Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên trộm xui xẻo

Tiểu thuyết gốc · 1686 chữ

Gió thổi nhè nhẹ, mỗi một nơi bước chân Bạch Tiểu An đi qua đều là khói bụi mịt mù.

"Mẹ nó, đường đi cũng quá nhiều bụi đi, còn hơn là đi trong sa mạc."

Sau khi chia tay cha mẹ, Bạch Tiểu An liền hướng hướng đông mà đi.

Đây là lần đầu cậu đi xa nhà, cũng may kiếp trước kĩ năng xem bản đồ không tệ, nếu giống như vị hải tặc zoro nào đó xin phép được giấu tên, có lẽ chục năm sau Bạch Tiểu An còn không tìm ra được đường đến biển.

Mặc dù bây giờ có chút sức mạnh trên người, Bạch Tiểu An chưa từng tiếp xúc với tu luyện chân chính, với cơ thể người phàm, đi đường liên tục cũng rất mệt mỏi.

Phần lớn sách trong ngọc không gian kia Bạch Tiểu An liền đọc sơ qua một lần.

Nhưng tất cả công pháp võ học đều có hai cái yêu cầu cơ bản, có linh căn cùng nơi tu luyện có linh khí.

Trong đó có nói linh căn là căn cơ của mỗi ngươi tu luyện, có nhiều loại linh căn cùng thể chất khác nhau, mỗi loại sẽ có con đường riêng mà đi.

Còn linh khí là một loại "khí" mang theo sức mạnh to lớn, người tu luyện có thể thu nạp linh khí để khiến bản thân mạnh lên.

Muốn cơ thể thu nạp được linh khí, chỉ có người có linh căn mới có thể thu nạp.

Bạch Tiểu An cũng không biết mình có linh căn hay không, nhưng nhìn đến linh khí, cậu biết ở đây không có loại này.

Nếu không theo giới thiệu như thế, võ đạo ở nơi đây đã sớm phát triển, không như bây giờ, tông sư đều chỉ có thể biết đến trong truyền thuyết.

Đi một hồi lâu, Bạch Tiểu An tới một thị trấn nhỏ, do đường đi ra ngoài biển phải đi ngang Dương châu, cậu chỉ có thể đi đường vòng mà đi, lộ trình có thể lâu hơn mấy tháng.

Bạch Tiểu An thấy thị trấn cũng không phải là náo nhiệt lắm, trong trấn có hơn trăm hộ gia đình, ban ngày người ra đường cũng là không có bao nhiêu.

"Gần đây ngươi có nghe nói Bạch gia ở Dương Châu một đêm bị hủy diệt hay không?"

"A, làm sao không nghe đến, tin này chính là sự kiện chấn động nhất gần đây".

"Đúng đúng, nghe nói là cách làm của ma đạo, haiz, bây giờ ma đạo hoành hành, dám dưới mí mắt của quan phủ mà giết người đi."

Bạch Tiểu An ngồi trong quán trà nghe mấy người kế bên bàn luận nói, tin tức nhanh như vậy, nơi này cách Dương Châu ít nhất cũng ba bốn ngày đi bộ liên tục đi.

Khá lắm, lý do bị ma đạo hủy diệt đều chuẩn bị kĩ, đợi bản thiếu có thành tựu, trở về tiêu diệt đám nghiệt súc các ngươi, chỉ mong tới đó các ngươi đừng một ai chết trước.

Cậu bây giờ ăn mặc chính là như người bình thường, không cải trang hay đội nón che mặt, như vậy chỉ khiến kẻ khác thêm nghi ngờ.

Làm như thế như muốn nói, ta rất đặc biệt, mau đến điều tra đi.

Thấy sắc trời đều sắp tối, Bạch Tiểu An liền thuê một chỗ trọ trong trấn, sáng mai liền sẽ thuê một con ngựa lên đường.

Đêm đến...

"Hừ, tiểu tử này có lẽ mới đi lại trên giang hồ đi, bị người ta theo dõi còn không biết, từ trưa đến giờ theo dõi ngươi, nhìn tiêu sài phun phí như thế, đêm nay có lẽ ta trúng mánh lớn, hé hé."

Tên áo đen chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ, sau đó thổi vào bên trong thuốc mê.

Hắn trời sinh chính là làm ăn trộm, bao năm qua sống bằng nghề này, chỉ cần có người từ ngoài trấn đến, hắn liền sẽ theo dõi, nhân lúc con mồi không chú ý ra tay.

Nhưng mấy tháng này người bên ngoài đến không nhiều, bất quá cũng chỉ là hạng người nghèo khổ, hắn cũng không nỡ ra tay.

Đang muốn đổi nghề mới thì phát hiện Bạch Tiểu An từ bên ngoài trấn vào, theo dõi thì phát hiện kẻ này có tiền, xứng đáng được hắn ghé thăm đêm nay.

Sau khi thổi thuốc mê vào bên trong, hắn đợi thêm mấy phút cho thuốc mê phát huy tác dụng, rồi mới lén mở cửa sổ bước vào.

Không gian bên trong tối đen như mực, nhưng làm một tên trộm đạo cao thủ, làm sao có thể làm khó được hắn.

Hắn từ từ tiến lời giường Bạch Tiểu An, thuốc mê cho dù là câu trâu đều dính phải đều phải ngủ mấy ngày mới tỉnh, khi tỉnh dậy cũng chỉ có chút mệt mỏi, chứ không ảnh hưởng đến tính mạng.

Trộm đạo của hắn cũng là có quy tắc, người nghèo không cướp, già bé không cướp, chỉ cướp không giết, bị người phát hiện liền chạy.

Do đặc ra mấy cái quy tắc như thế, hắn mấy năm qua cuộc sống bên ngoài vẫn nhàn nhã, không giống như đồng nghiệp của hắn, không chết thì cũng sớm phải ăn cơm tù tội.

"Hừ hừ, tiểu tử, sau này ra ngoài nhớ cẩn thận, đây là bản đại gia dạy cho ngươi bài học đầu đời, xem như số tiền ta lấy được từ ngươi là học phí đi."

Tên áo đen cười hắc hắc một cái bước tới giường dỡ màn che lên.

Hả?

"Người đâu?"

Hắn ngạc nhiên, trên giường lúc này không thấy bóng dáng của ai.

~~~

"Hơiii~"

Bạch Tiểu An ngáp dài một cái, nhà trọ phòng cũng quá tệ đi, phòng trước của cậu phát hiện có gián, cậu liền đi khiếu nại.

Vậy mà chủ trọ làm ngơ, còn qua loa tắc trách, cho cậu một cái phòng mới. Cậu hứa trong lòng sẽ không bao giờ trở lại cái nơi quỷ quái này.

Có trời mới biết phòng này cũng là có gián hay không.

Tiền thì cũng đã trả trước, trách là bản thân lần đầu đi lại giang hồ, Bạch Tiểu An ra tay đều rất hào phóng.

Cậu từ lúc đổi phòng đến giữa đêm bây giờ đều tại trên giường nghiên cứu mấy quyển sách võ học, thu hoạch cũng không tệ, một chữ cũng không hiểu.

"Mẹ nó, người cổ đại điều dùng chữ cao thâm như thế để diễn tả võ học? Sợ người khác học được hay sao?"

Thấy đọc thêm cũng không có lợi ích gì, Bạch Tiểu An liền đi một chuyến nhà xí, biết đâu lại có thể ngộ ra chút gì đó.

Ít nhất không ngộ ra gì có thể giải quyết tình trạng căng bụng bây giờ của cậu.

Đi được một đoạn trên hành lang, Bạch Tiểu An thấy phía trước có một bóng người mặc đồ đen, đang lấp lâp ló ló như đang tìm điều gì đó.

Cậu theo quán tính hô lên:

"Ai đó?"

Mẹ nó, cái miệng này...

Bạch Tiểu An âm thầm gào thét, nhìn tên kia toàn thân mặc áo đen, không đến cướp thì là trộm đi, nhỡ như hắn trên người có vũ khí, làm sao bây giờ?

Cậu đang muốn hô to lên để chủ trọ biết được, chỉ thấy tên áo đen kia quay đầu lại nhìn cậu, bốn mắt chạy nhau.

A

Bạch Tiểu An hoảng sợ, liền không tự chủ dùng Tịch Diệt chi nhãn, cậu bây giờ vẫn chưa làm quen được với con mắt này, lại chưa có đối tượng tập luyện, điều khiển còn quá khó.

Người phàm làm sao có thể chịu nổi một ánh mắt này của cậu, trúng chiêu này nhẹ thì ngất xỉu, nặng thì tàn phế.

Nếu là người tu luyện có thể chống đỡ một, hai.

Tên áo đen theo tiếng nói quay lại liền thấy được khuôn mặt quen thuộc, tuy khoảng cách hơi xa, lại hình ảnh hơi mờ, nhưng con mắt của hắn rất tinh tường.

Hắn lúc này trong lòng hỏa khí, chuẩn bị cả một đêm, còn tốn tiền mua thuốc mê, ngươi lại dám không ở trong phòng đợi ta đến cướp.

Hắn nổi giận đùng đùng muốn tới chữi cho Bạch Tiểu An một trận, liền cảm nhận toàn thân đau nhứt, sau đó ý thức mất đi, trước khi ngất đi, hắn còn thấy thiếu niên kia như đang cười lạnh nhìn hắn.

Hắn, Từ Kê làm trộm cả đời, giăng bẫy không biết bao nhiêu người, hôm nay liền dính ma chưởng của người khác, ngã tại nơi này.

Bạch Tiểu An thấy tên áo đen kia ngã xuống như bị đột quỵ, trong lòng hoảng hốt.

Trời ơi, hắn giết người rồi sao?

Cậu sợ hãi, cho dù vô tình hay cố ý, nếu để người khác biết cậu "giết người" có lẽ giải thích cũng không ai tin.

"Không được không được, thời đại này cũng không có máy giám sát, hành lang lại tối đen như thế, phải trấn định, trở về phòng xem như không có gì xảy ra, tên này dù gì cũng là trộm cướp đi, sẽ không ai hỏi đến mình.

A, cũng không được, phải chạy thôi, lỡ như ngày mai có người hỏi đến, mình cũng không phải cái gì diễn viên chuyên nghiệp, làm sao ứng đối, phải, phải, mau rời khỏi đây."

Nói là làm, Bạch Tiểu An cũng không dám đến gần tên áo đen kia xác nhận có chết hay chưa, chậm một giây thôi có lẽ cũng là vạn kiếp bất phục với cậu.

Bạch Tiểu An liền lén xuống lầu dưới, hướng ra khỏi trấn rời đi, ngựa bây giờ cậu cũng không cần, chỉ muốn rời đi cái nơi quỷ quái này.

Bạn đang đọc Thần Chủ sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.