Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộc Ngữ Yên Tức Giận

Phiên bản Dịch · 1457 chữ

Thật sự thì tên Tần Lãng này đúng là thích cô thật.

Tuy tính cách của cậu ta vô cùng quái dị, hở chút là đánh người, nhưng lúc ở bên cạnh cô thì cậu ta chưa từng ức hiếp cũng như đánh cô bao giờ.

Ở Yến Kinh nhà họ Tần có địa vị vô cùng cao, nếu nói theo thuyết môn đăng hộ đối, thì nhà họ Mộc cô chắc chắn là đang trèo cao rồi.

Quan trọng nhất là bây giờ, cô nhìn Tần Lãng thì cảm giác chán ghét bấy lâu đột nhiên giảm bớt đi rất nhiều.

Rơi vào tưởng tượng Mộc Ngữ Yên cô bỗng dưng bừng tỉnh, cô thầm mắng chửi chính mình mấy câu.

Cô nhẹ vỗ vỗ lên hai má mình, khiếm nó có chút ẩn hồng, tức giận trừng Tần Lãng, đem miếng gà gắp trả lại cho Tần Lãng: "Ai muốn ăn đồ anh gắp cho chứ ? Trên đũa dính đầy nước bọt của anh, anh không che tôi còn ngại bẩn đây."

Đỗi Tần Lãng xong, cô thầm mắng chính mình một câu.

Tại sao vừa rồi cô lại nghĩ Tần Lãng thật tốt vậy ?

Hôm này không chỉ có Tần Lãng thay đổi, cô càng là khác với trước kia.

Tần Lãng nhếch miệng, lắc lắc đôi đũa: "Yên tâm trên đó không có dính nước bọt đâu." Nói xong cũng không quan tâm cô có cự tuyệt hay không, gắp miếng gà bỏ lại vào trong chén của cô: "Không bẩn, em muốn ăn thì ăn, không ăn thì để lại lên dĩa là được rồi."

Bên cạnh Lâm Uyển Thanh nhìn cặp vợ chồng trẻ Liếc mắt đưa tình, cô thỉnh thoảng lại sờ sờ chiếc cằm nhỏ của mình, mỉm cười vui vẻ.

Ngoài kia đồn đại Tần Lãng không coi ai ra gì, hung hăng càn quấy, chuyện gì cũng dám làm, mặt mũi nhà họ Tần đều bị cậu ta nếm đi hết.

Nhưng nghe danh không bằng gặp mặt.

Hôm nay gặp mặt, cô mới thấy được, những lời đồn ngoài kia toàn là đặt điều nói nhảm. Đứa con rể tốt như vậy, làm sao lại bị người ta nói thành kẻ cùng hung cực ác vậy ?

Liếc qua mẹ mình, trong lòng Mộc Ngữ Yên liền dâng lên cảm giác không lành.

Cô cảm giác tên Tần Lãng này cố ý hôm nay đến đây giả ra bộ dạng này, để chiếm được thiện cảm của mẹ cô.

Muốn đem hợp đồng yêu đương này làm thành thiệt !

'Tên ghê tởm, thật âm hiểm !'

Trong lòng Mộc Ngữ Yên không vui, cô dùng đũa đâm miếng gà, tưởng tượng như mình đang đâm Tần Lãng vậy, làm như vậy lòng cô mới có chút thoải mái.

"Con bé này, ăn một bữa cơm đều không thể đàng hoàng sao, nhìn xem tiểu Tần một chút đi ?" Trong lòng vui vẻ Lâm Uyển Thanh liền thay đổi cách xưng hô với Tần Lãng, càng thân mật hơn, cô càng nhìn càng thuận mắt. Nhìn sang nữ nhi của mình cô liền không vui: "Thật không biết tiểu Tần coi trọng con ở điểm nào nữa, nếu là thời của mẹ, dạng người như tiểu Tần vừa trưởng thành, người ta đều muốn phá cửa lao vào cướp cậu ta đi."

Lâm Uyển Thanh nâng nhẹ cằm mình khiển trách Mộc Ngữ Yên.

"Dì à, hôm nay con cũng rãnh, chút ăn xong, con chở ngài đi bệnh viện khám bệnh." Tần Lãng buông đũa xuống chủ động lên tiếng.

Lâm Uyển Thanh nghi ngờ: "Đi bệnh viện là gì ?"

Trong lòng Mộc Ngữ Yên tức giận không có chỗ phát tiếc, cô liền nổi bão lên tiếng: "Anh cố tình phải không ? Mẹ em rất khỏe, anh cho mẹ đi bệnh viện khám cái gì ? Có ác tâm đúng không ?"

Lời Tần Lãng nói vừa nãy y như rằng mẹ cô có bệnh vậy.

Đừng tưởng rằng hiện tại cô tâm tình không vui nên mới vậy, cho dù là người yêu thật, nói kiểu đó cô cũng sẽ không vui.

Tần Lãng cũng không phản đối: "Không có chuyện gì cũng được, đi kiểm tra sức khỏe mà thôi, dì gần đây có kiểm tra sức khỏe không ?"

Lâm Uyển Thanh lắc đầu: "Cũng không có đi, Bên Yến Kinh bận rộn việc lớn nhỏ trong công ty, họp nghị rồi lại họp hội đồng quản trị, lúc rãnh rỗi lại chạy qua Thiên Hải, làm gì có thời gian kiểm tra sức khỏe ? Mà cũng không cần thiết, rất phiền, mùi thuốc trong bệnh viện cũng không ngửi quen."

Cô lại nói thêm: "Đứa bé này có lòng rồi, có điều dì cảm thấy thân thể này vẫn còn tốt lắm."

"Đúng như vậy !" Mộc Ngữ Yên cũng vội vã hù theo gật gật đầu, vui vẻ lên tiếng khen ngợi: "Mẹ sống lâu trăm tuổi, trẻ mãi không già ! Vinh viễn 18 tuổi !"

"Chuyện này....." Tần Lãng hơi do dự một chút, giống như phải đưa ra một quyết định lớn vậy, cậu cắn răng: "Dì đã nói vậy thì con không ép buộc dì, thế nhưng hôm nay Tần Lãng con lấy bối phận là tiểu bối, con phải làm người xấu một lần rồi, ngài muốn đi cũng được, không muốn cũng tốt, hôm nay dù phải trói lại con cũng phải đem ngài đi."

Về phàn lý do thì cậu chỉ để trong lòng không nói ra. Cậu muốn tạo cảm giác không rõ ràng này. Muốn làm cho Mộc Ngữ Yên tức giận, để Lâm Uyển Thanh cảm giác không thoải mái.

Muốn lần cho Mộc Ngữ Yên hoàn toàn thay đổi cách nhìn về cậu ta, thì trước tiên phải làm cô ấy tức giận trước, sau đó là thẹn thùng !

Quả nhiên, khuôn mặt vui vẻ của Mộc Ngữ Yên lập tức biến mất, mặt cô âm trầm lại, trừng mắt nhìn Tần Lãng: "Tần Lãng, anh cố ý phải không ? Đều nói mẹ tôi rất khỏe rồi mà, anh ở đây quậy phá gì nữa ? Có phải anh muốn tôi đuổi anh ra ngoài anh mới hài lòng đúng không ?"

"Anh....." Tần Lãng đỏ mặt lên, cậu muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại dừng lại im lặng, trên mặt lộ vẻ ủy khuất.

Lâm Uyển Thanh nhìn thấy cảnh này cười cười lên tiếng: "Ngữ Yên, con đừng trách tiểu Tần, cậu ấy cũng có lòng thành tâm mà, đã tiểu Tần con nói vậy thì đi một chuyến đi, cũng không có gì đáng lo cả, đúng lúc đã lâu không có làm kiểm tra sức khỏe rồi."

"Mẹ !!!" Mộc Ngữ Yên lên tiếng.

Lâm Uyển Thanh vẫn lên tiếng: "Có như vậy đi, đừng giận nữa, cơ thể cảu mẹ, mẹ tự quyết định được."

Mộc Ngữ Yên liếc nhìn Tần Lãng: "Mẹ chiều anh ấy quá rồi đó !"

Trong mắt cô hiện giờ muốn bao nhiêu chán ghét thì có bấy nhiêu chán ghét.

Cô ghét nhất là giở trò trên người mẹ cô, dù sao đó cũng là người thân duy nhất còn lại của cô. Cô không cho phép ai hại đến người nhà của cô.

Một bữa cơm trưa không mấy vui vẻ, Quẩn Tử lái xe, vốn định mời mẹ con Mộc Ngữ Yên lên xe thì bị cô từ chối.

Mộc Ngữ Yên tự vào nhà xe lấy chiệc BMW mui trần màu hồng ra muốn tự mình chở mẹ đi.

Đến bệnh viện, Lâm Uyển Thanh được yêu cầu rút máu để xét nghiệm, bận rộn nửa ngày, cô hơi chóng mặt, vô thức sờ sờ lấy cổ mình.

Bốn giờ chiều thì có kết quả. Bác sĩ áo trắng hô lên: "Lâm Uyển Thanh, ai là Lâm Uyển Thanh ? Tới lấy báo cáo kiểm tra đi."

Mộc Ngữ Yên kéo tay mẹ mình, cố ý để Tần Lãng đứng ngoài cửa, nhìn bác sĩ hỏi: "Bác sĩ mẹ tôi thế nào ? Có phải là rất khỏe mạnh đúng không ?"

Bác sĩ ngẩng đầu, thắc mắc: "Ngài là con của bệnh nhân sao ? Liền tình trạng của mẹ mình cũng không biết ? Khỏe mạnh ? Mẹ cô bị bệnh ở động mạch vành, đã phát triển đến giai đoạn ba rồi, chậm chút nữa liền không cứu được rồi."

Oanh !!

Một câu nói của bác sĩ liền để Mộc Ngữ Yên sợ đến choáng váng, đứng im bất động, trong đầu không thể suy nghĩ được cái gì cả.

Bạn đang đọc Thần Hào: Ta Thật Là Đại Phản Phái A (Bản Dịch) của Tiệm Tân Đích Tiểu Kiện Bàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shirothanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.