Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tòa nhà nguy hiểm (3)

Phiên bản Dịch · 1150 chữ

Bạn của Tiểu Long Hạ tiến lên trước, hợp sức muốn kéo bức tượng ra. Kết quả là bức tượng nhìn thì không lớn, nhưng lại nặng hơn dự đoán, bốn người họ nghiến răng dùng hết sức cũng không thể lay chuyển.

Mấy người vung tay cho đỡ mỏi, nhăn mặt:

“Mẹ kiếp, thứ này lợi hại thật.”

Người trong màn hình bắt đầu chế giễu.

“Nhìn không nặng mà.”

“Diễn xuất tốt, ha ha ha!”

“Kích thước không lớn mà.”

“Bạn của cậu yếu sinh lý à, Tiểu Long Hạ.”

Ma Lạt Tiểu Long Hạ thoáng hiện một tia khó chịu trên mặt, nói:

“Không nhấc nổi thì đập nó đi. Dưới nó có thể còn thứ khác.”

Một chàng trai mặt non choẹt do dự:

“Thế này không tốt đâu? Có tính là phá hoại của công không?”

“Đây là bài trừ mê tín phong kiến mà. Thứ này mà của công gì? Của công nào mà lại là một bức tượng đá xấu xí thế này?”

Ma Lạt Tiểu Long Hạ nói:

“Người sắp đến rồi, chúng ta sắp không kịp nữa.”

“Đập đá mà vỡ, cậu đùa à? Cậu nghĩ đây là vỏ trứng à? Không thì cậu tự làm đi!”

Một người đàn ông mặc áo khoác đen đứng bên cạnh không lên tiếng, lẳng lặng nhấc xẻng, đập mạnh vào tượng đá.

Bức tượng đá vốn nên cứng như sắt, vậy mà thật sự bắt đầu nứt ra từ đỉnh, chia thành mười mấy mảnh lớn nhỏ.

Người vừa nói là vỏ trứng ngay lập tức im bặt, trợn mắt líu lưỡi, ngây người nhìn bức tượng trong hố.

“Không đúng!”

Người đó nói:

“Thứ này vừa rồi thật sự rất nặng! Nó không bình thường!”

Nói rồi cậu ta nhìn người vừa đập tượng, người kia ngẩng mặt lên, cũng mờ mịt và hoang mang.

Mấy cô gái nổi hết cả da gà, cảm thấy xung quanh bắt đầu nổi gió, lập tức lạnh hơn không ít.

Trên mặt Ma Lạt Tiểu Long Hạ cũng lộ ra vẻ không tự nhiên.

“Wow!!”

“Đỉnh đỉnh đỉnh!”

“Diễn xuất tốt diễn xuất tốt! Tặng quà này!”

“Có diễn xuất thế này, làm streamer làm gì, đi làm diễn viên đi!”

“Tôi cảm thấy không ổn, thật sự không ổn.”

“Đã báo cảnh sát.”

“Có thể đuổi người báo cảnh sát kia ra không? Phiền quá!”

Mấy người trong lòng thầm đọc vài lần giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa, cảm thấy có dũng khí hơn, bình tĩnh lại.

Ma Lạt Tiểu Long Hạ tiếp tục nói:

“Sau đó, phía trước là một ngã tư, ở chỗ thông gió này, thắp một cây nến trắng, đốt ít tiền giấy là chúng ta có thể đợi anh trai giao đồ ăn đến.”

Họ lấy ra đủ thứ từ túi đen mang theo bên người.

“Chúng tôi còn mang theo nhiều bảo bối khác. Cành gỗ hoè, cành hoa đào gì đó. Tóc người chết, tất nhiên còn có gạo nếp và máu gà.”

Ma Lạt Tiểu Long Hạ nói:

“Ha ha ha không phải của ai đâu, là tóc của người già cắt để lại. Còn có tro từ quần áo của họ đốt thành.”

Người anh em bên cạnh phấn khích:

“Bày ra, bày ra.”

Ma Lạt Tiểu Long Hạ giơ tay hô:

“Tối nay, chúng ta sẽ có một đêm cuồng hoan!”

…………….

Giang Phong treo túi lên xe điện, chuẩn bị bắt đầu giao hàng.

Nhà hàng này mở cửa 24/24. Hôm nay hắn đổi ca với một đồng nghiệp khác, vậy nên buổi tối phải đi giao hàng.

Hôm nay hắn đúng là xui xẻo. Phú thương trước đó gặp trong tiệm đồ cổ không ngờ lại tìm đến tận cửa. Kỳ lạ là, hai ngày không gặp, thân hình mập mạp của ông ta lại gầy đi nhiều, nếu không phải đối phương mở miệng trước, hắn cũng không nhận ra.

Nhưng hắn không muốn gặp người này tí nào, người mập kia vừa thấy hắn đã quỳ xuống, khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt, kêu lên:

“Đại sư… không, Đại tiên! Đại tiên tôi xin ngài, tôi biết sai rồi. Là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin ngài tha mạng cho tôi! Tôi xin ngài tha mạng cho tôi!”

Đằng sau còn có tài xế và vệ sĩ của ông ta, nhóm người kia cúi đầu, cung kính đứng sau lưng Lưu Quân Lộ.

Giang Phong nghĩ thầm, người này không bị bệnh chứ?

Tài xế phía sau đưa tới một túi hồ sơ, Lưu Quân Lộ vội vàng đưa cho Giang Phong, cánh tay cũng run rẩy.

Giảm hai mươi năm tuổi thọ, cơ thể vốn còn khoẻ mạnh, bây giờ leo vài tầng lầu cũng gần như muốn chết. Hôm qua đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, phát hiện nội tạng trong một đêm xuất hiện suy thoái ở các mức độ khác nhau, ngay cả bác sĩ cũng kinh ngạc.

Bác sĩ điều trị chính cầm báo cáo, đẩy kính trên sống mũi, đối diện với ông ta nửa ngày trời cũng không nói nên lời.

Ông ta biết chắc mình sắp chết. Hơn nữa chết xong cũng không dễ chịu. Trước đó ông ta có nghe thấy, mình phải xuống địa ngục.

Ông ta phải xuống địa ngục!

Người trước mặt này, chắc chắn là thần. Mặc dù không biết tại sao thần lại hứng thú làm nhân viên giao đồ ăn, dù sao cũng khó đoán ý của thần.

“Đây là di sản của tôi, tôi đã gọi luật sư ký tên công chứng, ngài xem xem!”

Lưu Quân Lộ đưa túi hồ sơ từ phía sau tới, sợ hãi nói:

“Đại tiên, nếu ngài cần, tất cả đều là của ngài. Tôi còn có công ty, sau này còn có thu nhập, tất cả đều là của ngài.”

Giang Phong:

“Tôi lấy tiền của ông làm gì?”

Lưu Quân Lộ gật đầu như gà mổ thóc:

“Đúng đúng! Đại tiên, tôi sẽ làm việc tốt, sau này nhất định làm việc tốt! Hối cải, làm việc tốt, mỗi ngày ba lần tự kiểm điểm! Xin ngài tha cho tôi lần này! Xin ngài!”

Giang Phong:

“……”

Việc này dẫn đến ông chủ nhìn hắn với ánh mắt rất lạ, tay miết chuột máy tính cũng sắp biến dạng, Giang Phong không nghi ngờ gì hành động tiếp theo của ông ta là báo cảnh sát.

Giang Phong biết, công việc này có thể sắp bay mất rồi, hắn lấy hộp cơm, không quan tâm đến đám thần kinh kia, trực tiếp ra khỏi cửa.

Trong lòng hắn còn một bụng tức chưa xả, kết quả là ông chủ lớn tên Lưu Quân Lộ kia, lại lái xe, chầm chậm đi theo sau hắn.

Đau cả trứng.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.