Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch chinh phục (1)

Tiểu thuyết gốc · 1429 chữ

Thật sự thì đối với bất kì thằng con trai chính hiệu nào thì được gái ôm ngay giữa sân, lại xinh như hoa thế này, trước sự chứng kiến của bao con mắt ở đây cũng là một đáng hưởng thụ. Tuy nhiên ôm là phải đúng người đúng thời điểm. Còn hiện tại, kẻ được ôm không những không biết "quý trọng" mà vô cùng phũ phàng đẩy cô gái ấy ra, khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc:

- Tránh ra đi, cô làm tôi bị hiểu lầm đấy.

Cứ ngỡ là khi gặp lại, hắn sẽ bớt giận cô hơn rồi, ai dè tên này giận dai như vậy? Buông hắn ra, cô quệt vội mấy hàng nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ làm xao xuyến con tim của các thanh niên fa hóng chuyện từ nãy. Lúc này, cô mới để ý xung quanh: hàng chục con mắt già trẻ, gái trai đều đủ cả, tất cả đều chung một mục đích vô cùng vinh hạnh và tự hào : "hóng chuyện". Vậy là từ nãy cô và hắn vô tình trở thành hai diễn viên bất đắc dĩ, phải diễn phim tình cảm nhớ nhung cho những người này xem. Nghĩ đến đây cô không khỏi đỏ mặt, xấu hổ nhưng kèm theo đó là một cái liếc xéo về phía hắn với mong muốn nhìn thấy hắn cũng đang xấu hổ giống mình. Nhưng sự thật mất lòng, trong khi cô bận ngó nghiêng rồi xấu hổ thì hắn đã bỏ về phòng lúc nào không hay. Bực mình, cô dậm dậm chân xuống đất, vùng vằng như trẻ con đòi kẹo rồi chạy theo hắn vào phòng. Vô tình hình ảnh cô gái giận dỗi, làm nũng "người yêu", hai chân dậm xuống đất làm cặp mông núc ních đung đưa, hai bầu ngực

rung rinh, khuôn mặt xinh như mộng đã được các thanh niên ở đây chứng kiến từ a-z, không bỏ sót một chi tiết nào. Thấy đã hết chuyện để hóng, mọi người bắt đầu lục tục kéo về phòng của mình, dự là đêm nay các anh sẽ có một đêm mất ăn mất ngủ, có khi tốn hàng chục lít tinh chứ không đùa.

Chị từ xa chứng kiến cũng chỉ biết lẳng lặng đi về, thầm tự nhủ: " Dù sao cũng thống nhất với nhau rồi, không hôm này thì ta được hôm khác!". Trấn an bản thân xong, chị ra về mà không khỏi luyến tiếc, biết thế khi nãy hắn ngủ tranh thủ...một tí là sướng rồi.

.....

- Anh...2 tuần nay anh đi đâu vậy? Em với chị...à không em tìm mãi mà không thấy?

- Tôi đi đâu lại cần báo cáo với cô à?

- Anh...anh bớt lạnh lùng với em đi được không? Em biết lỗi rồi mà?

- Cô chả có lỗi gì cả. Mà từ giờ đừng gặp tôi nữa nhé!

- Tại sao?

- Tôi không thích rắc rối, cũng không muốn tiếp xúc với người lạ nhiều.

- Người lạ? Anh là thầy em cơ mà? Anh vẫn còn phải dạy tôi tu luyện nữa cơ mà?

- Rất xin lỗi là bây giờ tôi chỉ còn là người bình thường thôi. Với cảnh giới của cô bây giờ chắc chỉ cần 1 ngón tay cũng có thể nghiền chết tôi rồi, còn dạy dỗ gì nữa?

Thật ra nếu không còn tu vi hay sức mạnh, hắn vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm, vốn hiểu biết của mình để chỉ điểm cho cô. Nhưng như đã nói, hắn bây giờ thật sự không muốn tiếp xúc với người nào nữa, hắn chỉ mong một cuộc sống yên bình, ít rắc rối, hay đơn giản là hắn cảm thấy bây giờ tu vi không có, tiền càng không, vì vậy nên hắn nghĩ rằng sẽ chẳng có ai chịu theo đuổi hay thân thiết với một thằng khố rách áo ôm cả. Như vậy càng tốt, hắn cũng không muốn tiếp xúc với ai, coi như thuận cả đôi đường còn gì

- Nhưng...dù sao thì em cũng...

- Thôi, nói vậy đủ rồi, cô về đi, tôi hơi mệt. Vậy nhé.

....

Thẫn thờ đứng đó, nhìn hắn đi vào trong, tim Linh đau nhói, có cần phải phũ phàng thế không? Khuôn mặt vẫn vậy, vẫn hơi ấm này, cơ thể này người từng là thầy giáo của cô, từng có một khoảng thời gian hắn và cô trở nên rất thân thiết rồi mà, sao bây giờ hắn lại lạnh lùng với cô như vậy? Không muốn tiếp xúc với người lạ? Vậy ra bây giờ hắn và cô là hai người xa lạ rồi à. Quay lưng bước đi, nước mắt cô không thể ngừng rơi, dù biết anh vẫn ở đó, chỉ cần quay lưng lại là có thể nhìn thấy anh, nhưng sao cô thấy xa như vậy? Lời anh nói như hàng ngàn nhát dao cứa vào tim cô vậy...đau!

Trời bỗng dưng mưa to. Từng hạt nước, từng cơn gió lạnh cứ thổi tới tấp vào cô nhưng như vậy có là gì so với sự lạnh lẽo, băng giá từ anh? Cứ như vậy, cô đội mưa đi thất thiểu trên đường. Người qua lại nhìn cô như người điên, cô mặc kệ. Cơn mưa càng ngày càng to, mưa hoà với nước mắt. Ông trời như đang khóc thay cho cô vậy. Cô đi dưới cơn mưa để không ai phải thấy cô đang khóc. Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào mùa hạ, cho dù bị cảm lạnh, cô vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa. Mưa… hạt mưa rơi cuốn trôi bao kỉ niệm dĩ vãng, từng nụ cười hiếm hoi của anh, từng cử chỉ vô tình nhưng ấm áp của anh trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng hạnh phúc kia như thước phim chiếu đi chiếu lại trong đầu cô. Tình yêu và hạnh phúc giống như những hạt mưa, trông thấy nhiều nhưng giữ lấy chúng thật khó. Không nhất thiết khi trời tạnh mưa là sẽ thấy cầu vồng, không phải cứ có một người hết lòng yêu thương thì có người đáp lại. Đôi lúc nước mắt đáng quý hơn cả một nụ cười, nụ cười tặng cho bất cứ ai nhưng nước mắt và mưa thì chỉ dành cho những người mà ta không muốn mất. Mưa ngừng rơi chắc gì trời đã tạnh, xa nhau rồi chắc gì đã hết yêu?

Cô cứ đi, đi mãi mà chẳng biết mình đang đi đâu. Mưa giúp cô dấu đi những giọt nước mắt. Lang thang trên các con đường dài, cô bắt đầu thấy thấm mệt rồi. Mặt cô bây giờ cũng chỉ toàn nước mưa, nước mắt đã cạn kiệt từ lâu. Ngó quanh, cô không biết bản thân đang ở đâu nữa. Xung quanh tối om, chỉ còn cơn mưa rào không ngớt. Thế rồi mệt quá, cô ngồi bệt xuống vỉa hè ven đường. Đầu cô đau lắm, mắt cô cứ mờ dần, mờ dần... rồi từ từ lịm đi. Trong mơ, cô thấy anh, anh lại gần, nở nụ cười ngọt ngào rồi bế cô lên trong vòng tay ấm áp. Cảm giác thật lắm....

....

Mở mắt ra, cô thấy trần nhà trắng xoá, xộc vào mũi cô là mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Ngây ngốc một hồi, cô dần nhớ lại tối qua, cô và anh... thế rồi cô đi lang thang... rồi cô ngất đi. Trong cơn mơ, cô thấy anh bế cô lên, ôm cô vào lòng.... Tự đập vào đầu mình mấy cái, làm gì có chuyện đó xảy ra chứ, nước mắt không tự chủ được lại chảy ra. Không biết là ai tốt bụng đưa cô vào đây nhỉ, cô phải cảm ơn mới được. Nghĩ rồi, cô bật dậy, định đi tìm người tốt đó để cảm ơn nhưng khổ nỗi tay cô đang cắm kim tiêm chuyền nước. Khổ nỗi cô bị bệnh " sợ kim tiêm" từ bé, cứ thấy kim tiêm là cô run hết cả người lên, nhắm tịt mắt lại, may mà lúc cắm tiêm cô bị ngất không biết gì chứ không thì... Đang loay hoay không biết làm thế nào thì bên ngoài có một bóng người đi vào...

...

Chúc ae buổi tối vv=)). Mấy nay bận quá, ae nhai tạm chap ngắn vậy, viết vội nên có gì sai sót ae góp ý nhé.

...

Bạn đang đọc Thần Đế trở về sáng tác bởi NDkhiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NDkhiêm
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.