Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lộ hết rồi kìa!(2)

Phiên bản Dịch · 1102 chữ

Loại tinh thần lực còn sót lại này cộng hưởng cùng với nội cảnh năm đó nàng mở ra, một khi bị người ta kích phát, có thể xâm nhập nơi hư không một cách tự nhiên.

"Nhân tố thần bí của nội cảnh địa chính là chìa khóa."

Vương Huyên cho rằng, loại vật chất thần bí này bao lấy tinh thần lực còn sót lại, dung nhập vào bên trong khối đá, mới bảo vệ được tất cả bên trong.

Đồng thời, hắn có thể sinh ra cảm ứng, phát hiện ra Vũ Hóa Thạch, cuối cùng mượn nó để lần nữa tiến vào nội cảnh địa, chắc chắn có liên quan với việc hắn từng hấp thu nhân tố thần bí.

Vương Huyên sắp xếp lại tất cả các mối quan hệ nhân quả, nhưng hắn vẫn không rõ rốt cuộc nội cảnh là một nơi như thế nào.

Trên thực tế, cho đến nay không ai có thể biết được bí mật của vùng trống rỗng hư không này, nó hoang vu, tĩnh lặng, thậm chí không có sức sống và không thể nắm bắt.

Phía xa vẫn có vài khung cảnh, nhưng Vương Huyên không lập tức đi qua, hắn không quên ước nguyện ban đầu của mình khi tiến vào nội cảnh địa, là vì nhanh chóng vực dậy, trở nên mạnh mẽ, như vậy hắn mới có thể đối mặt hiện tại một cách thong dong.

Có thể nói hôm nay hắn đã đi đường tắt, cũng không biết có thể ở chỗ này luyện Thể Thuật, dựa vào thời gian trống rỗng để nhanh chóng đề cao thực lực của bản thân hay không.

Vương Huyên âm thầm đọc Kim Thân Thuật, luyện tập ngay tức khắc, bắt đầu từ tầng thứ nhất sau đó tiến lên mạnh mẽ, cho đến đến hậu kỳ tầng thứ ba, lần trước hắn đã luyện được đến cấp độ này.

"Thực sự có hiệu quả!"

Hắn cảm giác mình thông suốt, tư thế cơ thể không khác lắm so với ghi chép trong Kim Thân Thuật, có thể nói là hoàn mỹ, động tác vô cùng chuẩn xác.

Hắn hoàn toàn đắm chìm trong luyện võ, quên đi mọi thứ xung quanh, trong suy nghĩ đều là Kim Thân Thuật, dựa vào đó nâng cao thể chất của mình.

Cho đến một ngày, hắn cảm thấy mệt mỏi, liền dừng lại, sau đó vận chuyển căn pháp của phương sĩ Tiên Tần.

Nhân tố thần bí đến từ hư vô, bay xuống nội cảnh, tẩm bổ tinh thần Vương Huyên, quét đi mệt mỏi, hắn lại cảm nhận tinh lực tràn đầy.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, không có biến cố gì ngoài ý muốn, mặc dù được coi là không xin phép mà đã đến, nhưng nội cảnh địa vẫn như cũ, có thể luyện Thể Thuật, gia tăng thực lực.

Hắn vốn đã cách Kim Thân Thuật tầng thứ tư rất gần, lần này khi tu luyện, nước chảy thành sông, thân thể của hắn xuất hiện kim quang lưu chuyển, trong nháy mắt phát ra chùm sáng chói mắt, sáng ngời, sau đó trở lại bình thường.

Cùng lúc đó, tinh thần của hắn giống như một quả cầu lửa màu vàng kim chập chờn kịch liệt, sau đó chậm rãi khôi phục lại như cũ.

Kim Thân Thuật tầng thứ tư...... đạt được rồi!

Vương Huyên xác định, nội cảnh địa này không hề mất đi sự thần bí, đặt chân tới đây, tựa như tiến vào cảnh giới cao nhất của thiền định, trong lòng hắn càng thêm bình thản và tĩnh lặng.

Hắn chậm rãi đi về phía trước, muốn nhìn cảnh vật phương xa.

Đó là... một tòa kiến trúc, cùng hình ảnh khung cảnh suy tàn, hồ nước khô cạn, đình đài lầu các sụp đổ gần như toàn bộ, đây vẫn là do tinh thần lực của nữ phương sĩ còn sót lại tạo ra sao?

Chỉ còn lại một ít tòa nhà ngoan cường đứng vững, những bức tường xung quanh đổ nát, khung cảnh mục nát.

Trong đó có một gian phòng, cửa sổ mở toang, hắn nhìn thấy một chiếc bàn dài, trên đó chất đầy Trúc Giản thời Tiên Tần, trong đó thậm chí có cuộn Kim Sắc Trúc Giản!

Ánh mắt Vương Huyên thẳng tắp, cho dù đang ở trong trạng thái lạnh lùng băng lãnh, hắn vẫn cảm giác tim đập nhanh hơn, hô hấp trở nên nặng nề.

Nhiều Trúc Giản Tiên Tần như vậy, đến tột cùng sẽ có bao nhiêu kinh văn được ghi lại, có liên quan đến căn pháp cùng cấp bậc Thể Thuật như thế nào? Lại còn có hẳn một cuộn Kim Sắc Trúc Giản, sao có thể không làm hắn động tâm được?

Nhưng, hắn không dám tùy tiện hành động, sợ cơn gió kỳ lạ lại nổi lên thổi bay tất cả cảnh vật nơi này tan thành mây khói, cái gì cũng không còn.

Quan sát thật lâu, hắn than nhẹ một tiếng, cho dù hắn thật sự có thể đi qua thì thế nào? Tất cả Trúc Giản đều không thể mở ra, nếu hắn muốn chủ động lật xem, có lẽ sẽ khiến mọi vật trước mắt chỉ còn lại tàn ảnh, cùng với tro bụi mục nát.

Cảm giác này khiến hắn có chút không thoải mái, hắn chỉ có thể nhìn, thậm chí không thể tới gần chứ đừng nói là chạm vào, biết rõ trong này có kinh văn vô giá, nhưng hắn lại không thể chiếm được.

"Thôi vậy, ta đã có được căn pháp của phương sĩ thời Tiên Tần, và Thể Thuật do người sáng lập Đạo giáo Trương Đạo Lăng để lại, những thứ này đã đủ kỳ diệu, thần bí khó dò, cần một khoảng thời gian lâu dài để ta nghiên cứu, không nên tham vọng thêm nữa, dù là đưa Trúc Giản trên trường án cho ta, chắc ta cũng không có thời gian tu luyện."

Vương Huyên tự an ủi mình, lui về phía sau một bước, nhất thời cảm thấy trời cao biển rộng, tinh thần đều phảng phất được thăng hoa.

Hắn kinh ngạc, đây là ngộ đạo chăng?

Rất nhanh, hắn lại kinh hãi hiểu được, cơ bản không có chuyện như thế, mà bởi vì cảnh tượng chung quanh thay đổi, không còn là các tòa kiến trúc, mà là thiên địa rộng lớn thật sự, cho nên mới cảm thấy bao la hùng vĩ.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.