Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn là gì?

Phiên bản Dịch · 1855 chữ

Sau khi sắp xếp mọi thứ, Tôn Di bước ra ngoài, mở ghế lái của một chiếc Beetle rồi ngồi vào.

Ngay khi cô chuẩn bị lái xe, cửa của cô đột nhiên mở ra, Diệp Trần ngồi vào.

Diệp Trần đi theo vì phát hiện trong đại sảnh của Tôn Di có một đám sương mù, sương đen còn có chút máu!

Đây là tiền đề cho một cái gì đó lớn lao!

Cho dù là vì giải cứu vừa rồi hay là sự cố năm năm trước, hắn cũng không thể để cho Tôn Di chịu bất kỳ tổn hại nào!

Tôn Di nhìn Diệp Trần đồng thời giật mình, sau đó liền nở nụ cười: "Sư huynh, ngươi làm sao vậy, cám ơn ta? Kỳ thật những chuyện trước ta đã học hỏi những người khác, những người bảo vệ."

Cậu không cần phải cảm ơn tôi. Nhân tiện, tại sao cậu phải gặp Hạ Nhược Tuyết ? Cậu không có bất kỳ biện pháp làm đẹp nào để quảng cáo, đúng không. "

Sở dĩ cô ấy nói như vậy là vì lần trước có người ăn mặc giống Diệp Trần đến bán một số phương thuốc làm đẹp, nói rằng có thể đưa ngành làm đẹp của tập đoàn Hoa Lệ lên một tầm cao mới, nhưng lại bị nhân viên bảo vệ mén ra ngoài

Những ngày này, hầu hết các bác sĩ chân đất từ quê lên thành phố với mục đích này.

Diệp Trần liếc nhìn Tôn Di, anh phát hiện cô gái nhỏ này thực sự thay đổi quá nhiều, khi còn học anh thường cười nhạo cô vì là sân bay, anh nhớ có lần cô giận dỗi khóc lóc, nhưng bây giờ xem ra chuyện này thật nóng nảy. Con số và bức tượng bán thân đáng tự hào được ước tính là có cúp D.

“Cậu không lên xe của ta bán công thức này đúng không?” Tôn Dị thấy Diệp Trần nhìn ngực, cũng không tức giận, thậm chí còn cố ý cứng đờ. Tôi không biết tại sao, cô ấy lại có cảm tình không thể giải thích được với người thanh niên trước mặt.

Có lẽ là do bạn học cũ mất.

Diệp Trần tỉnh táo lại, tự nhiên không thể giải thích được chuyện của lão nhân gia, chỉ có thể đối phó: "Chuyện này cậu đã phát hiện hết rồi. Ta đối với phương thuốc của ta cũng rất tin tưởng, không chỉ có thể làm đẹp cho cậu, mà còn làm cho cơ thể của cậu trông đẹp hơn. "

Khi anh ta trở lại, chỗ dựa lớn nhất không phải là tu luyện, mà là y thuật mà anh ta dám đấu tranh cho tính mạng của mình!

Anh ta thản nhiên ném ra một viên Phác Xán Liệt, đủ để khiến các công ty làm đẹp trên toàn thế giới phải giật lấy!

"Ồ, tuyệt quá phải không? Anh sờ vào chân em xem, anh có nghĩ chân của em có thể trông đẹp hơn không?"

Cô chỉ đang nói đùa, nhưng không ngờ tay của Diệp Trần thật sự duỗi tay ra, thậm chí còn có thể hung hăng chạm vào đùi cô.

"Nói thật, chân của ngươi hảo, hoàn toàn không cần ta kê đơn."

Mặt Tôn Di phút chốc đỏ bừng, cô rên rỉ: "Hừ, tôi không ngờ lại giống những người đàn ông khác!"

“Rõ ràng là ngươi cho ta sờ?” Diệp Trần bất lực sờ sờ mũi.

Tôn Di liếc nhìn Diệp Trần rồi lái xe đi thẳng về phía khách sạn Đại Tử Điểm.

"Vì cậu đụng vào chân tôi, tôi tình cờ dự tiệc, phạt cậu giúp tôi bưng hết rượu! Nhân tiện tôi chưa tự giới thiệu. Tôn Di giám đốc marketing của tập đoàn Hoa Lệ . "

Tôn Di một tay điều khiển vô lăng, một tay duỗi về phía Diệp Trần.

Nắm hai tay vào nhau, Diệp Trần cảm thấy đặc biệt mềm mại và tinh tế.

"Tôi tên là Diệp.... Diệp Trần , trung thực và đáng tin cậy."

Vì đối phương không nhận ra hắn, Diệp Trần cũng không muốn nói cái gì, nếu để cho Tôn Di biết mình chưa chết, có thể sẽ kinh hãi.

Diệp Trần nhận thấy khoảnh khắc nói ra tên của mình, thân thể Tôn Di run lên, cô thở dài khi nghe giải thích phía sau.

"Thật là trùng hợp, bạn có cách phát âm giống với bạn học cũ của tôi, nhưng từ ngữ lại khác ..."

……

Hai mươi phút sau.

Khách sạn Đại Tử Điểm , Đại tiệc Hoàng đế.

Khoảnh khắc Tôn Di và Diệp Thần xuất hiện, ánh mắt của mọi người luôn rơi vào họ.

Tôn Di có vóc dáng quá nóng bỏng, cô cao 1,7m, tỷ lệ hai chân gần như không đội trời chung, cách ăn mặc tươm tất của anh trái ngược hẳn với Diệp Thần bên cạnh.

Không ai nghĩ rằng giám đốc Tôn của tập đoàn Hoa Lệ lại đưa một người như vậy tới bữa tiệc.

Tôn Di đưa Diệp Trần đến chiếc bàn tròn bằng kính ở giữa và ngồi xuống, đã có bảy tám người ngồi ở đó, tất cả đều là đàn ông.

Họ nhìn Tôn Di với ánh mắt rực lửa, và thậm chí họ muốn lao vào Tôn Di ngay lập tức.

"Giám đốc Tôn, cuối cùng tôi cũng rất mong được gặp cô. Đúng là trăm nghe ko bằng 1 lần thấy . Tôi là Guo Haidong, người sáng lập tập đoàn Hải Đông."

"Giám đốc Tôn, tên tôi là Tiền Dũng, và khách sạn Hải Dũng là tài sản của gia đình tôi ..."

Những người đàn ông đứng lên giới thiệu đều vô cùng nhiệt tình, chỉ muốn thể hiện sức mạnh của mình trước mặt Tôn Di

Diệp Trần không có hứng thú với kiểu tụ tập như thế này, anh ấy không ngừng chú ý đến xung quanh, muốn tìm hiểu xem điều gì sẽ đe dọa Tôn Di

Chẳng bao lâu, bữa tiệc bắt đầu.

Người đàn ông ngồi ở bàn của Tôn Di không biết là cố ý hay vô tình, bọn họ đều tìm nhiều lý do khác nhau để rót rượu của Tôn Di , Tôn Di hiển nhiên rất quen thuộc với văn hóa bàn rượu này, uống một ly nhỏ rượu đỏ.

Diệp Trần đã cố gắng giúp Tôn Di cầm rượu nhiều lần nhưng đều bị từ chối.

Cho đến khi người đàn ông ngồi ở bàn chính cách đó không xa đứng dậy, bầu không khí của toàn bộ đại tiệc mới thay đổi!

Người đàn ông mặc một bộ âu phục, trên tay cầm hai ly rượu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo!

Khi Tôn Di nhìn thấy người đàn ông này đến gần, toàn thân cô trở nên hoảng loạn, cả người có chút run rẩy.

Làm thế nào mà anh chàng này có thể ở đây!

"Cô nương, lần trước cô rời đi không từ biệt, cô không cho tôi mặt mũi Trần Phong đúng không? Ly rượu khải hoàn này, cô có nên uống không?"

Khi Trần Phong xuất hiện, giọng điệu của anh ấy hoàn toàn không phải là một yêu cầu, mà là một mệnh lệnh!

Lần trước, anh ta đã trả rất nhiều tiền để đưa Tôn Di ra ngoài, thậm chí còn bỏ thuốc vào rượu!

Điều anh không ngờ là Tôn Di đã phát hiện ra rượu có gì đó không ổn và trực tiếp tạt vào mặt anh!

Mấy ngày nay chuyện này lan tràn khắp vòng, khiến hắn rất không biết xấu hổ!

Tôn Di có chút xấu hổ nhanh chóng nói: "Trần Phong, em thật sự rất xấu hổ. Lần này anh lái xe đến đây, uống không ngon lắm. Sao lại dùng trà thay rượu để xin lỗi anh?"

Trần Phong hừ lạnh một tiếng, uống cạn một ly rượu: "Đừng bắt nạt tôi! Tôi đã mở phòng tổng thống trên lầu. Nếu cô nương say rượu, cô có thể lên đấy thế thì tôi sẽ tha thứ."

Những người đàn ông ngồi cùng bàn với Tôn Di đương nhiên nhận ra Trần Phong và không nói, như thể đang xem một chương trình hay.

Rốt cuộc người đàn ông trước mặt chính là nhị thiếu gia nhà họ Trần ở Giang Thành, ai dám xúc phạm anh ta?

Có người còn bức xúc: "Giám đốc Tôn, Trần Thiếu kính rượu của Trần Thiếu rất xứng với cô, sao anh không uống nhanh đi? Nếu không uống, cô sẽ gặp rắc rối đấy ." (Trần Thiếu là thiếu gia của họ Trần )

"Đúng vậy, Giám đốc Tôn, chỉ là một ly rượu thôi. Có gì mà phải sợ. Với nhiều người như vậy, Trần Thiếu sẽ không ăn thịt cô đâu ?"

Tôn Di nhìn rượu mà Trần Phong đưa trong tình thế khó xử, rượu có vấn đề gì không, có lẽ hôm nay cô ấy thật sự không thể ra khỏi khách sạn Đại Tử Điểm được.

Toàn dân Giang Thành đều biết đức tính của Trần Phong! Chỉ cần là người phụ nữ anh ấy thích thì ngay cả học sinh cấp 2, cấp 3 cũng sẽ làm được!

Làm sao mà uống được loại rượu cặn bã này.

Nhìn thấy Tôn Di không chịu cầm lấy rượu trong tay hồi lâu, Trần Phong có chút khó chịu mà hoàn toàn thay đổi sắc mặt: "Khặc khặc, ngươi thật sự cho rằng ngươi là cái gì ? Đồ vật như ngươi đừng giả bộ a." nữ nhân dữ tợn trước mặt Lão Tử. Hôm nay, ngươi thật là không muốn. Uống thì phải uống! Cho dù Hạ Hầu gia ở sau lưng ngươi cũng sẽ như mẹ! Đây là Giang Thành, trang của Lão Tử! "

Bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi!

Tôn Di đứng một mình như thế này, bất động, đôi mắt dần đỏ lên.

Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, từ bỏ việc học sớm, bước chân vào xã hội, cuối cùng nhận được vị trí giám đốc trong tập đoàn Tôn Di mà đối với người ngoài dường như đều vượt trội hơn hẳn.

Nhưng khi đối mặt với những nhân vật có thật này trong Giang Thành, cô hoàn toàn không làm được!

Cô quá nhỏ, nhỏ đến mức giống như một hạt bụi trước mặt những người này!

Cô ấy thậm chí còn ghét bản thân mình là một người phụ nữ!

Cô từ từ đưa tay lên và đi về phía ly rượu.

Đối với người ngoài, Tôn Di dường như đã từ chức.

Một nụ cười đắc thắng nở trên khóe miệng Trần Phong, thậm chí anh còn nghĩ đến cảnh Tôn Di ở dưới háng anh đêm nay.

Ngay khi ngón tay của Tôn Di sắp chạm vào ly rượu, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Ngươi là cái gì mà dám cho cô ấy uống?"

……

Bạn đang đọc Thần y tốt nhất thành thị của Vien Lam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lamlam1382007
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.