Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nằm mơ (1)

Phiên bản Dịch · 1228 chữ

Giang Phong vừa đến trường chưa được bao lâu thì đã nhận được thông báo từ lớp trưởng bảo rằng phó việu trưởng bị bệnh, vì vậy tất cả các lớp học của ông ấy đều bị hủy bỏ, để sinh viên tự chọn lại lớp.

Vì phó việu trưởng dạy các môn chuyên ngành, bị bệnh lại đột ngột, học viện tạm thời không thể điều động giáo viên mới nên để tất cả sinh viên đăng ký lớp của ông ấy trước tiên chuyển sang hai giáo viên khác, phòng học được đổi từ phòng vừa sang phòng lớn.

Tuy nhiên, hệ thống đăng ký lớp học hiển thị đã đầy, sinh viên phải đến văn phòng học vụ để tự nhập thông tin.

Do thông báo đến bất ngờ lại sắp đến giờ học, cộng với khoảng thời gian trước khi khai giảng văn phòng học vụ rất bận rộn. Đủ loại công việc dồn lại, quả đúng là người đông nghìn nghịt.

Khi Giang Phong đến, đằng trước đã có một hàng dài.

May mắn là trong tòa nhà hành chính có điều hòa, Giang Phong chờ đợi khá thoải mái.

Không lâu sau, một nhóm người khác lại đến, đứng xếp hàng phía sau hắn. Mấy nữ sinh cầm thời khóa biểu, nhỏ giọng thảo luận.

“Phó viện trưởng bị bệnh gì vậy? Mấy ngày trước tớ đến trường còn thấy thầy ấy, trông khỏe mạnh lắm mà! Sao lại đột nhiên không dạy được nữa?”

“Hình như… tớ nghe nói là bệnh da liễu, không thể ra ngoài ánh sáng.”

“Đệt, thật không? Ở trường mà lại đột nhiên bị bệnh da liễu sao? Hơn nữa bị bệnh da liễu thì chỉ cần xin nghỉ là được rồi, sao lại phải hủy hết lớp học?”

“Tớ nghi không phải bệnh da liễu mà là bệnh truyền nhiễm. Vậy nên đã nhanh chóng cách ly. Gần đây thành phố X không phải đang bùng phát dịch cúm sao? Quê của phó viện trưởng ở đó đúng không nhỉ?”

“Thế thì cũng phải có thông báo phòng ngừa chứ? Dịch cúm mà.”

“Lớp trưởng lớp bên cạnh gọi điện hỏi rồi, phó viện trưởng nói là bệnh da liễu, bị dị ứng ở trong trường, rất nghiêm trọng. Nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân gây dị ứng là gì, vậy nên tạm thời không dám đến trường.”

“À…”

Đến lượt Giang Phong, hắn bước vào cửa, dựa vào thời gian rảnh trên thời khóa biểu mà chọn bừa một giáo viên. Sau khi xác nhận chính xác, hắn cảm ơn rồi ra ngoài.

Giang Phong còn có vài công việc giao đồ ăn bán thời gian gần trường, làm vào thời gian sau khi khai giảng. Giờ này hắn có thể đi làm được rồi.

Mỗi trường học đều có vài câu chuyện ma được truyền từ đời này sang đời khác. Ví dụ như phòng dạy nhạc tự động phát ra tiếng động vào nửa đêm, nữ quỷ mắt đỏ bị khóa trong phòng không ra ngoài được, oan hồn không chân lang thang trong nhà vệ sinh vào nửa đêm, hay thi thể bốc mùi giấu dưới tấm ván giường…

Loại chuyện này nghe nhiều rồi cũng chỉ cười trừ, vì bất kể ở trường học nào, những câu chuyện được truyền từ đời này qua đời khác đều có một sự tương đồng kì lạ, chính là không biết ai là người “truyền thừa” của ai.

Mọi người trong lòng sợ quỷ, nhưng thật sự tin có quỷ thì rất ít.

Hai giờ sáng, Điền Đậu Đậu mở mắt thức dậy. Cô trèo xuống từ giường trên, nhắm mắt tìm dép trên sàn rồi lẹp bẹp mò mẫm đi về phía nhà vệ sinh.

Khi đến trước nhà vệ sinh, cô kéo cửa nhưng phát hiện ra cửa bị khóa, dưới khe cửa lộ ra một chút ánh đèn u tối.

Cô dùng tay xoa mắt, tỉnh táo hơn chút.

Ai đi vệ sinh muộn thế nhỉ?

Không nhịn được nữa, Đậu Đậu giậm chân quay lại, rút hai tờ giấy trên bàn, mở cửa ký túc xá, định đi đến nhà vệ sinh công cộng.

Đèn trên hành lang cũng đã tắt một nửa, cứ cách năm, sáu mét mới có một bóng đèn huỳnh quang công suất thấp.

May là tối nay ánh trăng rất sáng, mắt đã quen với ánh sáng nên không cảm thấy bên ngoài quá tối.

Đậu Đậu đi đến cuối hành lang, sau đó vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh công cộng có hai dãy bồn nước nông ở hai bên, tiện cho sinh viên giặt đồ, bên trong mới là chỗ đi vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, Đậu Đậu cảm thấy cả người thoải mái. Cô đi đến bên bồn nước, vặn vòi, đồng thời đưa tay ra dưới vòi.

Rõ ràng đã vặn mở mà nước lại không chảy ra ngay, Đậu Đậu vỗ một cái lên vòi nước, cuối cùng cũng phun ra một dòng chất lỏng.

Cô chà xát ngón tay, cảm thấy chất lỏng hơi dính nhớt, rửa mà rất không thoải mái. Cô cúi sát lại nhìn kỹ hơn, phát hiện ra có vẻ không phải là nước. Dù ánh sáng quá tối, không phân biệt được rõ ràng nhưng có lẽ đó là một loại chất lỏng sẫm màu nào đó.

Còn có chút mùi tanh hôi.

Đậu Đậu lùi lại một bước, liều mạng vẩy tay, lau vào quần áo. Tim cô đập mạnh như muốn nổ tung.

Chẳng lẽ… ống nước bị gỉ sét? Hay nguồn nước có vấn đề gì?

Cô nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình. Trong lòng tự cảnh cáo mình, đừng quan tâm, mau về ký túc xá. Về thôi!

Cô quả quyết quay người, chuẩn bị đi ra thì ở góc trái cửa, nơi cuối dãy bồn nước, truyền đến một trận âm thanh lắc lư.

“Cộp, cộp, cộp.”

Rất đều đặn, hơn nữa âm thanh càng lúc càng rõ, khiến người ta khó lòng bỏ qua, dường như có thứ gì đó sắp phá lồng mà ra.

Chân của Đậu Đậu dừng lại.

Âm thanh đó dụ dỗ cô quay đầu lại nhìn.

Ý nghĩ này thật nực cười, Điền Đậu Đậu tự chế nhạo mình. Đa số các sự kiện linh dị đều là do tự mình dọa mình.

Chắc là gió thổi nhỉ?

Chắc chắn là vậy rồi?

Cô lấy hết can đảm bước thêm hai bước. Khi đến gần cửa, cô nhìn về phía phát ra tiếng động.

Ở góc phòng có một cái thùng nhựa màu đỏ, thường dùng để đựng cây lau nhà. Lúc này, trong chiếc thùng chật hẹp không phải là dụng cụ mà là một cô gái mặc váy trắng. Không biết cô ấy bị nhét vào thế nào, nhưng rõ ràng tay chân cô ấy bị gập lại, mà người thì đã chết. Chỉ còn lại khuôn mặt lộ ra trên cùng, cổ bị bẻ thành góc vuông chín mươi độ hướng lên trần nhà.

Vẻ mặt đầy kinh hoàng, cằm bị trật khớp, miệng mở to thành một vòng cung đáng sợ.

Khuôn mặt đó rất quen thuộc, ban ngày họ còn chào nhau, đồng thời còn cùng học trong một lớp.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.