Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vứt bỏ như đôi giày rách(2)

Phiên bản Dịch · 1051 chữ

Bên Tân Tinh chọn siêu phàm, chính thức buông bỏ Cựu Thuật!

Tần Thành trò chuyện với Vương Huyên rất nhiều, nói đến mấy người bạn tốt trong lớp đã sớm rời đi, hai người buồn rầu một trận.

Vương Huyên còn đỡ, ở lại Cựu Thổ còn có thể lại tụ họp với mấy người kia.

Tần Thành hỏi hắn: “Cậu không đi gặp bạn gái cũ một lần sao? Cô ấy phải trở lại Tân Tinh, không đi thì thật sự không còn cơ hội nữa đâu, sợ rằng sau này sẽ khó gặp lại đấy.”

Vương Huyên lắc đầu: “Đã chia tay hơn một năm, tôi cũng không đi tiễn cô ấy, tránh cho người nhà của cô ấy biết lại nghĩ nhiều, khiến cô ấy đau khổ, thôi thì cứ cho nhau bình yên đi.”

Tần Thành thở dài, có một cô bạn gái cũ đến từ Tân Tinh, ban đầu đối với Vương Huyên cũng là đủ loại áp lực, người nhà của cô gái kia khá hung hăng, trực tiếp tới Cựu Thổ cảnh cáo mấy lần.

“Lần này cậu không được chọn trúng có phải là do người nhà của cô ấy ra sức, muốn ngăn chặn cậu, không cho cậu tới Tân Tinh hay không?” Tần Thành bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này.

Bởi vì người nhà bạn gái cũ của Vương Huyên rất không bình thường.

Mặc dù bây giờ Cựu Thuật đã bị bỏ rơi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, mấy người trước kia đưa con cái tới Tân Tinh học Cựu Thuật, rõ ràng là chuẩn bị cho việc tiếp xúc với sức mạnh siêu nhiên, chắc chắn có một chút bối cảnh.

“Không đâu!” Mặc dù số lần tiếp xúc có hạn, nhưng Vương Huyên hiểu tính cách của người nhà cô sẽ không đến mức như vậy. Mà dù sao cũng chia tay hơn một năm rồi, cũng không có qua lại gì.

Ngoài ra, sau lưng hạng mục nghiên cứu Cựu Thuật là một số tài phiệt, không ai dám tùy tiện động tay động chân.

Màn đêm buông xuống, sao lốm đốm đầy trời, hai người không có gì giấu nhau.

“Mấy ngày nữa tôi phải tới Tân Nguyệt rồi. Vương Huyên, trong lòng tôi có chút mâu thuẫn, hy vọng cậu có cơ hội tới Tân Tinh, có thể tiếp xúc với sức mạnh siêu nhiên, bước lên con đường mới kia. Nhưng tôi lại cảm thấy bọn họ tiện tay vứt bỏ Cựu Thuật như vứt bỏ chiếc giày rách, thật sự là rất quá đáng, chúng ta đều bị vứt bỏ!”

Nói tới đây, Tần Thành mới bình tĩnh lại, nói: “Cho nên, tôi hy vọng cậu có thể đạt được thành tựu lớn trên con đường Cựu Thuật này, nếu như những truyền thuyết thần thoại kia là thật thì tốt biết bao, một ngày nào đó cậu có thể dựa vào Cựu Thuật đối đầu với sức mạnh siêu nhiên, có thể áp chế sinh linh siêu phàm ở lãnh địa Tân Tinh, để cho bọn họ biết rằng bỏ rơi Cựu Thuật là sai lầm như thế nào!”

Trước kia cậu luôn ôm thái độ nghi ngờ về Cựu Thuật, nhưng bây giờ hy vọng thần thoại của các thời kỳ trước được truy tìm và có thể xuất hiện lần nữa.

Chỉ là sau khi hơi bình tĩnh, cậu lại thở ra một hơi nặng nề, tất cả đều không thực tế, cái gọi là truyền thuyết đều không có chút căn cứ nào.

Vương Huyên ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, Liệt Tiên, các loại thần thoại có từng xuất hiện ở trong thời cổ đại hay không?

Hắn lắc đầu một cái, mặc dù có chứng cứ xác thực cho thấy thần tiên đã từng xuất hiện trên đời, cũng chỉ là để người đời sau có lòng tin mà thôi, đối với hắn mà nói cũng không hề có bất cứ ý nghĩa gì.

Bởi vì, hắn không tin tiên phật, nghiên cứu Cựu Thuật cho tới giờ này cũng không phải là bởi vì mấy thần thoại đó, chỉ là vì hắn thích khám phá, muốn xem xem con đường Cựu Thuật này rốt cuộc có thể đi tới được đâu.

Thần tiên có từng tồn tại hay không, hắn cũng không thèm để ý, lòng tin của hắn kiên định, đang dùng chính bản thân mình kiểm chứng con đường này.

Dưới bầu trời đêm, một đường sáng bạc xẹt qua, cũng dần dần tiến lại gần, rơi về phía trường học.

“Đĩa bay của Tân Tinh, là nữ thần trở lại rồi sao?” Tần Thành ngẩng đầu, kéo Vương Huyên lên muốn đi xem thử.

Trong trường học có một sân bay, cơ sở khá hoàn thiện.

Vương Huyên nói: “Là nữ thần của cậu, đừng kéo tôi.”

Hắn cảm thấy, Tần Thành an tĩnh thường có chút cảm tính, nhưng khi kích động thì lại khá hấp tấp, ví dụ như bây giờ cũng rất không đáng tin.

“Thật ra thì cũng như nhau thôi, gần như tất cả mọi người đều thừa nhận cô ấy là nữ thần.” Tần Thành nhất quyết muốn kéo hắn đi cùng.

Dùng cách nói của cậu, chỉ nhìn một cái thôi, qua mấy ngày nữa sẽ không còn gặp lại được rồi, cuộc đời này cũng không có duyên nữa.

Vương Huyên cạn lời, nói gì vậy, thật sự là nữ thần trong tim cậu sao? Cứ luôn có một loại ảo giác như xem mặt người chết lần cuối vậy.

“Cậu yên tâm, tôi chỉ là thích đơn thuần thôi, tôi là người đã có bạn gái có nguyên tắc!” Tần Thành nhấn mạnh.

Vương Huyên suy nghĩ một chút, khu vực kia cách chỗ giáo sư Lâm khá gần, đúng là hắn muốn đi xem một chút, mấy ngày nữa giáo sư già cũng phải rời khỏi Cựu Thổ rồi.

Trên thực tế, mấy ngày trước giáo sư Lâm đã gọi điện cho hắn, kêu hắn có thời gian thì qua ngồi một chút.

Hắn hiểu ý của thầy, hẳn là muốn bàn bạc với hắn xem có cách nào giúp được hắn có được một vé đến Tân Tinh hay không.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 350

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.