Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp quỷ (1)

Phiên bản Dịch · 1324 chữ

Giang Phong gọi điện cho người đặt đồ ăn.

Khi hắn lái xe điện đến khu vực này đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Quá lạnh.

Bởi đã là chín rưỡi tối, khu vực này thưa thớt người qua lại, đèn đường tối tăm, cứ cách mười lăm mét mới có một cái, trên đường mấy phút cũng không thấy chiếc xe nào mới.

Ở ngã tư phía trước mơ hồ có thắp một cây nến trắng, dù cách xa đó, với thị lực của hắn vẫn có thể thấy được. Rõ ràng gió đêm không nhỏ, nhưng ngọn lửa mỏng manh ấy vẫn không tắt. Ngọn lửa nhỏ bé như hạt đậu, hình dáng mờ nhạt, nhưng bóng của nó dưới ánh đèn đường lại kéo dài hơn nửa mét, như một khuôn mặt quỷ đen tối dữ dội, nhảy múa về phía hắn.

Giang Phong giơ tay che mặt, trong không khí có gì đó kỳ lạ. Hắn dùng tay sờ vào những thứ nhỏ vụn đó, món tay miết nhẹ, mượn ánh đèn đường nhìn xem. Màu đen, dùng lực một chút là thành bột, có lẽ là tro sau khi đốt giấy xong, đang thổi về phía hắn.

Thành phố A mùa hè có thể có gió tây bắc không? Người học qua chín năm giáo dục bắt buộc có lẽ đều biết điều này không có khả năng.

Điện thoại “tút tút” vang lên, vẫn còn tín hiệu. Một lát sau có người nhấc máy.

Giang Phong giọng trầm, nói:

“Alo, giao đồ ăn đây.”

Đầu dây bên kia hỏi:

“Anh đến đâu rồi? Đi vào thêm chút nữa đi, chúng tôi không thấy anh.”

Giang Phong vẫn nhớ khu vực này, truyền thuyết đô thị mà, người làm việc trong nhà hàng dễ nghe thấy. Hắn nói:

“Đến trước tòa nhà nguy hiểm rồi.”

Người bên kia bảo:

“Đi về phía trước chút nữa đi, chúng tôi có một nhóm người đang đứng trên đường phía trước! Men theo phố Hoa Viên tiếp tục đi về phía trước,sẽ thấy chúng tôi.”

Giang Phong cầm điện thoại không nói gì.

Đến lúc này, hắn đã bết rõ đối phương muốn làm gì.

Nếu là người bình thường, đêm hôm khuya khoắt, thấy cây nến đang cháy ở ngã tư, phát giác ra tình hình không ổn, chắc chắn sẽ thấy rợn người mà rời đi ngay. Giang Phong đương nhiên cũng là người bình thường, chỉ là…. một người bình thường có gan lớn hơn chút.

Bên kia truyền đến vài tiếng cười:

“Alo! Nhanh giao qua đi, không muốn lấy tiền à? Không giao đến thì chúng tôi sẽ khiếu nại đấy.”

Giang Phong cười lạnh một tiếng. Hắn sợ khiếu nại chắc? Bây giờ mất việc hắn cũng không sợ. Nhưng đồ này là đặt qua điện thoại, giá bảy tám trăm, để hắn chịu thì hắn lại cảm thấy không thoải mái.

Hắn dùng một tay búng ngón tay, nói:

“Kết bạn Wechat đi, tôi trước tiên muốn xác định mấy người đúng là ở trong đó.”

Người kia đáp:

“Ồ, cá tính đấy.”

Hai người cúp máy, đối phương cho hắn một số điện thoại bảo hắn kết bạn, sau đó gửi cho hắn một bức ảnh họ đứng trước tòa nhà nguy hiểm.

Ba chàng trai trong ảnh cầm đèn pin làm mặt quỷ, lưng dựa vào cửa lớn của tòa nhà nguy hiểm, bên cạnh còn có vài cái bóng bị che khuất.

Giang Phong nheo mắt lại.

Số người còn không ít?

Đối phương lại gửi vị trí chia sẻ, hỏi:

“Anh tên gì?”

“Tôi họ Đệch.”

Giang Phong nói:

“Đệch mẹ mày.”

Đối phương ngẩn ra một lúc mới nhận ra hắn đang chửi mình, đang định chửi hai câu thì phát hiện ea điện thoại đã bị cúp.

“Chết tiệt!”

Người phía đối diện tức giận kêu lên, đang định gọi lại thì bị Ma Lạt Tiểu Long Hạ ngăn lại. Ma Lạt Tiểu Long Hạ nói:

“Anh ta không tắt định vị Wechat, đã đến gần đây rồi. Đừng cãi nhau với anh ta, người đến là được.”

Người kia vẫn bực bội:

“Chết tiệt! Một thằng giao đồ ăn mà cũng kiêu ngạo như thế? Ai cho nó dũng khí?”

Ma Lạt Tiểu Long Hạ nói:

“Vào tòa nhà đi, đừng lãng phí thời gian nữa. Anh trai giao đồ ăn này gan khá lớn, xem ra chơi vui đấy.”

Thế là mấy người đẩy cửa kính tầng một, lần lượt đi vào.

Các cô gái vây quanh Tiểu Long Hạ, như chim nhỏ nép vào người, tỏ vẻ sợ hãi. Các chàng trai thì lấy đồ từ trong túi ra, vừa đi vừa bắt đầu hóa trang. Có vài người gan nhỏ, đã hối hận rồi, co lại ở cuối hàng, muốn đi không dám đi, muốn ở lại lại không dám ở lại, mặt mày đầy vẻ sợ hãi.

Giang Phong xuống khỏi xe điện, chuẩn bị đi bộ vào. Trời tối thế này, nếu làm hỏng xe phải đền, đúng là phiền.

Lưu Quân Lộ ở phía sau thấy tình hình không đúng, cũng vội vã xuống xe, gọi:

“Đại tiên! Đại tiên!”

Lưu Quân Lộ thở hổn hển nói:

“Đại tiên đợi đã, phía trước là nhà ma đấy!”

“Ông câm miệng đi.”

Giang Phong quay đầu lại lạnh lùng nhìn ông ta:

“Đừng bám theo tôi.”

“Đại tiên, ngài nghe tôi nói, ở đây thật sự có ma, là loại thật đấy!”

Lưu Quân Lộ vội nói:

“Nơi này vị trí tốt như thế, xây dựng cũng tốt, vậy mà lại bị bỏ hoang, ngài không cảm thấy kỳ quái sao? Mấy đạo sĩ tôi quen biết đều nói tuyệt đối không được đến đây, đây là nhà ma chân chính đấy!”

Giang Phong không thường thấy thứ bẩn thỉu. Người bình thường đối diện với bóng tối và ma quỷ, sợ hãi là cảm xúc tự nhiên, nhưng hắn cảm thấy, mình không sợ quỷ, một chút cũng không. Ngược lại, có vẻ như quỷ còn sợ hắn nhiều hơn.

“Vậy thì ông đừng đến gần”

Giang Phong đáp

“Tôi không biết ông có ý đồ gì, nhưng tôi không thích có người tìm cách bắt chuyện với mình.”

Lưu Quân Lộ cầm một tập tài liệu bên cạnh ra, tiếp tục nói:

“Không, không phải di sản, đại tiên, ngài xem, chỉ cần ngài đồng ý, giờ tôi có thể chuyển ngay cho ngài. Hiện tại tiền mặt chỉ có vài chục triệu, nhưng tôi có cổ phiếu, tài khoản ngoại hối cũng có tiền. Có công ty và đất đai. Tôi làm ngành công nghiệp, tài sản đều là thật. Tất nhiên, ngài có thể không thích quản lý, công ty có thể giao cho bọn tôi, ngài chỉ cần nhận cổ tức hàng năm là được.”

Chỉ tùy tiện nói một câu, tài sản đã là vài trăm triệu, thậm chí vài tỷ. Nhưng Giang Phong không hề động lòng, hắn xách hai túi đồ ăn, không thèm để ý đến Lưu Quân Lộ, thẳng tiến vào bên trong, đi tìm khoản tiền bảy trăm đặt đồ ăn của hắn.

Lưu Quân Lộ nhìn bóng lưng của hắn, nghiến răng giậm chân. Ông ta muốn đi theo, nhưng khu vực này ông ta lại không dám đến gần.

Nơi này quá quỷ dị, ông ta cảm thấy có một ánh mắt đang theo dõi mình, khiến toàn thân ông ta nổi da gà.

Không sao đâu, không sao đâu. Lưu Quân Lộ tự an ủi mình. Giờ vẫn còn cách xa, sẽ không có vấn đề gì, chỉ là ảo giác thôi.

Ông ta xoa xoa cánh tay, chuẩn bị quay lại xe.

Sao trời lại lạnh thế này? Rõ ràng không có mưa, mấy ngày trước nhiệt độ còn gần bốn mươi độ cơ mà.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.