Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An toàn

Tiểu thuyết gốc · 1531 chữ

Không ai chú ý đến Bạch Tiểu An lúc này, cậu bây giờ giống như rơi vào trạng thái "chết máy".

Trong cơ thể cậu đang tiếp nhận một nguồn sức mạnh không lồ.

Thời gian một cái tích tắc trôi qua, Bạch Tiểu An trở lại thế giới hiện thực.

Ký ức cậu tiếp nhận một lượng tin tức khổng lồ, người thân bí kia "ban" cho cậu một nguồn sức mạnh kì dị.

Cậu bây giờ có hai cái kĩ năng, nói đúng hơn là hai cái hack.

Một cái gọi là Tịch Diệt Chi Nhãn, có thể tịch diệt, xóa bỏ mọi thứ, mọi sự tồn tại, cái giá đổi lại chính là dùng lực sinh mệnh để dùng, tịch diệt cấp độ càng cao, tuổi thọ tiêu hao càng nhiều.

Nhưng Tịch Diệt Chi Nhãn có thể làm suy yếu người khác trong một khoảnh khắc, không có đại giới, người sử dụng càng mạnh, thời gian suy yếu cùng lực suy yếu càng nhiều.

Cái thứ hai hack của Bạch Tiểu An chính là Lôi thể, cậu có thể phóng ra điện, miễn nhiễm với lôi điện, chân chính mang trong mình thuộc tính hệ lôi.

Thế giới bên ngoài bắt đầu vận chuyển trở lại.

Bên ngoài lúc này đang đánh nhau kịch liệt, Trương Phú Sơn toàn thân đều là máu, Lam Nguyệt bây giờ cũng không khá hơn là mấy, lúc nào cũng có thể chết đi.

Bạch Tiểu An nhìn thấy muốn rách cả mí mắt, hô to:

"HỒ, PHÚ, QUÝ cẩu tặc."

Hồ đại phu nhìn về hướng như chó nhà có tang Bạch thiếu, trong lòng cười lạnh.

Nhưng hắn đột nhiên cảm nhận cơ thể bị thứ gì đó áp chế, bây giờ cảm thấy bản thân vô lực, như một cái người bệnh trói gà không chặt.

"Yêu thuật gì?"

Hồ Phú Quý đây là bị trúng hiệu quả suy yếu của Tịch Diệt chi nhãn, hắn chỉ là phàm nhân, làm sao chịu nổi chiêu này của thần linh.

Hồ Phú Quý lúc này chính là bị phế đi.

Trận pháp không có người duy trì, tử sĩ cũng theo đó mà dừng lại. Bạch Tiểu An nhân lúc này thoát ra khỏi trận pháp.

Tình huống xảy ra quá nhanh, Lam Nguyệt đang muốn liều mạng già này, tâm lý chuẩn bị hy sinh mở ra con đường máu, nhưng không ngờ đám người áo đen lại đứng yên.

Hồ Phú Quý lúc này cảm thấy nguy cơ.

"Không tốt".

"Cẩu tặc còn muốn chạy?"

Lam Nguyệt nhân lúc này đánh về hướng Hồ đại phu. Cơ thể hắn yếu ớt, làm sao có thể đỡ nổi một cao thủ luyện võ nhiều năm như Lam Nguyệt.

Aaa~

Hắn thét lên một tiếng thảm sao đó chết đi.

Mà Mục Thần lúc này đang đánh nhau cùng Bạch Phú Sơn, hắn chỉ là câu giờ đợi cho Hồ Phú Quý giải quyết xong Lam Nguyệt liền hợp sức đánh giết Bạch Phú Sơn.

Mà Bạch Phú Sơn thấy vợ mình an toàn, còn thành công đánh chết Hồ Phú Quý lão cẩu, hắn liền thừa thế xông lên, khí thế như rồng, đánh liên tiếp khiến Mục Thần bại lui.

"Hừ, đúng là tên vô dụng, hôm nay tha các ngươi một mạng."

Mục Thần nhảy lên mái nhà, sau đó lẫn vào trong bóng đêm chạy đi.

Bạch Phú Sơn cũng không đuổi theo, có trời mới biết còn có mai phục bên ngoài. Ông chạy lại chỗ vợ của mình, xem xét.

"Phu nhân, sao lại liều mạng như thế? Thế nào rồi?"

Thấy chồng mình quan tâm, Lam Nguyệt cảm động, nhưng nhớ ra gì đó.

"Tiểu An, Tiểu An đâu, mau đi xem Tiểu An."

Bạch Tiểu An sau khi dùng Tịch Diệt chi nhãn liền ngất đi, tuy có được hai cái hack, nhưng cơ thể cậu quá yếu, lại lần đầu tiên sử dụng chưa quen thuộc, cậu liền không gánh nổi hai thứ này.

Bạch Phú Sơn thấy con mình nằm gần đó liền chạy lại xem thế nào, ông thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

"Còn tốt, chỉ là ngất đi, có lẽ thuốc kia phát huy ra tác dụng."

"Đều tại chúng ta không tốt, nghi ngờ con trai, nghe theo tên cẩu tặc này suýt nữa hại chết Tiểu An, mạng già chúng ta sống cũng đủ rồi, nhưng Tiểu An còn nhỏ." Lam Nguyệt trách móc bản thân.

"Nói cái gì ngốc như thế, Tiểu An vẫn còn sống đây, cũng biết Tiểu An còn nhỏ, làm sao trước khi Tiểu An trưởng thành, chúng ta có thể đi trước con được chứ."

Bạch Phú Sơn trong giọng nói có chút đau sót cùng áy náy.

Hôm nay dù không có Tiểu An có lẽ nhà mình vẫn bị người khác tới diệt đi, nhưng mình làm cha mà lại nghi ngờ con mình, còn đi tin người ngoài, đây là lần đầu Bạch Phú Sơn trong đời ân hận đến như thế.

"Đi thôi, có lẽ mấy nhà khác cũng ngầm thừa nhận Mục Thần làm chuyện này, hắn có lẽ là bước khởi đầu thôi.

Chúng ta không thể ở lại nơi này được nữa".

Lam Nguyệt cũng là đồng ý, nàng ta lúc vừa rồi thiêu đốt sinh mệnh đổi lấy sức mạnh, có lẽ sau này tuy không biến thành phế nhân, nhưng võ công chắc chắn sẽ mất hết.

Ở lại đây lâu đợi người ta đến lần hai đó chính là chịu chết, còn đi tìm Mục gia báo thù thì đó chính là chuyện viễn vong.

Bạch Phú Sơn cõng con trai mình trên lưng, trên tay còn không quên dìu dắt vợ mình đi theo lối đi bí mật ra ngoài thành.

Còn đám hạ nhân trong phủ cùng tiểu Thúy có lẽ từ lúc đám người áo đen đó xuất hiện liền đã không còn tồn tại đi.

~~~

Không biết qua bao lâu, Bạch Tiểu An từ hắc ám tỉnh dậy, toàn thân cậu đau nhứt kịch liệt, so với lần trước thì lần này đau hơn gấp mấy lần.

Cậu bây giờ đang ở trên một chiếc xe ngựa, thấy thoáng qua Bạch Phú Sơn đang điều khiển xe ngựa, còn Lam Nguyệt ngủ thiếp đi.

Bạch Tiểu An đau nhứt nhưng cũng không muốn vì mình mà Lam Nguyệt thức dậy.

Cậu biết mẹ mình vừa mới trải qua một cuộc chiến, cần thời gian để hồi phục.

Bạch Tiểu An hồi ức lại trận chiến đêm qua,  cậu giống như từ quỷ môn quan đi dạo một vòng rồi trở về.

Nhưng hình như có một đoạn ký ức của cậu bị mất đi, chỉ nhớ hình như mình trong lúc nguy hiểm kích hoạt được hai cái thiên phú mạnh mẽ.

"Chẳng lẽ ta là thiên mệnh chi tử gì đó, nguy hiểm liền mở ra hack".

Bạch Tiểu An lúc này đã quên đi ký ức lúc ở không gian ảo cảnh cùng người  kì bí đi, cậu còn nghĩ mình có thiên phú trời sinh, mới kích hoạt được hai cái thiên phú.

Hí.

Cậu cảm nhận được hình như xe ngựa dừng lại, một cánh tay vén ra tấm màn, Bạch Tiểu An nhìn thấy cha mình trên tay đầy vết đao kiếm, khuôn mặt cũng có phần già nua mấy phần.

"Đã tỉnh rồi sao?" Bạch Phú Sơn cười hỏi, giống như chuyện xảy ra lần đó không đáng là gì.

"Con đây là ngủ mấy ngày rồi?"

" 3 ngày."

Bạch Tiểu An hoảng hốt, không ngờ mình lại ngủ lâu như thế, cái bụng của cậu lúc này mới kêu lên một tiếng rột rột.

"Con ở đây cùng mẹ, ta đi ra ngoài xem có thú rừng nào hay không?"

Đợi Bạch Phú Sơn rời đi, Bạch Tiểu An ló đầu ra bên ngoài, bây giờ bọn họ đang ở trong một khu rừng.

Ba ngày đi đường có lẽ bọn họ bây giờ đã rời khỏi Dương châu đi, nếu không cũng không dám trắng trợn đi đường lớn như thế.

"Không khí thật mát mẻ."

Bạch Tiểu An cố nhịn đau bước xuống xe ngựa, hiện tại cậu vẫn chưa tin được là mình đã xuyên qua, lại còn sắp chết lần nữa.

Bắt đầu liền bị diệt tộc, cái này khiến cho Bạch Tiểu An hơi khó mà chịu nổi, kiếp trước cậu chỉ mới 25 tuổi, thời điểm chia tay bạn gái cũng không khiến cậu sợ hãi như thế này.

Lam Nguyệt không biết tỉnh dậy từ lúc nào, nhìn thấy con mình tỉnh lại, trong lòng lo lắng của nàng bớt đi phần nào.

Đã mấy ngày nàng không ngủ, trước kia học võ mấy ngày không ngủ có là gì, bây giờ nàng chỉ là người bình thường, lại mới trải qua sinh tử cuộc chiến, hôm nay liền không chịu nổi mà ngủ quên đi.

"Tiểu An".

Bạch Tiểu An nghe giọng kêu yếu ớt của mẹ mình, liền chạy lại.

"Mẹ tỉnh dậy rồi?"

Bạn đang đọc Thần Chủ sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.