Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phán Quan (1)

Phiên bản Dịch · 1345 chữ

Ngày mùng năm tháng sáu âm —— thời tiết vô cùng nóng.

Giang Phong không chỉ muốn nói lời vô nghĩa này, chỉ là trong ngày hè nóng bức, thực sự không thể viết ra được mấy chữ hữu dụng. Cũng không phải cố ý muốn nhớ ngày tháng âm lịch, chỉ là cả ngày đi giao đồ ăn ở phố cổ, đã lác đác nghe thấy họ nhắc đến vài lần.

Hôm nay có lẽ là ngày hai mươi tháng bảy dương lịch, ngày sơ phục. Thành phố A nóng đến mức khiến người ta mất lý trí.

(Ngày sơ phục: ngày đầu tiên của kỳ đầu của mùa nóng)

Giang Phong lái chiếc xe điện nhỏ, giảm tốc độ, rẽ vào phố.

Có lẽ vì thời tiết quái quỷ này, trên đường người đi bộ thưa thớt. Hoặc là tất cả đều trốn trong cửa hàng, hoặc là chờ đến tối mới ra ngoài.

Trên đầu Giang Phong đội mũ che nắng, lúc này mồ hôi đều bị giữ lại bên trong. Cánh tay lộ ra ngoài bị nắng cháy đỏ, vết thương do cháy nắng đã bắt đầu tróc da.

Hắn sợ nóng, cực kỳ sợ nóng.

Mồ hôi nhỏ giọt xuống tí tách, sau đó dừng xe điện lại.

Thở ra một hơi, Giang Phong bủn rủn tứ chi, xách hộp cơm trong tay, cúi đầu đi vào cửa hàng bên cạnh.

Lúc đầu hắn bị thương ở đầu, sau khi tỉnh lại không nhớ gì cả. Mơ hồ cảm thấy mình là một người làm việc lớn, ít nhất phải là một người liếc chúng sinh bằng nửa con mắt.

Sau đó lên mạng tìm kiếm, phát hiện mỗi một người trong giai đoạn dậy thì đều có ảo giác này. Mà hắn rõ ràng đã quá tuổi rồi.

Vì vậy vì kế sinh nhai và học phí, hắn vẫn phải ra ngoài làm việc.

Hắn đẩy cửa ra, một luồng khí mát ập vào mặt.

Giang Phong run lên, như con cá khô vào nước, lắc đầu, rùng mình một cái.

Ngón tay hắn bị miệng túi thít chặt, xanh trắng một mảng, sau khi đặt hộp cơm lên quầy, nói với ông chủ một tiếng, quay người chuẩn bị ra ngoài.

"Ngồi một lát không? Hôm nay nóng quá."

Giang Phong tháo mũ, lui về một bên, đứng dựa vào tường, cảm ơn một tiếng.

"Cảm ơn cái gì?"

Người đàn ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi, mặc trường sam màu xanh kiểu dáng cũ. Ông ta trông rất hiền lành, để một bộ râu trắng dài, ánh mắt lộ vẻ tinh ranh của thương nhân mà trang phục lại toát vẻ nho nhã.

Ngày hè ai cũng không muốn ra ngoài ăn cơm, đều gọi đồ ăn ngoài.

Giang Phong cảm thấy mình kiếm được toàn là tiền mồ hôi nước mắt.

Kim giây trên tường tích tắc chạy. Cửa hàng đồ cổ này của ông ta khá nhỏ, ngoại trừ quầy, lối đi bên cạnh chỉ rộng khoảng một mét rưỡi, chỗ chính giữa còn không đặt nổi một chiếc bàn. Cửa hàng đã rất cũ, lối vào phòng trong bị chắn bởi rèm bông dày nặng.

Giang Phong nhìn thời gian, quyết định hưởng gió mát năm phút rồi đi, đến ba phút rưỡi thì có một chiếc xe dừng lại bên ngoài.

Giang Phong nhìn ra ngoài qua cửa kính. Không nhận ra, nhưng chắc là rất đắt. Vì người đàn ông béo ở ghế sau có người đặc biệt mở cửa cho, bên cạnh còn có hai người đàn ông to lớn mặc âu phục, có lẽ là vệ sĩ.

Theo sau lại có một chiếc xe dừng lại, một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống, tóc dài gợn sóng xõa trên vai, mặt mày cau có. Sau đó tiếp tục là một người đàn ông trung niên mặc đạo bào.

Ông chủ niềm nở đón người đàn ông béo, còn người đàn ông béo lại niềm nở đón mĩ nữ.

Tuy rằng tổ hợp gì cũng không khiến người ta ngạc nhiên, cũng không phải là một người giao đồ ăn như hắn có thể đánh giá, nhưng trên người người đàn ông béo có làn khí đen đậm đặc đã không còn có thể che giấu, tụ thành hình dạng lệ quỷ giương nanh múa vuốt trên người ông ta. Dù là giữa ngày hè nắng gắt như vậy cũng không tiêu tan. Hắn chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy vô cùng khó chịu.

Người này chắc chắn nghiệp chướng sâu nặng, Giang Phong nghĩ vậy.

Mà mĩ nữ kia trong tay cầm một thứ đồ nhìn như hộp đựng tro cốt, ánh mắt Giang Phong dịch xuống dưới, phát hiện bên trong có thứ gì đó đang liên tục va chạm kêu gào, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác phẫn nộ.

Cảm xúc đó đến mãnh liệt lại vô lý. Hắn đội lại mũ, quyết định đi ra ngoài.

"Ông chủ Trương, lấy miếng ngọc cổ lần trước ta gửi ở đây ra đi."

Mĩ nữ tránh người đàn ông béo bên cạnh, mở giọng lạnh lùng nói:

"Ông trước tiên đeo nó vào, nó có thể bảo vệ ông bình an. Nếu còn có lệ quỷ đến quấy rối, nó có thể giúp ông chắn kiếp, rồi ông lại báo cho ta biết."

Giang Phong nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người cô ta một lúc.

Người đàn ông béo lo lắng hỏi:

"Phó tiểu thư, vậy còn con quỷ này thì sao? Nó sẽ không quay lại quấy rầy tôi nữa chứ?"

Khuôn mặt Phó tiểu thư lộ vẻ không vui:

"Lệ khí trên người nó đã nặng, lại phạm phải án mạng, khó mà siêu độ. Nếu còn chấp mê bất ngộ, ta sẽ đánh tan nó, vậy nên ông cứ yên tâm."

Ngón tay Giang Phong giật giật, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

Phải là thâm cừu đại hận đến mức nào mới cần đánh đến hồn phi phách tán? Tu sĩ nhân gian vậy mà lạ không có quy củ như vậy? Không phân thiện ác, không kính quỷ thần, tu đạo sai lệch.

Ánh mắt Giang Phong tối sầm. Lại mê mang rồi.

Nhân gian?

Giang Phong dừng lại tại chỗ, ánh mắt tìm tòi khiến người ta khó chịu.

Phó tiểu thư mím môi, ngẩng cằm, ánh mắt lộ ra một tia chán ghét, nói với hắn:

"Nhìn cái gì? Biến đi!"

"Đại sư, đại sư đừng giận!"

Phú thương cười xòa, quay sang Giang Phong, quát:

"Cút cút cút! Sao cửa hàng này của ông loại người gì cũng có!"

Giang Phong không chấp nhặt với ông ta, chỉ cười nhạt một tiếng. Ngoắc tay với cái hộp trong tay người phụ nữ kia rồi quay người rời đi.

Giao đồ ăn cả ngày trời, chờ đến khi Giang Phong về đến phòng trọ rẻ tiền của mình, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tắm rửa, ăn uống qua loa xong liền trực tiếp ngã xuống giường.

Cửa sổ vẫn mở, Giang Phong muốn đi đóng nó lại, sợ đêm nhiều muỗi, nhưng tay chân như bị thứ gì đè nặng, không thể cử động.

Hắn dùng sức rất lớn mới mở được mắt mình.

Không mở mắt còn tốt, mở mắt ra rồi, hắn trực tiếp bị dọa cho nhảy dựng. Nơi lẽ ra vốn là chụp đèn màu trắng, đang có một khuôn mặt người rũ xuống. Nửa mặt đã thối rữa, phần thịt mục lộ ra xương trắng.

Đồng tử Giang Phong co rút, đáy mắt lóe lên ánh vàng, lập tức mất đi thần trí.

Đồng thời khi hắn nhắm mắt lại, lệ quỷ kia cảm nhận được một luồng uy áp cường đại toát ra từ cỗ cơ thể này. Trong lòng nó không còn dám có nửa điểm khinh thường nữa, vội vàng từ trên mái nhà chuyển xuống bên giường, cúi đầu quỳ xuống.

Bạn đang đọc Thần hồn phán quan của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dattranth
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.