Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự sát (1)

Phiên bản Dịch · 1155 chữ

Trữ Huyền Lương đi ra từ tòa nhà ký túc xá, cảnh sát Diệp không lâu sau cũng trở lại. Hai người gặp nhau tại bãi đỗ xe ở cửa đông của trường.

Trữ Huyền Lương không khách sáo ngồi vào trong xe, hỏi:

"Bên cậu thế nào rồi?"

Cảnh sát Diệp bật máy lạnh, thản nhiên nói:

"Không thế nào cả. Họ đều khẳng định đây là vụ tự tử đã được kết án, không có gì để nói. Chúng ta lại không có chứng cứ, có thể làm được gì? Phỏng đoán phản khoa học phản vật lý sao?"

Trữ Huyền Lương "ừm" một tiếng.

Cảnh sát Diệp lại hỏi:

"Còn cậu thì sao? Bên cậu thế nào?"

"Không tìm được gì. Chắc không phải là tự tử."

Trữ Huyền Lương đáp:

"Trường học này từ khi xây móng đã không làm tốt, vì vậy thường xuyên mời đạo sĩ đến xem xét. Sau đó để trấn nơi này, phía trước còn đặc biệt xây dựng một tòa nhà giảng dạy giống như bia mộ. Bây giờ trường học lớn nhường này cũng không tìm ra nổi một con dã quỷ nào biết tình hình."

Cảnh sát Diệp nhìn thấy anh ta cúi đầu lắc la bàn liền nói:

"Cậu cũng đừng buồn bực. Từ sau khi quen biết các cậu, đối mặt với loại chuyện này, tôi đã nhìn thoáng hơn nhiều. Con người ấy mà, thực sự không thể không sợ báo ứng. Hiện tại người cười biến thái nhất là họ, nhưng đến lúc khóc cũng sẽ là họ khóc lóc thê thảm nhất."

Trữ Huyền Lương thở dài:

"Nhưng cô ấy muốn giết mười sáu người. Con số này quá lớn, lại đều ở trong cùng một trường, sẽ gây ra nỗi hoảng loạn trong xã hội."

"Chưa giết mà."

Cảnh sát Diệp nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lại tóc mái, nói:

"Chẳng phải họ đều đang sống tốt sao?"

Trữ Huyền Lương nhìn anh ta nói:

"Bây giờ tôi đặc biệt nghi ngờ tư cách tố chất của cảnh sát nhân dân như cậu.”

"Cảnh sát nhân dân, cũng chỉ là người. Tôi thì sao chứ? Hơn nữa đây chẳng phải là chức trách của đạo sĩ các cậu sao?"

Cảnh sát Diệp đưa tay chỉnh gương chiếu hậu trong xe, khởi động xe, nói:

"Đưa cậu về đạo quán nhé, một lần hai mươi tệ. Không cho ghi nợ đâu."

…………

Thành phố về đêm, náo nhiệt ồn ào.

Nơi này đèn đóm rực rỡ, như một thành phố không ngủ.

Đã là ba giờ sáng, tòa nhà cao tầng trong khu vẫn còn một ngọn đèn màu cam.

Ngô Chí Vĩ giơ tay xoa mi tâm, tiếp tục không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Răng dùng lực cắn môi, gần như cắn rách da.

Ông ta đã một tuần không ngủ ngon, mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên biểu đồ xu hướng đỏ xanh.

Cứ tiếp tục thế này, ông ta thực sự sẽ điên mất.

Mã Thạch Lạc ban đầu dẫn ông ta chơi ngoại hối, chỉ thử nghiệm với 20% tổng số vốn. Cả hai đều học tài chính, ông ta biết rủi ro của việc đầu tư toàn bộ.

Lần đầu hợp tác, nhờ phân tích thông tin, Mã Thạch Lạc đã giúp ông ta kiếm được ba mươi ngàn đô chỉ trong một đêm.

Ngô Chí Vĩ biết rủi ro của việc này, mức lợi nhuận như vậy, tương đương với việc đánh bạc bằng tài sản. Với tâm lý của ông ta, thực ra không phù hợp với loại công cụ tài chính rủi ro cao này, nhưng ông ta biết Mã Thạch Lạc có thể làm được.

Đáng tiếc là Mã Thạch Lạc không phải lúc nào cũng nghe lời như vậy.

Cô cố tình vào lệnh sớm, đặt đường cắt lỗ không đúng cho ông ta, dẫn đến sau mấy lần thao tác, tài khoản của ông ta lúc thắng lúc lỗ, cuối cùng không có thay đổi gì lớn.

Mã Thạch Lạc bình tĩnh nói:

"Thị trường vốn, tài sản là vua. Giáo sư, thầy không biết sao? Nếu thầy có đủ tài sản, trên thị trường giao dịch hai chiều, hoàn toàn không cần lo lắng cái gọi là đường cắt lỗ của em, chỉ cần xu hướng là đúng, chắc chắn thầy sẽ kiếm được. Biến động giữa chừng thì có liên quan gì đến thầy đâu?"

Đây là muốn ông ta vay tiền, nhưng nói như vậy cũng đúng.

Bước đầu tiên để trở thành con bạc là sự tăng trưởng không ngừng của tham vọng và dã tâm.

Ngô Chí Vĩ biết Mã Thạch Lạc cố tình làm vậy, cô chắc chắn cố tình, cô không thể nào nắm bắt điểm mua và xu hướng một cách hời hợt như vậy, nhưng ông ta vẫn mắc bẫy.

Làm giáo sư một tháng lương bao nhiêu? Ở thành phố A mua một căn nhà giá bao nhiêu? Cả đời ông ta phấn đấu có thể kiếm được bao nhiêu?

Trước đây, thị trường chứng khoán đột nhiên giảm mạnh, số tiền ông ta mất trong đó đến giờ vẫn chưa lấy lại được. Ông ta không cam tâm.

Khi bạn nhìn thấy một con đường thẳng tắp trải dài trước mắt, đi lên đó là đỉnh cao của cuộc đời, bạn có từ bỏ không?

Ông ta thì không.

Vì vậy, ông ta vui vẻ mắc câu.

Ngô Chí Vĩ cho rằng trước khi Mã Thạch Lạc tốt nghiệp thành công, chắc chắn sẽ không hố mình, ít nhất trong khoảng thời gian này, ông ta có thể yên tâm thao tác.

Ông ta đã mượn từ bạn bè và người thân tổng cộng hai trăm ngàn đô, tất cả đều đầu tư vào thị trường ngoại hối.

Luận văn của Mã Thạch Lạc chỉ còn thiếu một chữ ký của thầy hướng dẫn.

Ông ta và Mã Thạch Lạc thỏa thuận, chỉ cần cô giúp ông ta kiếm được một món vượt quá bốn trăm điểm, ông ta có thể bỏ qua cảnh cáo của Lã Quyền, cho cô cơ hội tốt nghiệp.

Đây chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?

Mã Thạch Lạc đồng ý ngay.

Ngô Chí Vĩ đặt cược tất cả, nhưng Mã Thạch Lạc lại lừa ông ta.

Đặt đường cắt lỗ quá cao, ông ta trực tiếp mất hai phần ba số tiền.

Khi ông ta chuẩn bị tìm Mã Thạch Lạc tính sổ, cô vậy mà lại chết.

Cô tự tử sao?

Ngô Chí Vĩ biết mình cũng xong đời rồi.

Không ai có thể giúp ông ta lật ngược tình thế, ông ta sẽ nợ ngập đầu.

Nửa đầu cuộc đời, thậm chí là nửa sau cuộc đời của ông ta đều sẽ kết thúc.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.