu bẻ gãy tay. Sau đó, hắn đã gọi thêm người của băng Chiến Hoàng đến, nhưng hơn trăm người đều bị đánh gục. Hiện giờ, hắn phải đối mặt với người đang ngồi trước mặt hắn, cũng chính là thủ lĩnh của băng Chiến Hoàng, Triệu Huy Hoàng.

“Ngươi nói là hơn trăm người của chúng ta đều bị một đám sinh viên nhà giàu đánh bại à?” Triệu Huy Hoàng cầm chai rượu vừa uống vừa nói.

“Vâng, tôi đã đánh giá thấp bọn chúng.”

“Mấy người đúng là lũ vô dụng.” Triệu Huy Hoàng gầm lên rồi quăng luôn chai rượu vào đầu gã. Bị quăng trúng, hắn cũng chỉ biết ôm lấy cái đầu đầy máu mà than khóc.

Triệu Huy Hoàng lại liếc nhìn đám đàn em đang đứng bên cạnh. Ánh mắt hung dữ của hắn khiến bọn họ phải rùng mình.

“Bằng mọi giá, phải tìm được bọn chúng cho tôi. Đặc biệt là cái gã đó…”

Đêm đó, sau khi các sinh viên đều trở về khách sạn nghỉ ngơi. Nguyên Lạc tập hợp 3 người Ngũ Hổ, Lục Hổ và Thất Hổ lại để hỏi tình hình. Cả 3 mới kể lại sự việc họ đột nhiên bị băng nhóm Chiến Hoàng gây sự.

Nghe thấy có người gây sự với sinh viên của trường, Nguyên Lạc thấy rất ngạc nhiên, nhưng khi nghe đến đám người gây sự là người của băng Chiến Hoàng, cậu mới nhớ ra. Đám người có ý đồ với Mã Vân lúc chiều chính là người của băng Chiến Hoàng. Sau khi bị cậu đánh gục, thì có lẽ họ đã kêu thêm đồng bọn đến để trả thù. Nhưng vì không tìm được cậu, nên họ mới tìm đến những sinh viên khác.

“Băng Chiến Hoàng này thật là quá lộng hành, không xem ai ra gì. Tôi muốn biết toàn bộ thông tin của bọn người này nhanh nhất có thể.” Nguyên Lạc đã rất tức giận khi nghe có người muốn làm hại đến sinh viên của trường. Đã vậy, băng Chiến Hoàng này còn rất hung hăng, tấn công tất cả du khách trên đảo. Cậu quyết định không thể để băng nhóm này tồn tại được nữa.

Ba người Ngũ Hổ liền tuân lệnh, cùng nhau đi điều tra mọi thứ về băng Chiến Hoàng. Đêm đó, Nguyên Lạc không ngủ, cậu thức trắng cả đêm để canh gác cho khách sạn, không để ai thừa cơ lẻn vào gây hại cho những người trong khách sạn.

Sáng sớm hôm sau, cả 3 người Ngũ Hổ đem theo tin tức họ điều tra được về băng Chiến Hoàng cho Nguyên Lạc. Thì ra thủ lĩnh của băng Chiến Hoàng, Triệu Huy Hoàng, chính là con trai của Triệu Bá Thịnh, ông trùm thế giới ngầm trước đây của Gia Yên, và hiện là tù nhân trốn ngục đang bị truy nã khắp nước.

Vào khoảng 2 năm trước, khi Triệu Bá Thịnh bị bắt giữ, Triệu Huy Hoàng đã chạy đến đảo Phúc Châu này để lẩn trốn. Ở đây, hắn âm thầm gầy dựng nên thế lực của riêng mình, cũng chính là băng Chiến Hoàng.

“Triệu Huy Hoàng… con trai của Triệu Bá Thịnh?” Nguyên Lạc cũng từng được nghe kể về Triệu Bá Thịnh từ Mã Đức Bình. Trước đây, khi còn là bá chủ của thế giới ngầm, Triệu Bá Thịnh cực kỳ đầy quyền uy. Thế lực của hắn rất lớn và đã trở thành một tổ chức tội phạm vô cùng nguy hiểm, khiến cho cả thành phố phải khiếp sợ.

Sau khi vây bắt được Triệu Bá Thịnh, Mã Đức Bình từng truy nã tất cả thuộc hạ và con trai của hắn. Nhưng rất tiếc lại để con trai của hắn trốn thoát khỏi thành phố. Không ngờ là hắn đã chạy đến hòn đảo này, rồi còn thành lập cả một băng đảng và khủng bố những người dân trên đảo.

“Chúng ta cần phải ngăn cản băng Chiến Hoàng này, không được để chúng hoành hành nữa.” Theo những gì nhóm Ngũ Hổ điều tra được, Nguyên Lạc đã biết được những việc làm phi pháp và vô đạo đức trong suốt 2 năm qua của Triệu Huy Hoàng và băng Chiến Hoàng. Cậu không muốn để người dân đảo Phúc Châu chịu đựng thêm sự tàn ác của băng Chiến Hoàng nữa. Nên cậu quyết định sẽ đuổi chúng ra khỏi đảo.

Nói rồi, cậu dẫn 3 người Ngũ Hổ ra khỏi khách sạn, tiến về căn cứ của băng Chiến Hoàng.

Trong lúc đó, Triệu Huy Hoàng cũng nhận được tin tức của đám đàn em.

“Đại ca, đã tìm ra tên đó rồi, hắn đang ở khách sạn lớn nhất Phúc Châu, hình như hắn là sinh viên của một trường đại học ở thành phố Gia Yên. Hôm qua, hắn cùng toàn bộ sinh viên của trường đến đây nghỉ mát.”

“Gia Yên!… Được, mọi người cùng ta đi qua đó bắt hắn.” Triệu Huy Hoàng liền huy động toàn bộ người của băng Chiến Hoàng cùng đến đó đối phó nhóm người Nguyên Lạc.

“Khoan đã, cậu chủ!” Một giọng nói đằng sau lưng của Triệu Huy Hoàng vang lên.

Một người đàn ông trung niên mặc một bộ võ phục cổ của Nam Quốc bước ra, hắn mang một cặp kính đen, tóc thắt đuôi sam, còn để một bộ râu dê dài dưới cằm.

“Lão Toàn, có chuyện gì vậy?” Triệu Huy Hoàng quay đầu lại hỏi.

“Cậu chủ! Chúng ta đã nhận được tin tức là ông chủ đã vượt ngục thành công và đang lên kế hoạch trả thù. Ông chủ đã dặn cậu, trong thời gian này, tuyệt đối đừng gây ra phiền phức gì, không thể để người khác biết được cậu đang trốn trên hòn đảo này.” Người được gọi là lão Toàn này trả lời.

“Chỉ là một tên sinh viên nhỏ nhoi thôi. Làm sao mà có chuyện gì được, ông quá đa nghi rồi.” Triệu Huy Hoàng bỏ ngoài tai những lời của lão Toàn, dẫn đầu đám đàn em đi đến khách sạn. Lão Toàn cũng chỉ biết thở dài rồi lặng lẽ theo sau.

Triệu Huy Hoàng đi ra khỏi hộp đêm, tập hợp tất cả đàn em của hắn lại, vừa chuẩn bị xuất phát khỏi đó thì nhóm Nguyên Lạc đã xuất hiện chặn họ ngay ngoài cửa.

Triệu Huy Hoàng nhìn vào Nguyên Lạc và nói: “Bọn ngươi là ai? Sao dám cản đường băng Chiến Hoàng bọn ta?”

Tên bị Nguyên Lạc bẻ gãy tay hôm qua vội chạy ra nói với Triệu Huy Hoàng: “Đại ca! Chính là hắn. Đó là kẻ đã đánh người của chúng ta.”

“Thì ra là ngươi. Đỡ mắc công bọn ta đi một chuyến.” Triệu Huy Hoàng liếc nhìn nhóm người Nguyên Lạc và cười một cách chế nhạo.

“Ngươi chính là Triệu Huy Hoàng?” Nguyên Lạc nhìn lại hắn và hỏi.

“Đúng, chính là ta!” Triệu Huy Hoàng trả lời rất tự tin.

“Băng Chiến Hoàng của ngươi đã lộng hành trên hòn đảo này quá lâu rồi. Nội trong một ngày, ngươi phải giải tán băng nhóm và đem toàn bộ người của ngươi rồi khỏi hòn đảo này.” Nguyên Lạc nói tiếp, vẻ mặt vẫn lãnh đạm.

Nghe thấy lời nói không xem ai ra gì của Nguyên Lạc, Triệu Huy Hoàng khẽ nắm chặt lòng bàn tay, sát khí từ mắt hắn bắt đầu tỏa ra: “Ngươi cũng thật phách lối. Người nghĩ ngươi là ai mà dám ra lệnh cho bọn ta rời khỏi đảo chứ?”

“Tôi là ai không quan trọng. Nhưng nếu mấy người không chịu làm theo lời tôi nói, thì hôm nay tôi sẽ bắt giữ cả băng Chiến Hoàng.” Nét mặt Nguyên Lạc vẫn không thay đổi, tựa như chuyện đối phó với cả đám người trước mắt chỉ là chuyện vặt, chỉ cần phẩy tay là xong.

“Được lắm, lời nói rất ngông cuồng, ta rất muốn xem bản lĩnh của ngươi đến đâu. Đến đây, một mình ta chấp cả 4 người bọn ngươi đó.” Triệu Huy Hoàng đưa một tay hướng về phía nhóm Nguyên Lạc, sau đó vẫy vẫy ngón tay, làm dấu hiệu thách thức.

Trong 4 người, Thất Hổ là người nóng tính nhất, khi thấy dáng vẻ thách thức của Triệu Huy Hoàng, anh rất tức giận, lập tức bước lên trước: “Để hắn cho tôi!”

Thất Hổ hùng hổ bước tới trước mặt của Triệu Huy Hoàng.

“Ngươi là kẻ nộp mạng đầu tiên à?” Triệu Huy Hoàng vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, xem thường người khác.

“Ngươi nói nhiều quá đó.” Thấy mình bị coi thường, Thất Hổ càng tức giận hơn nữa. Anh liền ra tay trước, tung ra một quyền cực nhanh vào thẳng đầu của Triệu Huy Hoàng.

Nhưng không ngờ là tốc độ của Triệu Huy Hoàng lại nhanh hơn, hắn khẽ lắc đầu qua một bên rồi đáp trả lại Thất Hổ bằng một quyền vào bụng của anh.

Một quyền này của Triệu Huy Hoàng vừa nhanh lại còn rất mạnh, Thất Hổ bị trúng đòn phải lùi lại mấy bước. Anh ôm bụng, gắng gượng định bước lên, nhưng bỗng dưng đầu gối của anh lại quỵ xuống, không thể tiếp tục nữa. Thất Hổ đã thua chỉ với một đòn.

Ngũ Hổ và Lục Hổ rất ngạc nhiên, vì thực lực của Thất Hổ, họ hiểu rõ hơn ai hết. Họ biết là ngoài trừ những cao thủ thật sự như Nguyên Lạc và 3 người ca ca của họ ra, khó có ai có thể đánh bại Thất Hổ chỉ bằng một đòn.

Ánh mắt của Nguyên Lạc cũng có chút thay đổi. Lúc Triệu Huy Hoàng ra đòn, tư thế đó, cậu nhận ra hắn là một cao thủ võ thuật. Và không chỉ là cao thủ bình thường, hắn chắc chắn mạnh hơn cả Ngũ Hổ và Lục Hổ.

Nguyên Lạc bỗng nhiên bước đến trước mặt Thất Hổ và nói: “Lùi lại đi!”

Thất Hổ không nói gì, chỉ cúi đầu xuống lùi về sau. Triệu Huy Hoàng vẫn đứng đó nhìn Nguyên Lạc với ánh mắt khinh thường. Từ đầu đến cuối, hắn không xem nhóm người Nguyên Lạc là đối thủ xứng tầm, hắn vốn rất tự tin vào sức mạnh của mình.

Nguyên Lạc cũng không mở miệng nói gì, cậu bất thình lình lao vào Triệu Huy Hoàng và tung một cú đá như sấm sét. Ba người Ngũ Hổ rất tin tưởng vào Nguyên Lạc, họ tin là không có ai có thể làm khó được cậu. Nhưng vào giây tiếp theo, cả 3 người đều tỏ ra hoảng hốt, cú đá cực nhanh của Nguyên Lạc lại đá vào hư không. Triệu Huy Hoàng đã nhanh chóng cúi người xuống né tránh cú đá đó một cách dễ dàng.

Ngay cả Nguyên Lạc cũng phải bất ngờ, cậu không thể tin được là một người to lớn như Triệu Huy Hoàng lại có thể nhanh nhẹn đến vậy. Nhân lúc cậu còn đang bất ngờ, Triệu Huy Hoàng đã đáp trả lại cậu bằng một cú đấm. Nguyên Lạc vội xoay người để tránh cú đấm. Bỗng môi của Triệu Huy Hoàng cong lên, hắn đã đoán trước Nguyên Lạc sẽ né được cú đấm của mình.

Hắn tiếp tục tung ra một cước bất ngờ, đầy hiểm hóc. Nhưng Nguyên Lạc nhờ vào khả năng phản xạ của mình, cậu đã nhảy lùi ra đằng sau, kịp thời tránh được cú đá hiểm đó.

Nào ngờ, mọi thứ vẫn nằm hết trong suy đoán của Triệu Huy Hoàng, cú đá vừa rồi cũng chỉ là đòn ngụy trang, đòn tấn công chân chính thật sự bây giờ mới đến. Hắn tung người nhảy theo ngay sau Nguyên Lạc. Trước khi Nguyên Lạc kịp chạm xuống đất, một cú đá toàn lực như vũ bão đã đến trước mặt cậu. Vì không có cách nào né tránh được, Nguyên Lạc phải dùng 2 tay đỡ lấy cú đá đó. Cậu liền bị văng ngược ra sau mấy bước mới dừng lại.

Nhóm Ngũ Hổ đều há hốc mồm kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên họ thấy Nguyên Lạc phải chật vật như vậy. Ngay cả chính cậu cũng không ngờ cậu lại bị một người bình thường đánh lui như vậy. Từ lúc cậu xuống núi đến nay, đây là lần đầu có người khiến cậu phải dùng 2 tay chống đỡ lại. Mặc dù từ nãy giờ cậu chẳng dùng một chút sức gì cả, cũng chẳng hề chú ý đến việc chiến đấu. Nhưng phong cách chiến đấu của Triệu Huy Hoàng lại khiến cậu có một chút hứng thú.

Triệu Huy Hoàng là một cao thủ võ thuật thật sự, khác hẳn vẫn những kẻ cậu đã giao đấu trước đây. Mọi đòn tấn công của hắn đều được tính toán sẵn. Kể cả mọi hành động của đối thủ đều được hắn tính trước rồi.

“Thật là thú vị!” Nguyên Lạc nở một nụ cười hưng phấn. Cậu đã đoán được trình độ của hắn đã gần đạt đến trình độ Tông Sư võ thuật rồi, chính xác hơn là ‘Bán Bộ Tông Sư.’

Một vị Tông Sư võ thuật vốn sẽ có thực lực ngang tầm một Khí Sư. Cho dù Tông Sư không thể sử dụng được Khí, nhưng họ có thể bù lại được nhờ vào kinh nghiệm võ thuật và kỹ năng chiến đấu vượt trội. Nếu một vị võ sư có được tài năng thiên phú và sự lão luyện trong chiến đấu, thì cho dù chỉ là Bán Bộ Tông Sư, cũng có thể chiến đấu một trận với Tông Sư thực thụ.

Nguyên Lạc từ nhỏ đã là người vừa luyện võ, vừa luyện Khí. Cậu biết mình bị hạn chế trong việc sử dụng Khí trước người thường. Cho nên cậu rất chú trọng vào võ thuật của bản thân. Nhưng từ khi xuống núi đến nay, cậu vẫn chưa gặp người nào có thể giúp cậu cải thiện võ thuật của mình. Cho đến khi, Triệu Huy Hoàng này xuất hiện, một Bán Bộ Tông Sư. Lần này, cậu quyết định chỉ dùng võ thuật của mình để so tài với hắn. Mượn hắn để trau dồi lại kỹ thuật của mình.

Nguyên Lạc lại lần nữa xông thẳng vào Triệu Huy Hoàng. Khác với khi nãy cậu chỉ tùy tiện tấn công không có chủ đích, lần này cậu tập trung sử dụng võ thuật của mình để đấu với hắn. Mỗi đòn tấn công của cậu đều rất uyển chuyển, đòn trước phối hợp với đòn sau rất chắc chắn.

Triệu Huy Hoàng chợt giật mình, hắn cứ tưởng đám người Nguyên Lạc chỉ là đám gà mờ, không biết gì về võ thuật, nên hắn không hề coi trọng họ. Nhưng giờ hắn lại thấy Nguyên Lạc sử dụng võ thuật để tấn công, nhất thời hắn bị các đòn tấn công liên hoàn của cậu ép về thế phòng thủ.

Nhưng chỉ được một chút, hắn đã nắm bắt được nhịp độ tấn công của Nguyên Lạc, hắn cảm nhận được cậu cũng một chút thiên phú về võ thuật. Trông cậu nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều, nhưng trình độ võ thuật đã không kém gì hắn, cũng gần đến Bán Bộ Tông Sư, nhưng cậu vẫn thua hắn ở chỗ kinh nghiệm. Triệu Huy Hoàng đã được tập luyện võ thuật từ nhỏ. Sư phụ của hắn chính là lão Toàn, là một cao thủ cấp độ Tông Sư thật sự. Nhờ sự chỉ dạy của lão Toàn, bây giờ hắn chỉ cách cảnh giới Tông Sư một bước chân thôi. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất cao, là thân kinh bách chiến, cho dù có phải quyết đấu với một Tông Sư, hắn tin là có thể đấu được hơn 10 hiệp không bại.

Triệu Huy Hoàng bắt đầu phản công lại, lấy lại thế chủ động, một quyền trả một quyền. Cả 2 tiếp tục đấu bất phân thắng bại. Nhóm Ngũ Hồ đều bàng hoàng, họ thật sự không ngờ lại có một người có thể đấu ngang cơ với đại ca của họ.

Sau hơn trăm chiêu, Triệu Huy Hoàng dường như đã áp đảo lại Nguyên Lạc. Cả 3 người Ngũ Hổ đều nhận ra, họ đều chuẩn bị, nếu đại ca cần trợ giúp, họ sẽ đồng loạt xông lên. Triệu Huy Hoàng dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của mình đã nhanh chóng nhìn ra sơ hở trong đòn tấn công của Nguyên Lạc. Hắn liền nhân cơ hội tấn công vào điểm sơ hở đó. Một quyền quét ngang, thẳng vào đỉnh đầu của Nguyên Lạc.

Nhóm Ngũ Hổ liền hốt hoảng, nếu trúng phải đòn này, và với sức lực của Triệu Huy Hoàng. Cậu có thể bị chấn thương đầu nghiêm trọng. Nhưng cứ tưởng Nguyên Lạc sẽ bị trúng đòn, khi nắm đấm đó chỉ còn cách đầu cậu vài cm, cánh tay của cậu đã nhanh hơn, bắt giữ lại nắm đấm đó.

Triệu Huy Hoàng liền bất ngờ, hắn cứ tưởng Nguyên Lạc để lộ sơ hở, nhưng hóa ra cậu đã cố tình để lộ nó. Để tránh Nguyên Lạc giữ chặt tay hắn, hắn lập tức xoay người, gạt phăng cánh tay của cậu ra. Sau khi xoay người, hắn lại tung thêm một quyền ngay chính diện.

Nhưng Nguyên Lạc dường như đã biết trước đòn đánh này của Triệu Huy Hoàng, cậu bình thản giơ một tay lên chặn đứng cú đấm của Triệu Huy Hoàng. Khoảnh khắc Nguyên Lạc đỡ được quyền của hắn, Triệu Huy Hoàng đã nhận ra, không biết từ khi nào, mọi hành động của hắn đã bị cậu tính toán hết rồi.

Triệu Huy Hoàng bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm đang ập đến, hắn liền vội thu tay lại, nhưng Nguyên Lạc đã nhanh hơn, đấm một cú vào bụng của hắn. Bị trúng đòn, Triệu Huy Hoàng đau đớn ôm lấy bụng định lùi lại đằng sau. Bất chợt, một cánh tay của Nguyên Lạc đã nắm chặt lấy áo hắn và kéo lại.

“Bán Bộ Tông Sư cũng chỉ có vậy thôi.” Dứt lời, Nguyên Lạc dùng đầu húc vào giữa trán của Triệu Huy Hoàng. Một dòng máu tươi chảy ra từ trán của hắn, đầu của Triệu Huy Hoàng bị va đập mạnh, khiến hắn choáng váng, đứng không nổi nữa.

Nguyên Lạc nhân cơ hội bồi thêm một quyền nữa, nhưng chưa kịp xuất chiêu thì cậu cảm nhận được một luồng sát khí đang tiến sát đến bên cạnh cậu. Cậu lập tức nhảy ra sau, thứ đang lao đến là một cước chí mạng từ một người khác.

Nguyên Lạc nhìn lại thì thấy một người đàn ông để tóc đuôi sam, mặc bộ võ phục cổ đang đứng trước mặt Triệu Huy Hoàng.

“Cậu chủ! Cậu đã thua rồi, lùi lại đi.” Người này chính là sư phụ và cũng là bảo vệ riêng của Triệu Huy Hoàng, lão Toàn.

Nhóm Ngũ Hổ vừa thấy lão Toàn liền cảm nhận được một khí thế áp đảo từ hắn toả ra. Khí thế của hắn còn vượt qua cả Triệu Huy Hoàng gấp mấy lần. Nguyên Lạc cũng trừng mắt nhìn vào lão Toàn, miệng cậu thầm nói ra một câu: “Tông Sư võ thuật!”

Bốn chữ ‘Tông Sư võ thuật’ vừa thốt ra, 3 người Ngũ Hổ liền giật mình. Theo như họ biết, cấp độ Tông Sư là đỉnh cao của võ thuật đương thời.

Đối với các võ sư, các cảnh giới căn bản trong võ thuật được chia ra làm 3 giai đoạn: ‘Tâm - Kỹ - Thể.’ Giai đoạn đầu tiên là rèn luyện thân thể, một võ sư cần phải có một nền tảng vững chắc thì mới có thể tiến sâu vào việc phát triển võ thuật của bản thân.

Tiếp theo là kỹ năng, là giai đoạn võ sư bắt đầu học hỏi và tiếp thu các kỹ thuật, các chiêu thức về võ thuật. Nhưng không phải cứ học nhiều là tốt, quan trọng là nắm bắt được tinh túy trong từng chiêu thức và hiểu rõ được nó.

Giai đoạn cuối cùng là rèn luyện tâm trí. Đó cũng chính là sự tư duy. Trong nhiều tình huống, sức mạnh cơ bắp thôi là không đủ. Phải biết tận dụng tất cả những gì mình có xung quanh. Phải biết quan sát, biết cách biến mọi thứ xung quanh thành trợ thủ của mình. Kết hợp giữa cơ bắp, khí lực và trí não sẽ giúp mình đánh bại mọi đối thủ.

Và cuối cùng, khi mà một võ sư thành công dung hợp được cả Tâm - Kỹ - Thể, người ta sẽ gọi họ là Tông Sư.

Khác với Triệu Huy Hoàng, vốn chỉ là Bán Bộ Tông Sư. Bây giờ đứng trước mặt nhóm Nguyên Lạc là một Tông Sư thứ thiệt. Chỉ với Triệu Huy Hoàng đã đủ khiến Nguyên Lạc chật vật khó khăn mới thắng được, bây giờ lại có thêm một Tông Sư. Làm sao cậu có thể thắng?

“Ông tránh ra đi! Tôi vẫn chưa thua.” Triệu Huy Hoàng lúc này đang tức giận, gào thét phẫn nộ.

“Nếu để cậu chủ bị thương nặng. Tôi sẽ rất khó ăn nói với ông chủ.” Lão Toàn quay qua nhìn Triệu Huy Hoàng, lắc đầu thở dài trước tính khí qua ngang bướng và kiêu ngạo của hắn.

“Im đi! Làm sao mà tôi có thể đánh thua một thằng nhóc chứ.”

Triệu Huy Hoàng vẫn cương quyết muốn đánh đến cùng. Lão Toàn buộc phải dùng sức để chế ngự hắn lại. Vì đối phương đã hoàn toàn nắm bắt được sơ hở của hắn, nếu tiếp tục đánh, hắn cầm chắc thảm bại. Lão Toàn vừa định ra tay thì bỗng một giọng nói vang lên, ngay sát bên tai.

“Trong lúc đánh nhau, đừng có phân tâm!” Nguyên Lạc đột nhiên xuất hiện kế bên lão Toàn, làm hắn thất kinh hồn vía. Trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người, trong đó có cả một Tông Sư, thế mà Nguyên Lạc có thể xuất thần nhập hóa, đến ngay bên cạnh lão Toàn mà không ai biết được. Nhưng điều diễn ra tiếp theo lại khiến mọi người không dám tin vào mắt mình.

Nguyên Lạc ra tay trước, tung ra một quyền vào lão Toàn. Lão Toàn vội vàng né qua một bên, nhưng cậu đã nhân cơ hội này, nhảy bổ vào Triệu Huy Hoàng, đấm một đấm vào mặt hắn. Triệu Huy Hoàng lập tức văng ra sau mấy thước, bất tỉnh tại chỗ.

Tận mắt thấy Nguyên Lạc dám ra tay đánh đồ đệ của mình, còn ngay trước mắt hắn, lão Toàn liền nổi giận. Sát khí và áp lực mạnh mẽ của một Tông Sư tỏa ra xung quanh như vũ bão, khiến mọi người xung quanh đều khiếp sợ.

Lão Toàn đang chuẩn bị tấn công, hắn đang tập trung lực vào cánh tay, thì bỗng nhóm Ngũ Hổ lên tiếng: “Khoan đã!”

Cả 3 cùng nhau bước lại gần Nguyên Lạc: “Đại ca! Chúng tôi tự biết mình không phải đối thủ của hắn, nhưng chúng tôi sẽ cùng tiến cùng lùi với cậu.”

Sau khi họ thấy Nguyên Lạc phải chật vật chiến đấu với Triệu Huy Hoàng, họ nghĩ là cậu đã thấm mệt rồi, thế mà còn phải đấu tiếp với một Tông Sư, nên phần thắng của cậu rất thấp. Vì vậy họ quyết định cùng nhau chiến đấu với cậu, để nâng cao cơ hội chiến thắng.

Nguyên Lạc cũng hiểu được tâm ý của 3 người họ. Có được những người huynh đệ cùng tiến cùng lùi với mình như vậy, cậu rất là vui. Nhưng hiểu được là một chuyện, còn việc tiếp nhận nó lại là một chuyện khác.

“Mấy người đang nghĩ tôi sẽ thua hắn sao?” Cậu khẽ giọng nói, đôi mắt vẫn nhìn trừng vào lão Toàn. Dù gì đi nữa, cậu vẫn có lòng kiêu ngạo của một võ sĩ. Cho dù là yếu thế hơn, cũng không bao giờ ỷ đông hiếp ít.

Nghe Nguyên Lạc nói vậy, cả 3 người đều ngạc nhiên. Họ không ngờ là cậu lại ngoan cố đến vậy. Đối phương là một Tông Sư, nếu không hợp sức lại, thì không thể nào đánh thắng được.

Không để 3 người trả lời, Nguyên Lạc đã phóng người đến chỗ lão Toàn, đồng thời tung ra một quyền cực nhanh. Tốc độ này đã vượt qua giới hạn mắt thường có thể nhìn thấy, kể cả một Tông Sư như lão Toàn cũng khó mà theo kịp.

‘Nhanh quá!’ Lão Toàn thầm nói. Hắn phải sử dụng toàn bộ bản năng và kinh nghiệm của mình để né tránh đòn tấn công bất ngờ của Nguyên Lạc.

Cú đấm trượt qua đầu của lão Toàn chỉ vài phân. Tuy hắn đã né kịp, nhưng như vậy cũng đủ khiến hắn phải kinh sợ. Nếu khi nãy, hắn không kịp tránh, thì hậu quả sẽ khó lường.

Không ai biết rằng, từ đầu đến giờ Nguyên Lạc vẫn chưa từng tung hết sức mình, cậu đã áp chế sức mạnh và tốc độ của mình xuống, cậu chỉ mới dùng đến 3 phần sức mạnh thôi. Nguyên nhân là cậu muốn xem thử trình độ võ thuật của mình khi không sử dụng đến Khí sẽ nằm ở cấp độ nào. Bây giờ, cậu đã hiểu, cho dù không dùng đến Khí, cậu vẫn áp đảo được một Bán Bộ Tông Sư, và kể cả vị Tông Sư trước mặt, cậu cũng tự tin có thể đánh bạn hắn một cách dễ dàng.

Nhìn thấy lão Toàn tránh được quyền của mình, Nguyên Lạc chỉ mỉm cười nhẹ và nói: “Ông tưởng đã tránh được quyền của tôi ư. Sai lầm rồi, từ đầu tôi không hề nhắm vào đầu ông.”

Lão Toàn chợt giật mình, đầu của hắn đang tránh qua một bên thì bỗng bị khựng lại, hắn cảm thấy một cơn đau nhói phía sau gáy. Hắn liếc nhìn lại thì thấy Nguyên Lạc đã nắm chặt vào phần đuôi tóc của mình. Hắn không ngờ mục tiêu của cậu lại là phần tóc đuôi sam của hắn.

Nguyên Lạc dùng sức kéo phần tóc cũng như đầu của lão Toàn về phía mình. Cùng lúc, cậu tung ra một đấm vào mặt hắn. Cả người lão Toàn bay lên như diều đứt dây, sau khi quay vài vòng trên không, hắn mới rớt xuống đất và bất tỉnh.

Trên tay của Nguyên Lạc còn cầm theo phần đuôi tóc của lão Toàn đã bị cậu kéo đứt. Cậu quăng nó đến trước mặt đám đàn em của Triệu Huy Hoàng.

“Tiếp theo đến lượt bọn ngươi.”

Tận mắt nhìn thấy đại ca của bọn họ bị đánh gục, rồi cả vị Tông Sư đi theo đại ca cũng bị một quyền đả bại. Không ai trong bọn họ còn dám tiến lên thách thức Nguyên Lạc, họ đồng loạt quay đầu bỏ chạy.

Mấy trăm tên bỏ chạy tán loạn khỏi đó khiến Nguyên Lạc cảm thấy không ổn. Cậu lo là chúng sẽ gây thêm nhiều phiền phức cho người dân trên đảo, cậu liền quay lại nhìn 3 người Ngũ Hổ.

“Lập tức bắt giữ chúng lại, không được để chúng trốn thoát!”

Nhóm Ngũ Hổ vẫn đang đứng đơ người trước cảnh tượng Nguyên Lạc một quyền hạ gục một Tông Sư võ thuật rất dễ dàng. Tại sao ban nãy, cậu còn phải chật vật chiến đấu với một Bán Bộ Tông Sư, thế mà khi đấu với một Tông Sư, cậu lại chỉ cần một đòn đã thắng?

Khi nghe cậu ra lệnh, họ mới hoàn hồn lại. Cả 3 vội tách nhau ra, chia làm 3 hướng bắt giữ băng nhóm Chiến Hoàng. Nhưng vì số lượng người quá đông, Ngũ Hổ phải điều động thêm người của họ, hiện đang trấn giữ ở khách sạn.

Cuộc truy bắt kéo dài mấy giờ đồng hồ, cho đến giữa trưa mới kết thúc. Toàn bộ người của băng Chiến Hoàng, bao gồm cả tên cầm đầu, Triệu Huy Hoàng, đều bị bắt giữ. Nguyên Lạc liên lạc với Tam Hổ, kêu anh lập tức chuẩn bị một chiếc thuyền đến đây để vận chuyển hết những tên này về thành phố giao cho cảnh sát.

Sau khi cuộc dã ngoại của trường đã kết thúc, Nguyên Lạc và Thất Hổ cùng những sinh viên phải trở về thành phố trước. Cậu đành để cho Ngũ Hổ và Lục Hổ ở lại chờ tàu đến áp tải cả băng Chiến Hoàng. Nhưng có một việc cậu không biết, đó là sự việc Triệu Huy Hoàng bị bắt đã đến được tai của Triệu Bá Thịnh.

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.