Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại náo dị giới (29)

Tiểu thuyết gốc · 1669 chữ

Chương 38: Đại náo dị giới (29)

Thấy con quái Cường bị thương, con quái Lương vội bỏ qua bọn linh thú bay vọt lại xem xét tình hình, thế nhưng nó bỏ qua không đồng nghĩa là cột sáng công kích của nó cũng dừng lại.

Đám linh thú biết cô vừa giao thủ với bọn quái, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chúng không có thời gian để quan sát hay hỏi han tình hình. Lại thêm cột sáng công kích vẫn đang bám sát chúng không rời, chúng vừa chạy, vừa phản đòn nhưng cũng không làm suy yếu được uy lực của cái thứ chết tiệt này, dù chỉ một chút cũng không.

Cặp đôi sâu, hạc và gà Tinh là ba con công kích cột sáng điên cuồng nhất, cho nên chúng là bọn cạn kiệt linh lực đầu tiên trong nhóm.

- Các ngươi mau chạy đi!

Ba con nằm bệt xuống đất, gào lên với bọn linh thú phía sau.

- Mẹ nó! Chạy là chạy thế nào? Có chạy thì cùng chạy, có chết thì cùng chết!

Cá Hổ gầm lên giận dữ, nó đâu phải là một con cá hèn nhát, sao có thể bỏ lại đồng bọn chạy thoát thân, hơn nữa từ khi quyết định tham gia cuộc chiến này, nó cũng không hề cho rằng mình sẽ còn giữ được mạng.

- Cẩn thận!

Mèo Hồng vẫn luôn nhìn chằm chằm cột sáng phía xa, thấy cái thứ quái dị kia bất ngờ tăng tốc lao tới liền gào lên với bọn sâu xanh. Đồng thời, cơ thể khổng lồ của nó và nhím Sừng lao nhanh tới, cản đòn cho ba con linh thú. Giun Vương và cá Hổ cũng nhanh chóng lao theo, tất cả toàn lực phóng ra công kích đối kháng với cột sáng phía trước.

Hai luồng linh lực lao thẳng vào nhau, tạo ra một chuỗi những tiếng nổ tung trời, bốn con linh thú bị hất văng ra phía sau, cơ thể đã không còn nguyên vẹn như ban đầu, con thì mất chân, con lại mất tay, con thì mất sạch đuôi, con thì mất đôi cánh. Máu từ vết thương của chúng chảy ra, nhuộm đỏ một vùng lớn trên mặt đất.

Sau khi hất văng đám linh thú, cột sáng không dừng lại mà tiếp tục lao về phía bọn gà Tinh. Ba con hiện tại hoàn toàn bất lực, cả ba nhắm chặt mắt chờ đợi thời khắc đoàn tụ với bọn sói ba mắt và trâu đực.

Ngay khi cột sáng còn cách bọn linh thú chưa đầy năm xăng-ti-mét, lưỡi đao lửa mang theo hơi nóng khủng khiếp xẹt qua mặt chúng, lao thẳng tới chém tan cột sáng.

- Con mẹ nó!

Diễm bay tới quát ầm lên.

- Bọn bay bị đần à mà nằm bẹp đấy chờ chết! Thật là làm bà đây tức muốn giết thú mà!

Đám linh thú: "..."

- Bọn này chạy không nổi.

Chúng nó rầu rĩ trả lời, lại nhìn đến bọn cá Hổ vì cản đòn cho mình mà đang sống dở chết dở, cả ba càng thêm chán nản.

Biết linh lực của chúng đã cạn sạch, mấy câu chửi tục định văng ra khỏi miệng của cô như bong bóng xì hơi.

- Đây, uống đi.

Cô quăng lọ thuốc phục hồi linh lực cho chúng.

Ba con cũng không nhiều lời, cả bọn loay hoay mở cái lọ bé xíu, rồi chia thuốc cho nhau uống.

Thấy lũ giặc kia đã ổn, cô đứng trên Phượng Linh, bay lên quan sát bốn con linh thú đang quằn quại đau đớn.

Nhìn qua thương thế của chúng có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng trên bề mặt vết thương có một luồng sáng đỏ lúc ẩn lúc hiện, đang dần ăn mòn vào bên trong cơ thể của chúng. Nếu không chữa trị kịp thời, tin rằng chưa đến một giờ đồng hồ cơ thể chúng sẽ hoàn toàn biến mất, đến một sợi lông cũng không còn sót lại.

Thời gian gấp gáp, cô vội vàng lấy linh thạch từ túi trữ vật ra, tạo một kết giới cao cấp bảo vệ đám linh thú. Xong xuôi, cô quăng thêm vài lọ thuốc cho bọn gà Tinh.

- Bôi thuốc này lên vết thương chúng nó.

Vừa nói cô vừa hất mặt về phía bọn cá Hổ.

- Nhớ đừng rời khỏi kết giới này, nếu không bị chết oan cũng đừng trách chị đây không nhắc nhở.

Chẳng đợi chúng trả lời, cô mang theo Phượng Linh bay vọt về phía bọn quái.

- Cẩn thận nhé!

Ba con không nhịn được gào theo cái bóng của cô.

- Xời, nhắc thừa!

Giọng nói kiêu ngạo của cô vọng lại.

Ba con linh thú: "..."

Bên kia, hai con quái đã thu thập quân đoàn xác thối trở về, thái cực đồ cũng bị chúng tiêu diệt sạch sẽ. Thấy Diễm bay tới, chúng hiên ngang đứng thẳng người, sát khí từ đôi mắt như được thực thể hoá thành hai cột sáng đen ngòm.

Mọi vật cản đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, lần này đích thân chúng sẽ lột da, xẻ thịt con nhãi kia.

Bọn quái nhìn nhau ra hiệu, cả hai phát ra đòn công kích mạnh nhất của mình, đánh thẳng về phía cô. Cô cũng không hề bất ngờ khi bị bọn chúng tập kích từ xa, bàn tay cầm Phượng Linh nhanh như chớp đưa lên chắn ngang, rồi đánh thẳng xuống phá giải sát chiêu của kẻ địch.

Sóng lực do ba luồng linh lực va chạm vào nhau mạnh mẽ bắn ra tứ phía, đẩy cô lui lại gần hai chục bước, hai con quái ở phía xa bị ảnh hưởng nhẹ hơn, thân thể chúng chỉ hơi lung lay một chút rồi dừng lại.

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 459 đến từ Vũ Tiến Cường."

"Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 460 đến từ Dương Thanh Lương."

- Sao có thể?

Thấy đòn công kích của mình vẫn bị con ranh kia dễ dàng phá giải, hai con quái vừa giận vừa sợ.

- Mẹ nó! Ông không tin không giết được mày!

Không đợi cô kịp đứng vững, con quái Cường vẻ mặt dữ tợn gào thét, nó lăng không bay lên, quần áo bay phần phật trong gió. Hai bàn tay của nó xoay tròn, vận động linh khí của bí cảnh thành một cơn lốc khổng lồ khiến mọi vật chao đảo.

Cơn lốc cuốn theo vô số đất đá cùng những thân cây lớn, bay thẳng về phía trước. Con quái Lương cũng không hề chậm trễ, nó tạo ra cơn lốc thứ hai với uy lực còn khủng khiếp hơn, nối đôi cơn lốc thứ nhất, rồi từ hai hoà thành một, lao đến nhấn chìm cô.

Bọn linh thú ở trong kết giới do cô tạo ra nên không bị ảnh hưởng nhiều, chúng lo lắng nhìn chằm chằm về khoảng không mù mịt phía xa. Nhưng do bụi đất dày đặc trong không khí, nên thứ chúng có thể nhìn thấy cũng chỉ là đám bụi đất đang điên cuồng chao đảo trong gió.

- Quái vật... sẽ không sao chứ?

Hạc toi đưa đôi mắt rơm rớm nước hoi con giun.

Giun Vương và bộ ba quái dị sau khi được thoa thuốc trị thương loại đặc biệt, lại được kết giới cung cấp linh khí dồi dào, nên chẳng mấy chốc đã tỉnh lại.

- Ta cũng không biết.

Giun Vương nhìn đăm đăm về phía trung tâm cơn lốc, lắc đầu bất lực.

Nó cảm thấy rất khâm phục con nhóc kia, dám một mình khiêu chiến vượt cấp với hai con quái. Bản thân nó cũng rất muốn lao vào giúp một tay, nhưng cơ thể tàn tạ lúc này không cho phép. Lần đầu tiên nó âm thầm cầu nguyện với các đấng mà trước kia nó chưa bao tin tưởng, nó hy vọng lời cầu nguyện của nó có thể giúp con nhóc được bình an.

Sâu xanh, Gà Tinh và bộ ba quái dị cũng chỉ biết im lặng chờ đợi kết quả.

Chúng hận bọn quái một thì lại hận bản thân mười, lúc chúng gặp nguy hiểm, chính cô, một kẻ tu vi yếu nhớt bất chấp nguy hiểm xông vào cứu chúng nó, thế mà bây giờ, khi cô đang bị bọn quái vây giết ngay trước mặt, chúng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể xông vào giúp sức.

Trái ngược với bọn linh thú, nhóm người Như Nguyệt và Thuý Hà thấy cô bị cơn lốc nhấn chìm thì vui sướng vô cùng.

- Ha hả...

Cô ả Thuý Hà cười khoái trá.

- Ta đã nói rồi mà, con ranh con kia làm sao đấu lại được với cha mẹ của ta, thật đáng đời con ngu. Ha hả.

Cô ả Tố Vân vội vàng nịnh nọt:

- Cái này là đương nhiên nha! Trên đời này làm gì còn kẻ nào mạnh như cha mẹ của công chúa!

Những kẻ khác cũng vội a dua bè theo:

- Phải nha, phải nha! Từ lúc sinh ra ta chưa từng thấy ai lợi hại như bọn họ!

- Còn phải nói! Người lợi hại như vậy, loại người thấp kém như chúng ta đâu thể dễ dàng gặp được!

Bla bla và bla.

Cô ả Thuý Hà được cả bọn cho ăn mật, hai mắt híp lại vô cùng hưởng thụ. Bao nhiêu tức giận vì bị bọn chúng khinh thường đều như chuyện sảy ra từ nhiều kiếp trước.

Đứng từ xa quan sát, hai con quái vô cùng hài lòng nhìn đòn công kích dữ dội của chúng. khiến cả bí cảnh chao đảo. Chúng chắc mẩm rằng, dưới uy lực huỷ diệt do chúng tạo ra, con nhóc kia không sớm thì muộn cũng bị xé thành nghìn mảnh.

Bạn đang đọc Thần Tiên Cũng Phải Sợ sáng tác bởi Anhglennemeier
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhglennemeier
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.