Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phán quyết (2)

Phiên bản Dịch · 1388 chữ

Đêm ấy.

Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ lướt qua.

Phán Quan mở mắt, giơ một tay lên không trung, triệu ra Công Quá Cách. Hắn lật đến trang của mấy người, trầm giọng nói:

“Tuyên La Tiểu Mai, La Hạo Chí, Trương Văn Tú, La Gia Danh.”

Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một cơn gió mạnh, làm các khung cửa vốn lỏng lẻo đập vào nhau kêu răng rắc.

La Tiểu Mai là người đến đầu tiên, cô quỳ trên đất, cúi đầu trước Phán Quan.

Tiếp theo là La Hạo Chí và bố La mẹ La cũng đến, ba người thần sắc mê mang, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thân thể không tự chủ được mà quỳ xuống đất, đầu bị một cỗ uy áp hung hăng đè chặt, không có cả sức lực liếc mắt một cái.

Phán Quan cầm Công Quá Cách, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó nói:

“La Gia Danh, Trương Văn Tú. La Tiểu Mai chết tuy không phải do hai người các ngươi trực tiếp giết, nhưng có liên quan đến nhân quả của các ngươi, các ngươi khó mà thoát khỏi liên quan. Trước là khiến người thân phân ly, dẫn La Tiểu Mai rời khỏi ngoại tổ mẫu, lại không hoàn thành trách nhiệm chăm sóc của phụ mẫu. Con cái chết thảm không kêu oan, ngược lại còn mưu lợi từ đó, thực không nên có kết thúc tốt đẹp. Lấy mười năm dương thọ của hai người, sau khi chết đày ra bờ sông hai mươi năm, đưa đến Thất điện chịu hình phạt.”

“La Hạo Chí, La Tiểu Mai có một nửa ơn dưỡng dục đối với ngươi, ngươi thấy chết không cứu, che giấu tội ác, vẫn không biết hối cải. Cũng lấy mười năm dương thọ của ngươi, đưa đến Lục điện chịu hình phạt.”

“Đủ ngày rồi thì áp giải đi kiểm tra xem còn tội nào khác không. Lệnh, giảm khí vận, tài vận của ba người các ngươi hai mươi năm, quãng đời còn lại nghèo khổ, bệnh tật quấn thân.”

Ba người muốn nói, muốn biện minh, nhưng lại phát hiện ra không thể mở miệng. Trước mắt chỉ có tấm ga trải giường màu xanh quen thuộc.

Phán Quan tiếp tục gọi:

“La Tiểu Mai.”

La Tiểu Mai:

“Có mặt.”

Phán Quan:

“Ngươi sau khi chết trốn tránh Âm Sai, từng từ chối áp giải một lần, giết hại người sống, dù là báo thù, về tình có thể hiểu được, nhưng vẫn vi phạm luật lệ địa phủ. Đi làm sai vặt ở Ngũ điện mười năm, đủ ngày mới có thể đi đầu thai.”

La Tiểu Mai:

“Vâng.”

Phán Quan nhìn xuống, thấy Công Quá Cách đã ghi chép xong, thu lại thần thức, phất tay áo nói:

“Đi đi.”

Ngay sau đó bốn người đều biến mất trong phòng. Phán Quan quay trở lại thân thể của Giang Phong.

Ngày hôm sau, Giang Phong trở về thành phố A, trực tiếp đến nơi làm việc báo cáo, kết quả phát hiện ra mình đã bị sa thải.

Đúng hôm hắn không đi làm, mấy đứa con của Lưu Quân Lộ liên tục đến cửa hàng tìm hắn, ông chủ nói hắn không có ở đó, mấy người đó liền gây rối không chịu đi.

Dù sao họ cũng có tiền, còn đặc biệt thuê người đến thay phiên quấy nhiễu.

Ông chủ không dám đắc tội với họ, lại thật sự phiền đến không chịu được, liền nói Giang Phong đã bị sa thải. Dù sao cũng không phải là người quan trọng mà phải không?

Giang Phong bất tri bất giác đã thất nghiệp.

Nhưng thực ra hắn cũng không có ý định làm lâu, vì kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, hắn phải khai giảng. Học phí một học kỳ chỉ hơn bốn ngàn, đã dành dụm đủ, chỉ là chi phí sinh hoạt hàng ngày hơi eo hẹp.

Hắn ngồi trong căn phòng thuê của mình bật quạt điện, nghĩ rằng nếu người nhà Lưu Quân Lộ còn dám đến gây sự, hắn thật sự sẽ nhận khoản di sản đó.

Kết quả là vừa mới nảy ra ý định này, đối phương đã dẹp yên cờ trống, không xuất hiện nữa.

Giang Phong thở dài.

Thật đáng tiếc.

Trữ Huyền Lương vô duyên vô cớ dính líu vào chuyện này. Anh ta tìm một luật sư thay mặt Giang Phong đàm phán với mấy người nhà họ Lưu, dưới tình huống đảm bảo doanh nghiệp hoạt động bình thường, rút hết vốn lưu động có thể rút, đồng thời bán vài món bất động sản. Phần còn lại của di sản, bao gồm quyền quản lý công ty đều giao cho họ tự phân chia nội bộ. Đồng thời cảnh cáo họ, người nhà Lưu Quân Lộ đến lúc này mới không dám tìm Giang Phong gây rắc rối nữa.

Số tiền lấy được, đều theo lời dặn của Giang Phong, dùng danh nghĩa của hắn quyên góp đi hết.

Quân Hoành thở dài:

“Của cải từ trên trời rơi xuống, cũng là một loại đau khổ.”

“Là cậu ta? Cậu ta chính là Giang Phong?”

Phó Duyên nhìn ảnh, lên tiếng ở trong nhóm:

“Tôi từng gặp cậu ta, cậu ta chính là người mà Lưu Quân Lộ nói là Phán Quan.”

Hoàng Ngọc:

“Hừ.”

Hoàng Ngọc:

“Ngài cuối cùng hạ phàm rồi sao?”

Phó Duyên nhíu mày, nói:

“Cậu ta quả thật có chút quan hệ với Phán Quan. Trước đây tôi từng nhận một đơn của Lưu Quân Lộ, sau đó Phán Quan đích thân phán quyết.”

Mọi người lần này đều kinh ngạc.

Họ mặc dù cảm thấy việc La Tiểu Mai sợ một người bình thường rất kỳ lạ, nhưng lại thực sự cảm thấy Giang Phong là một người bình thường!

Lập tức đủ loại người trong đạo môn xuất hiện, nhìn kỹ bức ảnh được đăng lên, muốn nhìn thấu hết thảy ngũ quan tướng mạo của hắn.

Trong đó có vài người còn đang nói nhảm.

Quân Hoành:

“Âm Sai? Có hậu thuẫn?”

Hoàng Ngọc:

“Có khả năng.”

Trữ Huyền Lương lẩm bẩm:

“Nhưng trên người cậu ta dương khí rất nặng mà.”

Quân Hoành:

“Có lẽ tổ tông của cậu ta là một người nổi tiếng, bị gọi làm Quỷ Sai, sau đó cậu ta mỗi ngày về nhà thắp hương báo cáo, liền kết giao được với Phán Quan?!”

Người đại diện của Huyền Thanh Quan lên tiếng:

“Bớt đi! Mấy người mỗi ngày thắp hương đều là vô ích sao? Hay mấy người cho rằng tổ sư gia nhà mình ở địa phủ không có tiếng nói bằng một Quỷ Sai? Phán Quan có thể kết giao như vậy sao?”

Quân Hoành:

“Tư thế thắp hương không đúng chăng?”

Thập lục sư đệ của Bạch Vân Quan:

“?? Sư huynh sư tỷ đừng lừa đệ.”

Trữ Huyền Lương:

“Tôi không thể không đứng ra nói một câu… tư liệu nói rằng cậu ta là một cô nhi. Tiểu sư muội mau lui xuống đi, đừng làm lỡ dở người ta nữa.”

Hoàng Ngọc:

“Nếu đã vậy, dù gì cũng không liên quan đến người đã phá vỡ tượng thần ở sáu phương phải không? Vậy thì không cần quan tâm đến cậu ta đúng không?”

Mọi người đều đồng tình.

Đã không có lương, lại còn đặc biệt phiền phức. Rảnh rỗi đi đắc tội người ta? Làm pháp tích công đức không tốt sao?

Cuối tháng chín, đại học cuối cùng cũng khai giảng.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện không bình thường. Giang Phong không biết cuộc sống trước khi mất trí nhớ của mình có phải cũng đầy sóng gió như vậy không, dù thế nào hắn vẫn bình tĩnh như trước.

Sự bình tĩnh và trầm ổn của Giang Phong là kiểu, đi trên đường, người ta sẽ nhầm hắn là đàn anh hoặc nhân viên của trường.

Thực ra hắn cũng cảm thấy, mình còn đi học, là một việc… nghĩ thế nào cũng rất kỳ lạ.

Nhưng rõ ràng hắn còn rất trẻ, lại có suy nghĩ như vậy, bản thân đã rất kỳ lạ rồi.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.