Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức tỉnh

Tiểu thuyết gốc · 2025 chữ

Bạch Tiểu An nhìn qua người phụ nữ kia khóc lóc thảm thiết đòi mình trả lại cơ thể cho chủ cũ lắm, nhưng có muốn cũng không thể nào. Cậu cũng không thể nói là con họ đã chết, nếu không chỉ khiến tình hình thêm tệ.

Hồ đại phu lúc này mới mở miệng nói:

"Ngươi là người của ma giáo? Chỉ có ma giáo mới có bí pháp đoạt xá".

Bạch Phú  Sơn cùng Lam Nguyệt nghe tới ma giáo thì càng lạnh hơn, ánh mắt như muốn tại chỗ giết cậu.

Bạch Tiểu An thầm nghĩ trong lòng, ma giáo cái quỷ nha, ta còn không biết ma giáo là cái mẹ gì, nhưng bây giờ có giải thích cũng không ai tin, rõ ràng là mới xuyên qua nhưng lại sắp chết. Không đúng.

"Tên áo đen kia là ai?"

Bạch Tiểu An nhíu mày:

"Áo đen nào? Không phải ngươi tự mình chạy ra?"

Hả?

Cái mẹ gì đây, sao lại xảy ra tình huống này.

Bạch Tiểu An nhìn thấy nụ cười mỏng trên khóe miệng của tên họ Hồ kia, thì lúc này hơi có hiểu ra.

"Cha, mẹ, mau chạy đi."

Bạch Phú Sơn cùng Lam Nguyệt đôi vợ chồng không hiểu xảy ra tình huống gì, liền thấy trên mái nhà có mười mấy cái bóng đen, còn người làm bên cạnh đã sớm ngã xuống đất.

"Muốn chạy, đã muộn?".

"Hồ đại phu, ngươi ý gì?"

"Ý gì, đương nhiên là xóa bỏ Bạch  gia ra khỏi Dương châu, ha ha đúng là trời cũng giúp ta, không ngờ các ngươi lại chủ động mời ta đến bố trí trận pháp, tăng tỉ lệ thành công hành động này lên con số tuyệt đối."

Thấy Hồ đại phu nói như thế.  Bạch Phú Sơn giận tím mặt, thì ra đây là mưu kế hãm hại bọn họ.

Mấy ngày trước cố tình đánh bị thương "Bạch Tiểu An" sau đó cho dù Bạch Tiểu An không có xuyên vào, đều sẽ có một màn này xảy ra. Tên áo đen kia có lẽ là Lâm Phàm, nhưng hình như hắn không liên quan gì đến, chỉ là bị người lời dụng.

Bạch Tiểu An ẩn ẩn đoán ra người phía sau giật dây, Mục gia, nhưng không hiểu vì cái gì họ sẽ làm như thế.

Bạch Phú Sơn kéo vợ mình lui về phía sau, giữ khoảng cách với Hồ Phú Úy.

" ha ha, mau giao vật đó ra đây."

Bạch Tiểu An thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là như thế, nếu không cũng không phải rơi vào cảnh diệt môn nha, nhưng mà đại gia tộc gì mà cùi bắp như thế, Bạch Tiểu An trong lòng chữi mắng.

"Thì ra ngươi muốn vật đó, thả vợ ta cùng... Con trai ta ra, ta sẽ đưa."

Bạch Phú Sơn nhìn thoáng qua Bạch Tiểu An, cảm thấy trong lòng thật sâu áy náy.

Bạch Phú Sơn anh minh cả đời, không ngờ bây giờ vì quá đau lòng thương con mà lộ ra sơ hở, để Hồ Phú Quý mê hoặc bản thân, còn suýt nữa hại con trai mình.

"Hừ, đừng giả vờ nữa, lên bắt lại bọn chúng cho ta."

Hồ Phú Úy ra lệnh cho bọn người áo đen xông lên.

"Con mẹ nó, tưởng rằng bà đầy là quả cam muốn bóp thì bóp.".

Lam Nguyệt khí tức bắt đầu thay đổi, tựa như người phụ nữ này cùng người phụ nữ vừa khóc lóc nức nỡ vừa gào thét lúc nãy là hai người.

Bạch Tiểu An bị nhốt trong này cũng là nghẹn họng với màn này, không ngờ người "mẹ" này lại chơi bài giả heo ăn thịt hổ, quả nhiên âm hiểm xảo trá, không đúng, phải gọi là giấu bài.

Bạch Tiểu An tuy thân hình mập mạp, nhưng cũng không tâm thường, một tay kết ấn thành song chưởng, đánh về phái đám người áo đen.

"Quả nhiên các ngươi giấu rất sâu, đều đã hậu thiên, sắp chạm đến tiên thiên."

Bạch Tiểu An cũng không hiểu cảnh giới hậu thiên là cảnh giới gì, chắc có lẽ là cảnh giới võ học, còn cái gì mà đoạt xá kia, tám phần là do tên họ Hồ này bịa ra.

Cậu muốn trong thời giân này tìm cách thoát khỏi trận pháp này, nhưng rõ ràng là không thể.

"Ngươi nên ngoan ngoãn ở đó đi, dù trận pháp có yếu, những dây là do luyện khí kì đại năng làm nên, một tên người phàm như ngươi mà muốn chạy?"

Hả?

Mặc dù không biết thế giới này như thế nào, nhưng khi nghe tới luyện khí kì, cậu liền đoán được đây là tiên hiệp thế giới.

Nhưng chẳng lẽ tiểu thuyết mạng là sai, luyện khí kỳ không phải là tu sĩ dưới tầng dưới chót, mà trở thành tuyệt thế đại năng.

"Hừ, các người còn không ra, đám sát thủ có thể bị bọn họ đánh chết."

Theo tiếng nói của Hồ Phú Úy, trên mái nhà xuất hiện một bóng người mặc toàn thân áo đen.

"Chúng ta đang nhờ tử sĩ mài chết họ."

Bạch Phú Sơn nhận ra giọng nói này, sau đó quát lớn:

"Mục Thần, là ngươi?."

"Ồ, Bạch  lão đệ nhần lầm người rồi, ha ha".

Mục Thần nhảy xuống, bàn tay kết thanh ưng trảo, đáng về hướng Bạch Phú Sơn. Người áo đen kia cũng xuất thủ đánh tới Lam Nguyệt.

Bạch Tiểu An thấy tên họ Hồ này đứng khoảng cách xa như vậy, những tên áo đen kia thì đánh mãi không chết, chẳng lẽ đây là tà thuật gì sao.

Tên áo đen kia đánh hướng Lam Nguyệt thế không thể đỡ, dùng một cước đạp nàng bay về phái Bạch Tiểu An.

"Phu nhân." Bạch Phú Sơn hét to muốn chạy lại vợ mình như bị Mục Thần ngăn cản.

"Lão đệ đi đâu đó."

"Mẹ xin lỗi Tiểu An, là mẹ đã trách lầm con"

Bạch Tiểu An nhìn người "mẹ" này, đây cũng là mẹ của cậu, không có cái gì phân biệt mẹ của chủ cũ cơ thể hay gì hết.

"Mẹ, không sao đâu, mẹ mau chạy đi."

" Tiểu An, mẹ sẽ bảo vệ con."

"Lão gia tử, muội đi trước một bước, đợi chàng bên đó."

"Khônggggg". Bạch Phú Sơn gào thét thật to.

Bạch Tiểu An cũng không hiểu làm sao lại chảy nước mắt, trong lòng cậu hơi đau nhói, tiếp xúc không hơn một ngày, nhưng loại tình cảm này, sẽ không thể nào là giả.

Cảm xúc chính là cái nhược điểm chí mạng của con người, cũng là thứ sẽ giúp con người có thể bộc lộ ra tiềm năng sâu nhất trong cơ thể.

Ong ong ong.

Thế giới lúc này phảng phất như đứng im, thời gian nhưng ngưng động lại, giống như bấm nút tạm dừng của môt đoạn phim.

Bạch Tiểu An trước mắt như bước vào một vùng không gian khác, một thế giới đỏ tươi như máu.

"Đây là..?"

Cậu trong lòng hoảng sợ, một khắc vừa rồi, thấy mẹ mình khí thế tăng vội, nhưng sinh mệnh như đang yếu đi, cậu trong lòng gào thét, không ngờ khi chớp mắt một cái liền ở đây.

"Ngươi có muốn có được sức mạnh vô thượng?"

Giọng nói không phân biệt nam nữ, như là tạp âm, nhiều âm tần pha trộn lại với nhau.

Tiếng nói đầy dụ hoặc, tràn đầy ma tính.

Bạch Tiểu An trong lòng thầm nghĩ, khá lắm, bắt đầu liền hỏi mình có đạt được sức mạnh hay không, rõ ràng hắn/nàng nắm rõ được tình thế bây giờ của mình.

Nhưng nghĩ lại có thể kéo mình đến vùng không gian này, chắc chắn không tầm thường.

"Ngươi là ai?"

"Ha ha, ta là ai? Đã ngàn vạn năm qua, có lẽ không còn ai nhớ đến tên ta, tên của ta cũng đã biến mất khỏi dòng sống thời gian, nếu ngươi biết tên ta, kẻ thù của ta sẽ cảm ứng được, ngươi có còn muốn biết?"

Đầu óc Bạch Tiểu An chấn động, sống đến trăm vạn năm đó là khái niệm gì, người này lẽ nào là thần linh, vô tình phát hiện được thiên phú dị bẩm của mình, cho nên muốn truyền y bát lại.

Nhưng nghĩ lại tên này còn có kẻ thù, mà kẻ thù chỉ cần biết tên là có thể tìm đến, cậu bây giờ chỉ là một tên trói gà không chặt, có thể trong mấy phút nữa thôi có thể đầu thai lần hai, làm sao gánh nổi chuyện này.

Ta Bạch Tiểu An có tài đức gì mà phải được chết hai lần chứ.

Bạch Tiểu An trầm ngâm suy nghĩ, giọng nói kia cũng không gấp gáp thúc dục.

"Có thể vô địch?"

Giọng nói kia không lên tiếng, chờ đợi nửa ngày ngươi liền hỏi có thể vô địch?

Không phải ngươi kinh hãi sau đó nói muốn muốn, ta tùy tiện có thể khống chế ngươi hay sao.

Nếu thật sự có thể giúp cho người khác vô địch, ta còn bị người ta đánh chết đến mức dòng sông thời gian đều bị xóa tên.

Bạch Tiểu An lúc này hơi gấp, không phải nói có thể giúp cậu có vô thượng sức mạnh sao?

Không vô địch làm sao gọi là vô thượng.

Chắc chắn đây là cái nào đó giả thần giả quỷ đi.

Nhưng biết đâu đây là cơ hội duy nhất giúp cậu thoát qua hiểm cảnh lần này.

Bạch Tiểu An gấp.

"Nói gì đi chứ?"

Âm thâm kia trầm mặc, rồi cất tiếng nói:

"Mỗi con người đều cần phải cố gắng, phải trải qua nhiều thử thách khác nhau, từ đó cảm thụ được nhân sinh..."

"Dừng dừng, có thể giúp ta chuyện gì mau nói, đừng nói nhảm?"

Bạch Tiểu An khinh bỉ, còn dám nói nhảm nhiều như thế, rõ ràng là không thể giúp cho ta vô địch.

Những lời như thế này, kiếp trước nghe bọn đa cấp nói đã quen.

Người kia hơi tức giận, nhưng hắn gửi tín hiệu đã hàng vạn năm, lần này may mắn bắt sóng được cái người sống, chỉ có thể nhịn.

Bây giờ trở mặt, lần tiếp theo bắt sóng được với người khác không biết là khi nào..

"Ta có thể cảm nhận được ngươi trong tình thế nguy hiểm, hiện tại ta có thể cho ngươi một phần một triệu sức mạnh của ta, tương lai ngươi cần phải giúp ta một chuyện?"

Bạch Tiểu An thầm nghĩ tên này cũng quá keo kiệt đi, cho sức mạnh cũng cho ít như thế.

Người kia như đoán được cậu nghĩ gì, liền nói:

"Đừng nghĩ nhiều, có phần này sức mạnh, ngươi đã đủ sức quét ngang một giới."

Bạch Tiểu An kinh hãi, chẳng lẽ hắn/nàng có độc tâm thuật.

"Ta không có độc tâm thuật." Âm thanh kia lại vang lên.

Còn nói ngươi không có độc tâm thuật?

Nhưng theo lời nói của hắn/nàng, chỉ một phần một triệu sức mạnh liền có thể quét ngang một giới, vậy kẻ thù của hắn/nàng còn khủng bố cỡ nào.

Mà trước mắt tình huống này, Bạch Tiểu An cũng không còn lựa chọn. Mình chỉ có cái mạng nhỏ này, chết cũng chết qua một lần, còn sợ hãi cái gì chứ.

"Tương lai muốn ta làm gì?

"Ngươi bây giờ còn quá yếu, khi nào mạnh lên ta sẽ tự động liên hệ, thiếu niên cố gắng lên."

Giọng nói kia vừa kết thức, Bạch Tiểu An lúc này cảm nhận được một cổ cảm giác kì lạ, trong người cậu như có thứ gì đó sôi trào.

Aaaa~

Bạch Tiểu An thét lên, cảm giác thống khổ này, có lẽ cả đời cậu sẽ khó quên.đề cập đến một người dùngđề cập đến một người dùng

Bạn đang đọc Thần Chủ sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.