Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dự tính

Tiểu thuyết gốc · 1558 chữ

Một chiếc taxi từ từ giảm tốc rồi đỗ lại trước một khu trọ bình dân. Cánh cửa mở ra, từ trong xe bước xuống là một thanh niên tầm 18 tuổi, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đen sâu thẳm với con ngươi màu tím quỷ dị, mái tóc đen được cắt gọn gàng, cơ thể cân xứng với chiều cao 1m85, từng múi cơ săn chắc vừa phải.

Làm mặt ngầu, bước từng bước thong dong, một tay đút túi quần cho ra dáng soái ca, mặt vênh lên song song với bầu trời, hắn đi vào trong nhà. Slow motion lại dáng đi cực cool có thể khiến các em nữ hò hét như thấy idol vậy. Đang tự sướng về độ đẹp trai của mình, hắn bỗng nghe thấy tiếng gọi của ai đó kéo hắn ra khỏi ảo tưởng:

- Này thằng kia, mày đi đâu vậy, trả tiền nhanh, tao còn đi cuốc khác, đm định quỵt hả.

Vâng, anh chàng hot boy, ngầu lòi của chúng ta mải mê tạo dáng các thứ, đến cuối cùng thì tiền taxi lại quên trả, bị ông tài xế chửi nhục cả mặt. Tẽn tò, hắn vội chạy lại trả tiền xe rồi lững thững đi vào phòng của mình.

Bây giờ đã là 19h tối rồi, hắn quyết định đi ăn tối cái đã rồi tính gì thì tính. Khổ nỗi bây giờ tiền trong túi hắn chẳng còn lại bao nhiêu, thẻ ngân hàng tên Tôn Lãnh cho tự dưng bị khoá lại làm hắn chẳng hiểu mô tê gì. Mở chiếc ví da mà chị tặng hắn hôm sinh nhật ra, đếm đếm một chút, trong ví chỉ còn lại đúng 1 triệu tiền lương đi làm thêm. Hiện nay cơ thể hắn không khác gì người bình thường cho nên ăn uống hay ngủ nghỉ trở thành thứ tất yếu. Tính ra thì 1 triệu này thật sự không đủ cho hắn ăn từ giờ đến cuối tháng, vì thế nên hắn định từ mai sẽ đi làm thêm để tính kế lâu dài. Theo dự kiến của hắn thì chắc phải tầm 100 năm nữa chưa chắc đã làm chủ được thiên địa nơi này, lại nghĩ đến mấy yêu cầu hà khắc của nhiệm vụ làm hắn chán nản không thôi.

Thôi thì tính sao thì tính, bây giờ đi ăn đã. Nghĩ nào làm thế, hắn đi một mạch ra đầu ngõ, ghé tạm vào một quán cơm ven đường, mua một hộp cơm 30k mà hắn không khỏi xót xa cho ví tiền của mình. Giờ thì hắn hiểu rất rõ sự khó khăn của người nghèo nó như thế nào vì đơn giản là bây giờ hắn cũng nghèo rớt mùng tơi ra đây... Xách theo hộp cơm ra công viên gần đó, vừa ăn vừa hóng gió cho mát.

Đặt mông xuống một chiếc ghế đá có view nhìn ra hồ nước gần đó, hắn vừa ăn vừa suy tính đến cuộc sống sau này của hắn. Trước hết thì hắn sẽ phải sống hoà đồng vào với người dân nơi đây, sống như một học sinh lớp 11 bình thường, tự tìm cách kiếm tiền, đi lên từ hai bàn tay trắng. Hắn nghĩ sẽ rất nhanh thôi bởi hắn làm người có lí trí, bây giờ trong tay hoàn toàn không có cái gì, cơ thể lại như người bình thường, nếu cứ giữ khư khư cái tính cao ngạo thì chỉ có bốc cứt mà ăn. Thêm nữa, Tôn Lãnh cũng đã bị lão già kia cưỡng ép mang về Thần Vệ giới rồi, tập đoàn Tôn Lãnh cũng rất nhanh thôi sẽ bị thâu tóm, cơ bản là ở nơi này hắn đã hết cả sức mạnh, kinh tế lẫn người chống lưng, hắn bây giờ gọi là khố rách áo ôm cũng không sai. Duy nhất thứ lão già kia để lại cho hắn chỉ là một hòn ngọc bình thường như bao viên ngọc khác cộng với thần thức và sự từng trải của một "cựu" Thần Đế. Lí giải về hòn ngọc thì lão nói bao giờ cơ duyên nó sẽ có tác dụng nên hắn buộc phải giữ cẩn thận, còn thần thức lão không phong ấn vì còn dùng nó để câu thông, trò chuyện với giới linh khi hắn nhận chủ được Trái đất. Mà ngày hắn nhận chủ được thì chắc cũng hết một kiếp người.

Nếu bình thường, hắn có thể sống hàng vạn năm nữa nhưng cơ thể hắn như thế này, cuộc sống ở đây tuy so với Thần Vệ giới thì không đáng bận tâm nhưng với hắn bây giờ thì thật sự là khó khăn chồng chất khó khăn. Hắn tất nhiên sẽ không thể về quê ngửa tay xin tiền bố mẹ được rồi, mà gia đình hắn cũng không dư dả gì cho cam, tự thân vận động vẫn là giải pháp tốt nhất cho bản thân. Hắn định tiếp tục đi làm bưng bê nhưng sẽ không làm ở quán chị nữa, tốt nhất là không nên thân quen với bất kỳ ai ở hành tinh này tránh phiền phức không đáng có, tính xa hơn nữa, hắn đi bưng bê làm thêm, có vốn rồi hắn mở công ty kinh doanh. Với cái trí não của mình, hắn tin kinh doanh ở hành tinh này dễ như trở bàn tay mà thôi.

Suy nghĩ một hồi, hắn ăn xong hộp cơm lúc nào không hay. Nằm kềnh ra ghế, đầu gối lên tay, mặt ngửa lên trời, chân vắt chữ ngũ, nhìn thì tưởng hắn đang suy nghĩ âu lo gì đó nhưng không, hắn đang ngủ, ngủ như chưa bao giờ được ngủ, mồm còn ngáy khò khò một cách bẩn bựa, hắn đánh một giấc no say. Dù sao thì về nhà vào thời tiết hè oi bức này cũng không dễ chịu gì, cơ thể hắn thì đã như người bình thường, cảm nhận được nóng và lạnh, tuy chịu được trời nóng nhưng ở đây cạnh bờ hồ gió mát, không khí trong lành dễ chịu, tội gì về chịu nóng.

...

Đang ngáy khò khò rất ngon lành, hắn bị một ai đó lay lay. Mơ mơ màng màng, hắn gạt bàn tay đó ra rồi trở mình và...ngủ tiếp, bên tai nhỉ thoáng qua được mấy tiếng..."nhóc ơi...nhóc ơi...". Chuyển sang góc nhìn của người thứ 3, chúng ta sẽ thấy ở một chiếc ghế đá ven hồ, có một cô gái đang ra sức lay miệng gọi liên tục một tên thanh niên nằm đó, mặt nghiêng vào thành ghế. Bỗng nhiên, như nghe được cái gì đó, tên thanh niên vội bật dậy làm cô gái kia ngã dập mông xuống đất....

Hắn đang mơ màng thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vô cùng, sau một vài giây định thần thì hắn nhận ra người lay hắn nãy giờ...người con gái đã từng khiến hắn thay đổi...người mà hắn buộc mình phải quên đi... CHỊ !

Hắn vội vàng bật dậy, không may lại va vào chị, làm chị ngã ra đất, miệng kêu :" Au..." một tiếng. Nhìn chị, vẫn như cũ, vẫn mái tóc đen mượt, bộ váy đen huyền bí, mặt chị vẫn vậy, vẫn xinh đẹp nhưng được make up nên càng trở nên cuốn hút, dáng người nhỏ nhắn, vòng nào ra vòng đấy. Hắn không nói gì, khuôn mặt lạnh tanh, chỉ đưa tay ra đỡ chị dậy. Chị mở lời trước:

- Chào nhóc, sao nhóc lại ngủ ở đây vậy, hihi nhìn mặt nhóc ngố ghê...

- Chị làm gì ở đây vậy? - Hắn hỏi mà mục đích là hỏi cho có lệ thôi chứ chị có trả lời không hắn cũng mặc kệ.

- Chị vừa đi chơi với...bạn về, đi ra đây hóng gió thì gặp nhóc đang ngủ ở đây nên gọi dậy, sợ nhóc bị cảm lạnh. Mà dạo này nhóc đi đâu vậy? Sao không thấy nhóc đến quán làm nữa, chị tìm mãi cũng không thấy, làm chị lo lắm biết không?

- Vâng, em có chút việc thôi, giờ em phải về rồi, chào chị nhé.- nói rồi hắn đi thẳng luôn, mặc kệ chị đang đứng thất thần ở đó.

...

Trên đường về, chị cứ lon ton chạy sau hắn, mặt xụ xuống trông dễ thương vô cùng. Hắn đương nhiên chẳng quan tâm, đi một mạch về phòng. Bước chân vào cửa nhà trọ, hắn đã thấy có một người con gái khác đang đứng chờ ở đó không biết từ bao giờ. Thấy hắn đang lại gần, cô gái ấy oà khóc rồi lao thẳng vào lòng hắn. Biến cố bất ngờ làm hắn giật mình, gì chứ, chả lẽ mình soái đến nỗi vừa thấy mình là có gái ôm à. Chỉ thấy cô gái kia vừa ôm hắn, vừa khóc rưng rức, miệng mếu máo nói:

- Hu hu...tôi xin lỗi...tôi...hức...hức...anh đi đâu 2 tuần nay...hức...làm tôi tìm mãi....hức...tưởng anh bỏ tôi...đi...hức...rồi...

Đến bây giờ mà hắn vẫn chưa nhận ra ai đang ôm hắn thì quá uổng phí cho một bộ não của Thần Đế đi.

....

Chúc ae buổi chiều vv=)). Hôm nay 2 chap nhá :))

....

Bạn đang đọc Thần Đế trở về sáng tác bởi NDkhiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NDkhiêm
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.