Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngủ cùng Thiên Tiên

Phiên bản Dịch · 1156 chữ

Ngày mai là thứ bảy, sáng sớm hắn chuẩn bị về nhà thăm cha mẹ, cách đây không xa lắm, vì vậy hai tuần hắn sẽ trở về một lần.

"Gần nhà ta có một ngọn núi, dường như có một số truyền thuyết, chắc sẽ có quan hệ với cô gái kia." Trong lòng Vương Huyên khẽ động, tuy rằng bây giờ chưa có cách đi đến tòa tháp cổ ngàn năm kia, nhưng khi về nhà có thể đi dạo một vòng trong núi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, đêm nay Vương Huyên gặp ác mộng, hắn mơ thấy nữ nhân áo trắng giày đỏ, tóc dài xõa tung, trên khuôn mặt xinh đẹp chảy hai hàng huyết lệ, không ngừng tiến đến gần hắn, dường như sắp chạm đến mặt hắn, sau đó làm hắn giật mình tỉnh lại.

Từ sau khi luyện Cựu Thuật hắn luôn ngủ ngon, chưa bao giờ gặp ác mộng, nhưng hôm nay có chút quỷ dị.

Vương Huyên điều chỉnh hô hấp, ngồi thiền tĩnh tâm, sau đó rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ, nhưng mà một giờ sau hắn lại tỉnh giấc, cảm giác gió thổi qua mặt, hắn lại mơ thấy nữ phương sĩ trên mặt chảy hai hàng huyết lệ.

Hắn ý thức được là đã xảy ra chuyện gì đó, hắn gặp phải phiền phức lớn rồi, tuy luôn không tin những thứ này, nhưng thực sự là, một khi hắn ngủ say thì sẽ mơ thấy nữ nhân kia.

"Xem ra ngày mai không về nhà được rồi." Chính hắn cũng không hiểu tình huống đang diễn ra, vì vậy cũng không muốn vội vàng trở về, trên người hắn dường như đã nhiễm phải thứ gì đó không tốt.

Đêm nay, Vương Huyên cứ ngủ say rồi giật mình tỉnh lại, cho đến khi trời vừa sáng, hắn lập tức liên lạc với Trần Vĩnh Kiệt, hắn cảm thấy bây giờ Thanh Mộc cũng không giúp được.

Vị đồng nghiệp rất nghiêm túc, không hề hoài nghi, bởi vì bản thân ông ta là nhà thám hiểm thâm niên, ông ta đã tự mình trải qua một ít tình huống dị thường, đến nay vẫn chưa giải thích được.

"Đừng nóng vội, chút nữa tôi sẽ cử người đưa cho cậu một tờ phù chú, từ một lão đạo sĩ nào đó sống hơn trăm tuổi vẽ ra, rất hữu dụng."

Vị đồng nghiệp nói được thì làm được, buổi chiều liền cho người đưa tới nhà hắn.

Nhưng mà đến đêm khuya, hiện tượng quỷ dị làm người ta bất an này vẫn lại xuất hiện, hơn nữa còn trực tiếp thiêu đốt cái gọi là phù chú đạo môn, thiếu chút nữa đốt luôn chăn đệm cùng với tóc của Vương Huyên, khiến cho hắn trừng trừng nhìn lên trần nhà bất lực.

Sau nửa đêm tình huống càng trở nên tồi tệ, khó khăn lắm mới ngủ được, hắn lại bị một đợt hàn ý lạnh băng đánh thức, cảm giác trong ngực có gì đó, lông dài bao phủ, cùng một đôi mắt kinh khủng mở to, đang nhìn chằm chằm hắn!

Vương Huyên lông tơ dựng đứng, lấy bản năng trực giác của hắn hiện tại, ai có thể tiếp cận hắn một cách vô thanh vô thức như vậy? Cho dù là ngủ say cũng sẽ cảm giác được, hiện tại hơn nửa đêm giật mình tỉnh lại, bên người lại có thêm một sinh vật lông dài xoã tung, làm hắn nổi lên một tầng da gà.

Nhất là, khi hắn cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm kia đã nhìn chằm chằm hắn trước.

"Aaa…." Một tiếng hét thê lương thảm thiết vô cùng chói tai phát ra, làm cho màng nhĩ Vương Huyên đau nhói, nhất là hiện tại đang là đêm khuya yên tĩnh, trong phòng tối đen như mực, sinh vật kia đột nhiên thét lên như vậy, nếu như là người bình thường mới vừa tỉnh dậy đã chứng kiến tình cảnh này, có thể bị dọa ngất đi.

Bùm!

Vương Huyên không chút do dự, vỗ một chưởng qua, bây giờ bàn tay hắn không chỉ có thể trực tiếp làm mặt người biến dạng, phỏng chừng còn có thể đánh nát xương sọ người ta.

Sinh vật kia ngược lại vô cùng linh hoạt, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi nhảy ra ngoài, so với người bình thường linh hoạt hơn nhiều.

Vương Huyên dừng tay lại vào thời khắc cuối cùng , bởi vì cuối cùng cũng thấy rõ là vật gì, hoá ra là một con mèo đen lớn, lông đen bóng, ánh mắt xanh lục, đầu rất to, nặng khoảng chín cân, đã sắp lớn hơn một chú chó kích thước trung bình.

Sao con vật này lại vào đây được nhỉ? Hắn bật đèn tìm manh mối, cuối cùng phát hiện cửa sổ không đóng kín, con mèo đen lớn này quyết tâm lách qua khe hở chui vào.

"Mày đi ra ngoài cho tao, lần sau còn dám vào đây, tao vỗ một phát thôi là mày thành bánh thịt." Vương Huyên mở cửa sổ, đuổi mèo đen đi.

Con mèo này sau khi chạy ra ngoài, trực tiếp nhảy lên một cây đại thụ cành vươn dài đến trước cửa sổ, trước khi đi còn phát ra một tiếng kêu chói tai hướng Vương Huyên, còn quay đầu lại nhìn hắn một cái, ánh mắt kia lạnh lùng sâu thẳm, nhếch miệng, cứ giống như đang cười quỷ dị.

Vương Huyên nhất thời có xúc động muốn đuổi theo vỗ cho nó một cái, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy yêu khí, con mèo này có gì đó không ổn.

Nửa đêm, đầu tiên là nữ nhân áo trắng tóc tai bù xù chảy huyết lệ, sau đó trong chăn lại truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết như vậy, ai mà chịu được? Vương Huyên rửa mặt, ngồi đó tĩnh tâm.

Hắn đoán là con mèo kia có lẽ cũng có liên quan đến nữ phương sĩ, có thể do chính nàng sai tới, thật sự quá quỷ dị.

"Tôi bảo rồi, chờ tới lúc thực lực của tôi cho phép sẽ đi Núi Đại Hưng An cứu giúp thân thể cô, nhưng hiện tại tôi còn không có tư cách can thiệp." Vương Huyên mở miệng, mặc kệ đối phương có thể nghe thấy hay không, hắn vẫn cảm thấy mình nên giải thích rõ ràng.

"Không lẽ là có người lại lấy máu trên người cô?" Hắn có chút hoài nghi.

Loại chuyện này quá tà môn, hắn luôn cảm thấy người chết như đèn tắt, kết quả hiện tại, hơn nửa đêm, nữ phương sĩ giày vò làm hắn ngủ không yên, thật sự vô cùng đáng sợ.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 194

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.