Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn kết câu chuyện (2)

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Màn 31: Đoạn kết câu chuyện (2)

Các kỵ binh nhìn người của mình kích động không thể tự kiềm chế thì đều mỉm cười, chẳng phải mới vừa nãy chính họ cũng như thế sao?

Burlando lại thấy Freya vẫn còn kinh ngạc nhìn mình, liền hỏi: "Sao thế?"

Thiếu nữ tóc đuôi ngựa lập tức đỏ mặt. Mấy ngày đánh trận và quản lý người dân chạy nạn làm cho nàng nhanh chóng trưởng thành. Nàng đã không còn là cô thiếu nữ nông thôn giản dị trước kia nữa — nàng nhìn Burlando, nghĩ có phải ông trời đã đưa chàng trai ưu tú này tới bên mọi người, mang theo họ ra khỏi khốn cùng.

"Cám ơn anh, Burlando." Nàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp.

Burlando cười, lại ngẩng đầu nhìn chăm chú về phía vùng núi đồi xanh rì đằng xa đến ngây người — hắn bỗng nhớ tới khu rừng Săn Hươu kia, đúng là thật khiến người hoài niệm. Lúc trước hắn lẻ loi một mình đi từ Braggs tới Riedenburg, chính là xuyên qua khu rừng kia. Hắn nhớ tới chỗ đó có một khu vực của sói chồn, đi lên nữa sẽ có một tòa thành cổ, tòa thành cổ đó là một trong những nơi mà hắn muốn đi qua.

Nhắc mới nhớ, cũng đã tới lúc định ra kế hoạch.

Chiến đấu mấy ngày nay, hắn đã tích lũy được gần 5000 điểm kinh nghiệm, chẳng qua là số kinh nghiệm này không thể dùng để thăng cấp hết. Đầu tiên, quan trọng nhất là mở ra rãnh nguyên tố đã cần 2000 kinh nghiệm, Burlando phát hiện ra thẻ bài Vận mệnh là một loại vật phẩm phép thuật vô cùng thực dụng. Tuy rằng hắn không biết vì sao hoàn toàn không nghe nói tới thứ này trong trò chơi, nhưng bất kể thế nào thì mở rãnh nguyên tố vẫn là một việc cấp bách.

Sau đó là chọn nghề nghiệp học giả và kỵ sĩ. Học giả là một nghề phụ mà người chơi nào cũng phải chọn, chẳng những nó mở rộng thêm một ‘ô nghề chính’, mà còn có thể cung cấp rất nhiều kinh nghiệm kỹ năng.

Chẳng qua là kỹ năng của mình còn quá yếu, chưa kể phải chiếm dụng một ô nghề phụ. Một nhân vật chỉ có ba nghề phụ mà thôi.

Về phần kỵ sĩ, không cần phải nói, là nền móng cho Burlando thăng cấp thành kỵ sĩ Thánh điện, việc tạo mối quan hệ tốt với Thánh điện Lửa là điều ắt không thể thiếu.

Hơn nữa, mải đến hai ngày nay hắn mới phát hiện, thì ra kỹ năng là một thứ gì đó hiếm lạ ở thế giới này. Có điều hắn lập tức hiểu ra, đó chẳng phải là do thế giới này khác với trò chơi — mà là hắn hiểu sai. Nếu coi người của thế giới này đều là NPC, vậy thì mọi sự đều đương nhiên. Dù sao thì chỉ có người chơi mới có "Kỹ năng bản chức".

Từ đó, rất nhiều nhiệm vụ tu luyện kỹ năng đã trở thành một ưu thế lớn của hắn. Bởi vậy, học tập kỹ năng cần phải đưa lên hàng đầu thời khóa biểu.

Hắn nghĩ, có lẽ ông trời ném hắn tới đây thật là có thâm ý. Bởi vì, phương nam Goran – Elson trong cuộc chiến Hoa Hồng Đen lần thứ nhất đích thực là chiến khu có cường độ thấp nhất, thoạt nhìn thì giống như khu vực tân thủ, khiến hắn có thể dần dần quen thuộc với thế giới nhìn thì quen nhưng kỳ thực chỉ giống vẻ bề ngoài này.

Có điều, cho dù như vậy thì hắn cũng chỉ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Trong lịch sử, Istaron từng dùng đội quân tam lưu hợp thành từ những sinh vật vong linh cấp thấp như Lich, khô lâu, kỵ sĩ Chết Chóc, võ sĩ đen và u hồn đấu ngang cơ với Erewhon, từ đó kéo lên tấm màn suy bại của vương quốc. Năm đó Burlando từng cười nhạo sự mục nát của Erewhon, nhưng tận đến khi dẫn dắt đoàn NPC này hắn mới phát hiện, thực ra chiến tranh không phải một việc dễ dàng như đã nghĩ.

Thời gian qua hắn chỉ dùng con mắt của người chơi để đối đãi lịch sử thì có vẻ quá mức bất công —

Lịch sử có quán tính tất nhiên, đến khi vương quốc rơi vào tay công chúa Nhiếp chính vương, có lẽ nàng sẽ phát hiện mình cũng chỉ đành bó tay chịu trói. Chẳng qua là, không biết giờ khắc này vị vua Obergu VII đang nghĩ cái gì.

Dù sao sự suy sụp của Erewhon không phải trong một sớm một chiều.

Burlando thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, thở ra một hơi dài. Bất kể thế nào, ít nhất hắn cũng đã thắng trước một ván. Từ hôm qua tới nay bọn hắn đã bình định một phần sức chiến đấu ngoài cùng của Magus. Thật ra mà nói, so với đêm chiến đấu đầu tiên thì hoàn toàn không có gì đáng phải nhắc tới — nhưng chỉ cần tiến về phía trước chính là vùng đất bằng ở rìa bắc thung lũng Đá Nhọn rồi.

Cho nên đây chính là thắng lợi.

Sau đó hắn cảm thấy có người vỗ lưng mình, nhìn lại, là Reto. Đi cùng ông chủ quán rượu này còn có Batom, Uriel, Voltaron và Manord. Hắn giật mình một cái, mấy người này làm sao lại tụ tập tới?

"Thưa ngài, ngài có dự định gì hay không?"

Người đầu tiên mở miệng chính là gã Batom có vẻ con buôn, thô lỗ trong mắt Burlando. Bộ râu quai nón màu đỏ rực thật bắt mắt của ông ta khiến Burlando có muốn quên cũng chẳng được.

"Dự định?"

"Chúng tôi vừa thương lượng xong, nếu ngài bằng lòng thu giữ chúng tôi, chúng tôi sẽ nguyện đi theo ngài." Manord nhìn hắn, ngay thẳng đáp.

Mấy người lính đánh thuê như họ đã chẳng còn nói lời dễ nghe thừa thải gì nữa, thân là người kiếm cơm trên lưỡi đao, lại trải qua mấy ngày này, họ phát hiện mình càng mong muốn được làm việc dưới tay chàng trai trẻ này.

Burlando thất thần một chốc rồi chợt hiểu, mấy người này bằng lòng làm gia thần của mình.

Nhưng hắn còn chưa phải quý tộc. Thân phận quý tộc của hắn chẳng qua là dựa vào anh chàng phù thủy tùy tùng Shire chống đỡ lên mà thôi. Chẳng qua hắn nghĩ một lát, phát hiện mình quả thật cần một số người làm việc cho mình. Bởi vậy, hắn trầm ngầm một hồi, đáp: "Sau ngày hôm nay, các vị không thích hợp đi theo tôi trong một khoảng thời gian ngắn."

Tất cả mọi người sửng sốt, nhưng chỉ có Reto nghe ra hàm ý trong lời hắn: "Như vậy ngài định làm gì, thưa lãnh chúa?" Ông chủ quán rượu mở miệng hỏi.

Burlando nhìn ông, nói: "Các vị có tính toán gì không?"

Mấy người trao đổi ánh mắt, khiến Burlando ngạc nhiên là đội trưởng trị an Uriel đáp: "Nếu ngài không nhận lời, chúng tôi tính xây dựng một đoàn lính đánh thuê. Mọi người đều đã kề vai tác chiến, tin tưởng nhau được."

"Uriel, anh không làm đội trưởng đội trị an của anh nữa sao?" Hắn hỏi.

Uriel cười cười: "Vô nghĩa, tôi cũng đã nghĩ thông rồi. Hơn nữa các anh em của tôi đều đồng ý đi con đường này."

"Những người khác thì sao?" Burlando ngẩng đầu.

"Ngoài chúng tôi, cũng có nhiều người trong số nạn dân đồng ý. Dù sao thì phần lớn họ hiện giờ cũng đang trôi dạt khắp nơi, chẳng qua tâm tư của người trong thành Riedenburg có lẽ tương đối nhiều hơn chút. Mặt khác, phần lớn người của quân đoàn Bờm Trắng và lính đánh thuê khác đều đồng ý đi theo chúng tôi, còn lại đều là một ít nông dân." Batom đáp.

Burlando nhìn gã, nghĩ rằng tên này dường như cũng không đơn giản, lặng lẽ tìm hiểu rõ ràng thành phần trong số người dân chạy nạn. Đương nhiên điều này cũng có liên quan đến việc Freya không cảnh giác gì họ.

"Voltaron, anh thì sao?"

Burlando nhìn vị sĩ quan của quân đoàn Bờm Trắng. Đây chính là nòng cốt của vương quốc, hắn không quá tin là vị này cũng không có suy nghĩ khác.

Hắn không nghĩ tới là Voltaron nhìn hắn, suy nghĩ một lát, trầm giọng đáp: "Tôi chỉ đi theo ngài mà thôi, ngài kỵ sĩ. Nếu ngài không đồng ý, tôi cũng chỉ có thể quay về quân đoàn Bờm Trắng."

"Anh thất vọng sao?" Burlando sửng sốt, sau đó hỏi.

Voltaron gật đầu.

"Vậy thì cứ gầy dựng đoàn lính đánh thuê này trước đi, lấy tên Thanh Gươm Hổ Phách là được —" Burlando đáp.

Tất cả mọi người sửng sốt.

Chỉ có Reto mở miệng hỏi: "Ngài lãnh chúa nói vậy là có ý gì?"

"Nghĩ biện pháp giữ lại một số thợ thủ công trong số người dân chạy nạn, đương nhiên không thể bắt buộc." Burlando đáp: "Về phía mấy vị, trước để Batom ở lại đi theo tôi. Tôi quả thực cần vài người làm việc."

Hắn lại quay đầu ngựa, nói với Voltaron: "Nếu anh thật sự muốn lưu lại, thì hãy đi cùng chú Reto. Tôi không biết có thể làm được gì cho các vị, nhưng tôi nghĩ mọi người sẽ biết nhanh thôi —"

Voltaron ngây ra một lúc, rồi gật gật đầu.

"Vậy ngài chuẩn bị đi nơi nào trước, thưa ngài?" Uriel nói.

"Tôi đi Anzek, ở đó có người đang chờ tôi. Sau đó tôi sẽ chuyển tới Braggs, nếu thuận lợi thì tôi nghĩ mình sẽ mau chóng kế thừa một vùng lãnh địa. Đến lúc đó chúng ta lại bàn tới vấn đề kế tiếp." Burlando tràn đầy tin tưởng đáp.

Tất cả mọi người trao đổi ánh mắt. Đầu năm nay quý tộc thực không ít, nhưng kỵ sĩ chân chính có được lãnh địa lại vô cùng hiếm có. Xem ra chàng trai này thật sự là kỵ sĩ cao nguyên trong truyền thuyết.

Trong lúc nhất thời, nhiều người trong số họ chợt nghĩ là mình theo đúng người rồi.

Burlando lại nhìn núi rừng phía xa, kế hoạch trong lòng dần trở nên rõ ràng.

Bạn đang đọc Thanh Gươm Hổ Phách (Bản Dịch) của Phi Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi starwalker
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.