Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngủ cùng Thiên Tiên(2)

Phiên bản Dịch · 1141 chữ

Vương Huyên luyện căn pháp trong chốc lát, sau đó bắt đầu ngẫm lại hình ảnh của nữ phương sĩ, chính là bộ dáng trên mặt nàng chảy hai hàng huyết lệ, bình thường nên hình dung là đầu lâu màu đỏ, nhưng hiện tại hắn lại tự thôi miên mình, tưởng tượng trên mặt nữ nhân đó chảy hai hàng huyết lệ thật sự thánh khiết vô ngần, xinh đẹp vô song.

Nếu để cho Thanh Mộc biết được, nhất định sẽ cảm thán, dã tâm của tiểu Vương cũng đủ lớn, là một ác nhân, lại có thể tưởng tượng lệ quỷ kinh người thành tiên nữ.

Sau khi ngẫm lại xong, Vương Huyên liền chìm vào giấc ngủ, cho đến sau nửa đêm, nữ nhân tóc tai bù xù kia quả nhiên lại xuất hiện trong tiềm thức ngủ say của hắn.

"Cô đến rồi?" Vương Huyên ở trong mộng chào hỏi xong, lại trực tiếp ngủ thiếp đi.

Nữ nhân tóc tai bù xù dường như hơi ngẩn ra, nhưng vẫn không dừng bước, đi giày đỏ lần nữa đến gần hắn, trên khuôn mặt trắng như tuyết chảy hai hàng huyết lệ nhìn thấy mà giật mình, dường như muốn dán lên mặt Vương Huyên, nhìn hắn từ khoảng cách rất gần.

"Tiên tử muốn ngủ cùng tôi ư?" Thầm niệm thần chú tự thôi miên chính mình, trong giấc mộng Vương Huyên hình dùng mình đang ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ngày càng tới gần, lần này hắn không còn cảm giác kinh hãi, ngược lại cảm thấy đôi mắt đẹp kia ôn nhu vô cùng, hắn liền đưa tay ra muốn chạm vào.

Lúc đấy nữ phương sĩ sắp nổ tung rồi, tình huống gì vậy? Nàng đã như thế này, đối phương lại còn vui mừng và cảm thấy kinh diễm như vậy, hơn nữa còn động tay động chân với nàng.

Oanh!

Một tia sét từ trên trời giáng xuống, bạch quang chói lọi, như rơi xuống ngàn sao, vang lên trong biển ý thức của Vương Huyên, khiến cho hai tai hắn ù đi, trực tiếp tỉnh lại.

Tình huống gì vậy, bên ngoài có mưa to sấm chớp sao? Hắn kéo rèm cửa sổ quan sát, bên ngoài ánh trăng như nước, tinh tú đầy trời, sao có thể có giông bão.

Suy nghĩ về những gì hắn đã nhìn thấy trong giấc mơ của mình, hắn nhận ra rằng nữ phương sĩ đã đánh thức mình bằng một tia sét trong tiềm thức của mình.

Vương Huyên cúi đầu nhìn thoáng qua tay phải của mình, giống như hắn đã sờ được một gương mặt trắng noãn nhẵn nhụi, co giãn đàn hồi, nhưng không có vết máu lưu lại.

Trong lòng hắn đã nắm chắc, cho dù nàng xinh đẹp vô song, đã từng là cường giả tuyệt đỉnh trong số các phương sĩ Tiên Tần, nhưng cuối cùng cũng đã Vũ Hoá, ít nhất là sẽ không can thiệp được vào thế giới thật trong giai đoạn hiện tại, chỉ có thể sử dụng những giấc mơ, ở trong tiềm thức của hắn sử dụng những chiêu thức siêu phàm năm xưa.

Vương Huyên lần nữa nhập định, không chỉ hình dung nữ phương sĩ trên mặt đầy máu kia là Tiên nữ, còn tưởng tượng tia sét chói mắt kia là khúc nhạc thần tiên, mặt khác hắn lại hình dung ra một vài khung cảnh, phối hợp với một số bài nhạc và vần thơ.

Sau đó hắn lại tiếp tục ngủ, hy vọng lần này có thể chống đỡ đến bình minh.

Nữ phương sĩ đến còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn, dường như hắn vừa ngủ, nàng đã xuất hiện, áo trắng tung bay, chân không chạm đất, cứ lơ lửng trước mặt hắn như vậy, lần này nàng không dám tiến đến quá gần, lòng bàn tay bắt đầu phát sáng.

Nhưng cùng lúc với tia sét dần tới gần, phát ra tiếng vang ù ù, cảnh vật xung quanh nàng và Vương Huyên cũng thay đổi.

Trong phút chốc, cảnh ca múa mừng thái bình, hoa rơi rực rỡ, thơm ngát đầy trời, ẩn hiện trong tia sét, cánh hoa pha lê đến từ hư không không ngừng bay xuống.

Bên cạnh, có nữ nhân đang nhảy múa, có nhạc sư đánh đàn cầm, còn có ẩn sĩ đang đọc Kim Kinh, cùng với người xướng ca: "Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, ngân hán xa xôi ám độ…"

Nữ phương sĩ ngẩn người, váy dài trắng tuyết tung bay theo gió, tuy rằng lòng bàn tay nàng phát sáng, nhưng lại không đánh xuống, nhìn người đời sau đang ca múa, ngẩn người hồi lâu, chìm đắm vào ca múa, tinh thần chợt hoảng hốt.

Một lát sau, ánh mắt nàng khôi phục sự thanh tỉnh, tất nhiên nàng biết đang ở trong sân nhà Vương Huyên, các cảnh vật đều được hắn sắp đặt trước.

Nàng bay tới gần Vương Huyên, cúi đầu nhìn về phía hắn, lòng bàn tay phát sáng, tia sét ẩn hiện.

"Cô lại muốn đánh nữa ư?" trong giấc ngủ của Vương Huyên, nàng vẫn được coi Tiên nữ như cũ, tuy là nàng đang có hành động, nhưng nơi này là sân nhà của hắn, tâm tư tình cảm của nàng trong nháy mắt liền hiện rõ, hắn giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn của nữ phương sĩ, lại là ánh mắt vui sướng khi gặp được tiên.

Bùm!

Tia sét trong tay nữ phương sĩ trực tiếp đánh vào người hắn, Vương Huyên kêu to một tiếng, bừng tỉnh ngồi dậy, nhanh chóng kiểm tra thân thể, sau đó lại nhìn vào tinh thần lực của mình, phát hiện đều không hao tổn chút nào.

Đến lúc này hắn mới bình tĩnh lại, hóa ra nữ phương sĩ cũng chỉ có thể làm được như vậy, vừa không thể tổn thương đến thân thể hắn, lại càng không thể tổn thương đến tinh thần hắn.

"Ta lại đi ngủ cùng tiên." Vương Huyên nói xong lần nữa thiếp đi, hiện tại đã bình tĩnh hơn nhiều, coi như là tinh thần cùng ý thức đi vào cõi thần tiên đi.

Tuy rằng đêm nay hắn tỉnh lại mấy lần, nhưng trong lòng có sự tự tin, thong dong và bình tĩnh hơn không ít. Ngược lại nữ phương sĩ có chút trầm tư, trời còn chưa sáng đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.

Sau khi mặt trời mọc, Vương Huyên rửa mặt và ăn sáng xong, việc đầu tiên là chạy đi tìm lão đồng nghiệp, đừng thấy hắn ở trong mộng bình tĩnh như vậy, luôn bảo Tiên Nữ ngủ cùng mình mà nhầm.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.