Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự huy hoàng cuối cùng của Cựu Thuật(2)

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Xì xì!

Một cơn mưa ánh sáng màu đỏ rơi xuống, một số chìm trong đất lạnh, còn lại không ít va chạm trên những tảng đá màu nâu độc đáo của cao nguyên Pamir, phát ra tiếng răng rắc, tảng đá cứng rắn hoặc vỡ nát, hoặc bị ráng đỏ xuyên thủng, xuất hiện trăm ngàn lỗ hổng.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, những giọt mưa ánh sáng này uy lực như vậy, thì chùm tia đỏ kìa phải mạnh tới mức nào?

Chẳng trách người này trước kia còn tự phụ, ngoại trừ lão Trần, không quan tâm đến những cao thủ Cựu Thuật khác, hiện tại biểu hiện này của ông ta quả thực làm người ta trong lòng kinh hãi.

Chỉ có thể nói lão Trần quá mạnh, một chưởng đã có thể đánh tan chùm tia đỏ chói mắt kia, sau đó thân thủ nhanh như chớp, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt, đánh về phía trước.

Đồng tử của người đàn ông trung niên gầy gò co lại, lông tơ trên người dựng đứng, ông ta sẽ không quên, một khắc trước lão Trần từng dùng một chưởng đánh bay thân thể cường đại của gen siêu thể cao ba mét ra xa hơn mười mét, cũng khiến cho cơ giáp nổ tung giữa không trung, thật sự quá đáng sợ.

Ông ta nếu bị đánh trúng, có lẽ sẽ trực tiếp biến thành một mảnh xương máu. Tại thời khắc quyết định, ông ta hít sâu một hơi, lỗ chân lông cả người giãn ra, một nguồn sức mạnh thần bí lưu chuyển, nhằm vào lão Trần tung đòn sát thủ, máu trong cơ thể ông ta đang sôi trào!

Lão Trần có cảm giác, máu thịt trong cơ thể của ông ta cũng dao động, bị một nguồn sức mạnh thần bí đặc biệt tiếp dẫn, dường như muốn rời khỏi cơ thể.

Ông ta đã hiểu vì sao thân thể vị lão nhân theo con đường Cựu Thuật kia đột nhiên khô héo, không nhúc nhích nổi, là vì bị người rút sạch máu thịt ra trong nháy mắt, cơ thể mất đi sức sống mà chết.

Nhưng mà, lão Trần cũng không phải người bình thường, ngũ tạng trong cơ thể chấn động, "uỳnh" một tiếng, khí huyết cơ thế không chỉ không bị rút ra ngoài, ngược lại như sông dài cuồn cuộn, sinh cơ tràn đầy vô cùng, máu cũng phát sáng.

Đó là một tiếng sét thực sự, nó không còn là ảo ảnh, một luồng sáng trắng yếu ớt phát ra từ nội tạng của lão Trần, đánh thẳng vào người đàn ông gầy gò.

Người đàn ông trung niên gầy gò tung đòn sát thủ, lại trực tiếp nhận lấy sấm sét trắng mông lung, thân thể chấn động kịch liệt, sau đó "rầm" một tiếng, chia năm xẻ bảy tại chỗ.

Rất nhiều người sợ hãi kêu thành tiếng, Cựu Thuật luyện đến bước này, là sắp sửa chạm đến siêu phàm sao?

Không biết đã bao nhiêu năm, sau khi thời đại cũ kết thúc, không còn cao thủ như vậy, hôm nay lão Trần lại sử dụng sấm sét của ngũ tạng, đánh giết một cao thủ cấp cao trong lĩnh vực Tân Thuật.

Ai cũng biết rằng, người đàn ông trung niên gầy gò cực kỳ mạnh mẽ, không mấy người có thể địch lại, nhưng đứng trước Trần Vĩnh Kiệt lại bị đánh bại trong khoảnh khắc.

Chỉ còn lại lão Trần đứng đó, trong nháy mắt, cao thủ cấp cao trong lĩnh vực Tân Thuật liền mất mạng, dường như khi vừa tiếp xúc, đã bị một chưởng của lão Trần cùng với một tia sấm sét nhàn nhạt trong lồng ngực tiêu diệt!

Khắp nơi bàn tán xôn xao, cho dù là phe đối địch cũng không thể không thán phục và chấn động, cao thủ Cựu Thuật đeo mặt nạ bạc lạnh băng này quá mức đáng sợ.

Ông ta vừa có thể bay lên trời, một kiếm mạnh mẽ chém đứt cơ giáp cường đại kiểu mới, sau khi xuống đất lại dùng tay giải quyết một đối thủ mạnh mẽ trong lĩnh vực Tân Thuật.

Người luyện Cựu Thuật xúc động mãnh liệt, không ai hiểu rõ hơn bọn họ, thật sự để đi đến bước đó phải trải qua bao nhiêu khó khăn, đã lâu rồi không có người nào như vậy, điều đó đã sớm trở thành truyền thuyết.

Bọn họ tự hỏi, nếu để bọn họ lên, kết quả hẳn là sẽ rất tàn khốc, không phải là đối thủ của người đàn ông trung niên gầy gò theo con đường Cựu Thuật kia.

Lão Trần hiện tại có biểu hiện siêu phàm, khiến cho mọi đối thủ phải sởn gai ốc, loại trạng thái này của lão cường giả Cựu Thuật quả thực đáng sợ.

Vương Huyên cũng bị lão Trần làm cho sững sờ, lau mồ hôi lạnh, há miệng lẩm bẩm: "Sau này ta phải đối xử tốt với lão Trần một chút mới được."

Hiện tại hắn mới hiểu rõ mình cuối cùng đã phải đối mặt với nhân vật nguy hiểm thế nào, trước kia lão Trần đối xử với hắn coi như không tệ, cũng không có ý cướp đoạt Vũ Hóa Tiên Pháp, nếu thật sự trở mặt, nói không chừng một chưởng đã có thể khiến hắn tan biến!

Ngô Nhân ở bên cạnh hắn, mơ hồ nghe thấy được, không rõ nguyên do, khá là kinh ngạc.

Thanh Mộc vừa kích động vừa hưng phấn, thân thể đều run lên, thở dài nói: "Mười lăm năm trước sư phụ tôi đã không còn ra tay nữa, mười năm trước thì hoàn toàn yên lặng, nếu không ra tay, tôi đã không biết là, thì ra trước đây rất lâu sư phụ đã bước vào cảnh giới Tông Sư!"

Bên cạnh, một đám người theo con đường Cựu Thuật nhất thời rung động, lão Trần quả nhiên đã bước vào cảnh giới kia, muộn nhất là mười năm trước, sớm thì có thể là mười lăm năm trước!

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.