Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai Mới Là Con ruột vậy ?

Phiên bản Dịch · 1239 chữ

Còn tưởng Tần Lãng sẽ tức giận lên, Mộc Ngữ Yên không thể tin được, ý mình muốn chọc giận cậu ta vậy mà những lời nói này lại làm cậu ta càng đắc ý hơn.

Sao tên đó lại mặt dày như vậy ? Chửi cậu ta dựa vào gia tộc mà sống, vậy mà tên này còn nhẹ nhàng đồng ý ?

"Anh !!!" Cô chỉ Tần Lãng: "Anh thâj sự không biết xấu hổ sao ?"

"Ngữ Yên, sao con lại nói vậy ? Mau xin lỗi Tần Lãng đi !" Lâm Uyển Thanh cuối cùng cũng nhịn không được lên tiếng, nhiều lần sỉ nhục cậu ta, cô là mẹ ruột nghe bên cạnh nghe cũng cảm thấy khó chịu chứ đừng nói đến người ngoài.

Mộc Ngữ Yên kiên cường quay đầu: "Không, con nói cũng đâu có sai, tại sao lại phải sinh lỗi ?"

Cô vô thức quay lại muốn nhìn phản ứng của Tần Lãng, lại không thấy cậu ta tức giận chút nào, trong lòng cô có chút nghi hoặc.

Hôm nay có chuyện gì vậy ? Mới chỉ có một hôm không thấy, tại sao cô lại có cảm giác Tần Lãng càng ngày càng đẹp trai hơn vậy.

Nếu là tính cách táo bạo trước kia, cô sẽ cảm thấy bình thường, chỉ có tức giận, nhưng bây giờ lại trở nên bình tĩnh như vậy, khiến cô có cảm giác không quen.

Không biết Tần Lãng có tức giận hay không, nhưng Lâm Uyển Thanh biết mình đã bị chọc tức đến run lên.

"Mộc Ngữ Yên ! Mẹ để con xin lỗi ! Nghe thấy không ? Có phải lời mẹ nói con cũng không nghe rồi ?"

"Mẹ......"

Mộc Ngữ Yên kiềm nén sự tức giận, nhìn thấy mẹ mình đang giận dữ, khí thế của cô cũng yếu đi.

Cho dù quật cường thế nào thì cô cũng là do mẹ cô cực khổ nuôi lớn lên, tại trong mắt mẹ cô chỉ là một đứa trẻ mãi không chịu lớn mà thôi.

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô bị mẹ nói lớn tiếng như vậy.

Trong lòng có chút sợ hãi, lại có chút ủy khuất, lập tức hai mắt liền đỏ lên.

Tần Lãng thấy thế cũng không đứng yên nữa, ngồi xuống ghế, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của Mộc Ngữ Yên, cậu ta nhẹ nhàng cười lên: "Dì à, dì cũng tức giận, dọa sợ Ngữ Yên rồi, có lẽ dì không biết, con cùng Ngữ Yên đã là người yêu của nhau, bình thường ở chung nói chuyện như vậy cũng là bình thường, dì đừng quá để ý."

"Thật sao ?" Lâm Uyển Thanh nhíu nhíu lông mày.

Mộc Ngữ Yên cũng nhẹ gật gật đầu, một cánh tay luồng ra sau lưng nhéo nhéo miếng thịt bên hông Tần Lãng, lên tiếng phụ họa: "Mẹ không tin có thể đi hỏi A Ninh á."

A Ninh là vệ sĩ cận thân của cô, bình thường đều đi theo cô, đa số chuyện của cô cậu ta đều biết hết.

Lâm Uyển Thanh lúc này mới hết giận, cô dùng ánh mắt mẹ vợ xem con rễ nhìn Tần Lãng, càng nhìn càng hợp, cười khanh khách: "Dì ngược lại là già rồi, theo không kịp trào lưu của giới trẻ, hai đứa thích là được."

Tần Lãng đen mặt: "Dì nói gì vậy ? Ai nói dì già đâu ? Nếu dì cùng Ngữ Yên đi dạo phố, người ta còn tưởng là hai chị em nữa ấy chứ."

Có sao nói vậy, trong lời nói mang ý nịnh nọt, nhưng không thể không nói, tuy Lâm Uyển Thanh hơn 40, nhưng baeo dưỡng rất tốt, nhìn như 20 tuổi vậy.

So về nhan sắc thì có lẽ thua Mộc Ngữ Yên một chút, nhưng lại có nhiều hơn mấy phần thành thục.

Trên mặt Lâm Uyển Thanh hiện đầy thỏa mãn, cười mắng: "Đứa bé này, cách một đoạn thời gian không thấy, miệng lưỡi lại trơn tru hơn nhiều, dì già rồi kém xa đứa trẻ mấy đứa, bộ đồ này là của Ngữ Yên, dì lấy mặc cũng thấy hợp."

Đã hiểu ! Tần Lãng hiểu ý liền lên tiếng: "Thật sao ? Đây là đồ của Ngữ Yên à ? Lúc trước không thấy cô ấy mặc qua, dáng người của Ngữ Yên thì con biết, thật sự là dựa theo tỉ lệ vàng mà tạo ra đó, vậy mà dì lại mặc vừa đồ của Ngữ Yên như vậy, dáng người của dì cũng quá tuyệt rồi."

"Có đâu ? Đứa bé này, nói chuyện ngọt thật, dì làm gì có khoa trương như vậy !" Lâm Uyển Thanh vui vẻ đến không thể ngừng cười, thân thiết kéo tay Tần Lãng: "Con tới rất đúng lúc,dì cố ý xuống bếp làm mấy món, con qua nếm thử xem sao !"

"Vậy hôm nay con thật sự có lộc ăn rồi !"

Nhìn thấy mẹ thân mật kéo Tần Lãng đi vào phòng ăn, khóe mắt Mộc Ngữ Yên giật giật, y như đứa trẻ bị vứt bỏ vậy.

"Thật sự thay đổi rồi ! Tên này trước kia quái dị ương ngạnh, hiện tại miệng lưỡi trơn tru, có điều nhìn như thế nào đều không phải là người tốt !" Cô tức giận Hừ, cúi đầu nhìn xuống bộ đồ ngủ của mình, trong đó còn thêu hình một con gấu nhỏ. Coi như không được Tần Lãng khen thì cô cũng sẽ không đi thay đồ, chỉ ăn có bữa cơm thôi không cần phải cực khổ như vậy.

Trên bàn ăn, Lâm Uyển Thanh ngồi ở chủ vị, Tần Lãng cùng với Mộc Ngữ Yên ngồi hai bên.

Một bữa cơm, trong chen Tần Lãng luôn tràn đầy không cần cậu ta tự mình gắp đồ ăn.

Còn Mộc Ngữ Yên, không những không được Lâm Uyển Thanh gắp đồ ăn cho còn bị tranh đồ ăn.

Lâm Uyển Thanh liếc mắt: "Con gái ăn nhiều vậy làm gì ?"

Nói xong liền gắp miếng gà để vào trong chén của Tần Lãng.

Mộc Ngữ Yên khóc không ra nước mắt: "Mẹ ! Đến cùng ai mới là con ruột của mẹ vậy ?"

"Dĩ nhiên là con rồi !" Lâm Uyển Thanh không vui lên tiếng: "Mẹ chăm sóc con rể của mẹ một chút, con vậy mà cũng ghen sao ?"

Mộc Ngữ Yên bĩu môi, trong lòng thì thầm, đây không phải chỉ là tốt hơn một chút đâu. Đây là phân biệt đối xử đó !

Thật sự không biết Tần Lãng đã cho mẹ cô ăn bùa mê thuốc lú gì, đem mẹ cô lắc lư choáng váng không tìm được hướng đi luôn rồi.

"Ngữ Yên, cô muốn ăn vậy thì cái chân gà này tôi cho cô, tuy rất ngon nhưng nếu cô muốn ăn tôi đều cho cô." Tần Lãng đứng dậy gắp một cái chân gà để vèo trong chén của Mộc Ngữ Yên.

Kỹ năng Thân Thiện tự động phát động, nụ cười trên mặt hiện lên như gió xuân, khiến cho lòng người không ngừng dậy sóng.

Cho dù trong lòng Mộc Ngữ Yên không thích Tần Lãng, thì lúc này trong mắt cô cũng xuất hiện chút thay đổi.

Bạn đang đọc Thần Hào: Ta Thật Là Đại Phản Phái A (Bản Dịch) của Tiệm Tân Đích Tiểu Kiện Bàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shirothanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.