Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phán Quan (2)

Phiên bản Dịch · 1479 chữ

Một lát sau, một giọng nói hồn hậu vang lên trong tâm trí hắn. Tựa như tiếng chuông lớn, vang vọng chấn động. Hắn lên tiếng hỏi:

“Ngươi có oan khuất gì?”

Lệ quỷ kia sững người tại chỗ, không dám ngẩng đầu lên nhìn, cẩn thận gọi một tiếng:

“Phán… Phán Quan?”

Người đó hạ giọng, hỏi lại lần nữa:

“Ngươi có oan khuất gì?”

Lệ quỷ run rẩy toàn thân, đầu cúi sát đất, miệng thuật lại một lần mọi chuyện từ đầu đến cuối. Hắn cảm thấy kinh ngạc, bởi hắn hoảng đến mức không kịp sắp xếp từ ngữ, nhưng những lời nói kia đã tự nhiên tuôn ra, hơn nữa còn sử dụng giọng điệu cổ văn mà bình thường hắn không bao giờ dùng.

Nếu không phải không có trái tim, hắn đã nghĩ rằng tim mình có thể nhảy ra khỏi cổ họng. Một con lệ quỷ, lúc này lại sợ đến mức run như cầy sấy.

“Tiểu nhân tên là Lưu Phong, có vợ hiền là Lý thị, đã kết hôn một năm, vợ chồng ân ái. Lý thị mang thai chín tháng, chuẩn bị sinh con, trên đường đến bệnh viện thì bị phú thương Lưu Quân Lộ đâm phải. Khiến gia đình tôi ba người chết thảm!”

Lưu Phong vừa nói vừa đau lòng khóc than.

“Tiểu nhân vốn định đời này vậy là thôi, người và quỷ không chung đường, thiên đạo vô thường, đều là số mệnh. Chỉ là song thân đã già, đau đớn khi mất con, không nơi nương tựa, hắn lại không chịu bồi thường lấy một xu. Nhà họ Lưu làm nhiều điều ác, sợ người ta báo thù, ỷ vào gia tài giàu có, mời người phong ấn hồn phách của vợ con tôi, không cho họ siêu sinh. Tiểu nhân lúc này mới hóa thành lệ quỷ đi báo thù, không ngờ không giết được Lưu Quân Lộ, lại giết một người tình của hắn. Cuối cùng không chống lại được chúng, suýt chút nữa hồn phi phách tán.”

“Sống thì oan này khó tỏ, chết rồi thù này khó báo! Nhà họ Lưu làm nhiều điều ác, lại được đạo sĩ bảo vệ. Xin hỏi thế gian này công đạo ở đâu? Đại nhân! Đại nhân cầu xin ngài giúp tiểu nhân giải oan!”

Phán Quan nhấc tay lên phất một cái, trước mặt hiện ra một cuốn sách màu vàng sẫm, bìa viết ba chữ “Công Quá Cách”. Tỏa ra ánh sáng mờ mờ, lơ lửng trước mặt hắn. Nơi ánh mắt hắn dừng lại, xuất hiện vài dòng chữ đen.

Dưới tên Lưu Quân Lộ, dòng chữ ban đầu không biết bị ai dùng mực đỏ sửa lại, giờ đã không còn nhìn rõ.

Phán Quan tức giận.

“Tuyên, tội nhân Lưu Quân Lộ.”

.................

Lúc này, trong một căn biệt thự yên tĩnh trên núi, Phó tiểu thư mà Giang Phong gặp trước đó cùng với đạo sĩ đi cùng cô ta, dẫn phú thương đến bái phỏng, nhờ sư phụ loại bỏ âm khí bị lệ quỷ đánh dấu trên người hắn.

Một nhóm người đợi trong phòng khách, đã đợi ba tiếng rồi. Phó Duyên đang xem ti vi, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Đạo sĩ đột nhiên mở miệng hỏi:

“Duyên Duyên, có cảm thấy con lệ quỷ này nãy giờ rất yên tĩnh không?”

Phó Duyên gác chéo chân, nghe hắn nói vậy liền nhìn sang, mới phát hiện ra quả thật là vậy. Sắc mặt lạnh đi, bước lên mở cái hũ ra. Ngoài một đám âm khí dày đặc, làm gì còn con lệ quỷ nào?

Phó Duyên đập mạnh lên bàn:

“Chuyện gì xảy ra? Ai đã đụng vào thứ này?”

Phú thương vội lắc đầu:

“Không có! Ở đây chỉ có ba chúng ta, làm sao tôi có thể đụng vào nó?”

Phó Duyên:

“Vậy thì là ai?”

“Bình tĩnh một chút sư muội, bên ngoài chỗ ở của sư phụ có trận pháp, quỷ quái thông thường không thể vào trong. Con lệ quỷ này có lẽ đã biến mất trước khi chúng ta đến.”

Đạo sĩ hối hận nói

“Cũng là sư huynh bất cẩn, vẫn luôn không phát hiện ra.”

Thương nhân lập tức lắp ba lắp bắp:

“Đại..đại…đại… đại sư, đại sư phải cứu tôi!”

Phó Duyên bực tức quát:

“Câm miệng!”

Phú thương kia hai mắt trợn trừng, trực tiếp ngất lịm.

Phú thương Lưu Quân Lộ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chờ đến khi tỉnh lại, toàn thân trên dưới đều nhẹ bẫng đến mức không đúng. Nghe thấy một người chậm rãi nói:

“Lưu Quân Lộ, năm mươi ba tuổi, người Hà Trung. Ba con trai, hai con gái.”

Lưu Phong vội gật đầu:

“Là hắn, là hắn, chính là hắn!”

Phú thương vẫn đang hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy người kia ngồi lơ lửng trên không, thân hình có chút trong suốt. Trên người mặc áo bào màu tím, đầu đội mũ miện, khuôn mặt trắng trẻo. Đôi mắt sáng như đuốc, không giận mà uy.

Mà người nằm trên giường chính là anh trai giao hàng mới gặp hôm nay.

Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra?

Phú thương chỉ cần nhìn người kia một cái liền cảm thấy tim mình chìm xuống, không kiểm soát được đầu gối của mình, quỳ bụp xuống trước mặt, như có vật nặng ngàn cân đè lên lưng, khiến ông ta cúi gập xuống đất.

“Lưu Phong. Dù có oan khuất, nhưng mưu hại mạng người, bị đày ra bờ sông mười năm, đi đến Nhị điện tự lĩnh hình phạt.”

“Lưu Quân Lộ. Cắt giảm hai mươi năm dương thọ. Sau khi chết bị áp giải đến đài cao bên phải điện, soi Nghiệp kính đài, chịu khổ nơi ngục tù.”

Mỗi khi hắn nói một câu, Công Quá Cách liền ghi chép đúng như thực tế. Cuối cùng giơ tay ấn lên trên, niêm phong quyển sách lại, không được sửa đổi.

Lưu Phong khóc nói:

“Vâng! Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân phân xử!”

Phú thương vẫn đang lẩm bẩm:

“Mình đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ!”

Phán Quan khép lại Công Quá Cách, nhẹ nhàng nói:

“Đi.”

..............

Ở nơi xa.

Phó Duyên gọi phú thương, phát hiện rra hồn phách ông ta đã rời khỏi cơ thể, lập tức nổi giận.

“Ai dám ở trước mặt ta làm càn, cướp người với ta?”

Cô ta dán một lá bùa lên đầu phú thương, lấy từ tủ ra một lư hương, đốt hương lên. Lại bày ra hương án, bắt đầu niệm chú.

Kết quả trận pháp đấu pháp còn chưa bày ra, trong thần thức đã trực tiếp có một đạo kim quang bắn tới, Phó Duyên chịu phản phệ của pháp lực, nặng hơn bất cứ lần nào trước đây. Trực tiếp bay ngược ra sau, đập vào tường, phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy ngũ tạng lục phủ đau đớn vô cùng, gần như đau đến ngất đi.

Đạo sĩ kinh hãi hét lên:

“Sư muội!!”

Cửa phòng trên lầu hai cuối cùng cũng mở ra, một lão giả vội vàng đi xuống, hỏi:

“Chuyện gì xảy ra? Duyên Duyên, con sao rồi?”

Hai người hợp lực đỡ Phó Duyên dậy, giữa làn khói mờ phía trên hương án, mơ hồ hiện ra một hàng chữ vàng.

Hơi thở lão giả đình trệ, đọc theo:

“Phán Quan thân bút, án này đã xử.”

“Đây là phạm phải oan khuất gì mà còn kinh động đến Phán Quan tự mình phán án sinh tử? Con… con đã làm gì?”

Lão giả nhìn Phó Duyên lo lắng nói:

“Ta đã sớm nói với con rồi, làm người đừng quá đáng, tất cả đều có Công Quá Cách ghi chép lại, không phải tiền gì cũng kiếm được! Dù là ác quỷ, lúc sống cũng là người, địa phủ không quản con lúc sống, chỉ quản đúng sai, con nghĩ mình tương lai sẽ không chết sao?”

Phó Duyên mặt trắng bệch, ngực phập phồng dữ dội, tủi thân nói:

“Con chỉ là, nhận lời người quen, giúp họ giải nạn mà thôi.”

“Giúp họ giải nạn, con nói ra được câu này sao? Con đúng là nghèo đến phát điên rồi!”

Lão giả giậm chân nói:

“Con làm thế này là trực tiếp chọc giận Phán Quan rồi!”

Ông ta kéo Phó Duyên đứng dậy nói:

“Nhanh, đi dâng hương!”

Phó Duyên chịu đựng đau đớn đứng dậy, vào phòng phía sau, châm hương lên. Kết quả là còn chưa cắm vào hương án đã gãy đôi.

Sắc mặt Phó Duyên thay đổi.

Trong phòng khách, phú thương dường như cũng dần dần tỉnh lại.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.