Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự huy hoàng cuối cùng của Cựu Thuật

Phiên bản Dịch · 1058 chữ

Lão Trần thở dài, ông ta biết rõ vị lão nhân này, cả đời ông đều vì lĩnh vực Cựu Thuật, lại vô cùng bướng bỉnh, cho dù ông ta có ngăn cản cũng không được.

Lão nhân sáu mươi mấy tuổi này tuy rằng nhìn qua có vẻ già nua, nhưng sau khi bộc phát, nắm đấm lại có quầng sáng nhàn nhạt, trong cơ thể truyền ra tiếng sấm sét như ẩn như hiện, đánh về phía người đàn ông trung niên gầy gò theo con đường Tân Thuật kia.

Sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, không dám trực tiếp đụng vào, nhanh chóng lui về phía sau, đợi đến lúc nắm đấm của lão nhân ảm đạm, ông ta mới tiến công mạnh mẽ.

Hai người đối đầu quyết liệt, động tác của họ nhanh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió và sấm rền.

Thế nhưng, sau mấy chiêu, vị lão nhân kia đột nhiên bất động, hơn nữa thân thể bắt đầu khô héo, trong cơ thể của ông tuôn ra một chùm tia đỏ rực, như bị người ta rút đi hồn phách, hai mắt ông ta vô thần, đứng ở đó không thể động đậy.

Xích Hà lao vào tay người đàn ông trung niên gầy gò phía đối diện, được ông ta ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc bén, sau đó vung mạnh tay, "phịch" một tiếng, chém đứt đầu lão nhân kia.

"Mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ!" Lần này, Lão Trần có chút tức giận, thanh âm như sấm, chấn động trong tai nhiều người.

"Lão Trần, ông đã thấy chưa, Cựu Thuật suy tàn là chuyện không thể cứu vãn, suy sụp là chuyện không thể tránh khỏi!" Có người lạnh lùng nói.

"Lão Trần, sao hả? "Trên không trung, trong cơ giáp xanh lam truyền ra tiếng cười lạnh của người đàn ông trung niên.

Lão Trần ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, nói: "Bắt đầu từ ông!"

Ông ta rút ra một thanh kiếm, dài khoảng 1,5m, toàn thân đen kịt, không có chút ánh sáng lạnh nào, nhìn qua không sắc bén, hướng về giữa không trung.

Tiếp theo, trên lưng ông ta hơi phồng lên, quần áo rách toạc, duỗi ra một đôi cánh bạc, trong nháy mắt, ánh sáng bạc ngập tràn, lão Trần bay vút lên trời!

"Đây là máy đẩy nhà tôi nghiên cứu chế tạo, tốc độ rất nhanh, có thể đuổi kịp cơ giáp." Ngô Nhân giải thích với Vương Huyên.

"Để xem ông làm sao phá được loại vật liệu mới này..." Người đàn ông trung niên đang đứng giữa không trung tuy rằng kinh ngạc, nhưng không sợ hãi, hai tay cầm kiếm chém về phía lão Trần Lập.

Keng!

Sau một khắc, vậy mà đại kiếm bằng hợp kim trong tay ông ta trực tiếp bị gãy, lão Trần vọt tới, sau đó trở lại mặt đất, thu hồi thanh hắc kiếm trong tay.

Giữa không trung, cơ giáp xanh lam tóe ra một cơn mưa máu, sau đó rầm một tiếng rơi xuống, bị cắt làm đôi, cơ giáp gãy thành hai đoạn!

Chỉ cần một lần đối đầu, cơ giáp được nghiên cứu chế tạo bằng vật liệu mới này liền bị hủy!

Về phần người đàn ông trung niên trong đó, hét lên một tiếng thê lương, thân thể cũng bị cắt làm đôi, từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt đập xuống đất, chết thảm.

Lão Trần trở lại mặt đất, sải bước về phía gen siêu thể cao ba mét kia, không nói một lời, "bộp" một tiếng, vung một cái tát về phía nó.

Bụp!

Thiết côn hợp kim trong tay gen siêu thể giống như bị xe lửa đụng vào, chấn động đến hai tay cầm côn của nó máu chảy đầm đìa, miệng rách toạc, móng tay đều bị nhấc lên, thiết côn rời tay bay ra xa mấy chục mét, mà bản thân gen siêu thể cũng bị sức mạnh cực lớn chấn động, lảo đảo lùi về sau.

Tốc độ của Lão Trần quá nhanh, giống như ánh sáng, ông ta lập tức theo kịp và giáng một chưởng vào ngực gen siêu thể.

"Phốc" một tiếng, gen siêu thể cao ba mét bay về sau mười hai mét, tan rã trong nháy mắt ở giữa không trung, cảnh tượng vô cùng khủng bố, từ đầu đến chân nó nhanh chóng tan rã, hóa thành một trận mưa máu lớn rơi xuống đất!

"Lão Trần, ông muốn một mình chiến đấu đến cùng sao?" Có người lớn tiếng hỏi.

"Nếu không phục, hoặc sợ hãi, các người liền cùng tiến lên một lượt đi!" lão Trần hét lớn, tung người ra xa hơn mười thước, tới phía trước người đàn ông trung niên gầy gò theo con đường Tân Thuật kia!

Lão Trần tung người ra xa hơn mười thước, chỗ ông ta đứng chỉ còn lưu lại một tàn ảnh, tốc độ thật sự quá nhanh, nhiều người còn không kịp phản ứng.

Người đàn ông trung niên gầy gò là một cao thủ khó lường không thể nghi ngờ, trong khi ánh mắt của những người khác không đuổi kịp thân ảnh của lão Trần, ông ta đã ra tay.

Một tia sáng đỏ rực quét qua tay ông ta, chém về phía cổ của lão Trần, giống như một vòng mặt trời đỏ bốc hơi tại chỗ, sau đó nổ tung, muốn nhấn chìm đối thủ.

Lão Trần không chút do dự, đánh một chưởng hướng về phía Xích Hà, "đùng" một tiếng nổ vang, như tiếng sấm và gió, như tiếng sấm chớp nổ tung tại chỗ, đinh tai nhức óc, đá bụi bay tứ tung.

Không ít người trong lòng nhảy dựng, nếu còn tiếp tục như vậy, có phải lão Trần sẽ có thể đánh ra sấm sét thật sự hay không? Nếu như đạt đến cấp bậc đó của Cựu Thuật, ở thời đại cũ nhất định đã có tiếng nói.

Trong tiếng vang nặng nề, giống như thiên lôi đánh trúng yêu vật, những chùm tia đỏ tươi vỡ tan thành từng mảnh, hóa thành máu đỏ sẫm rơi tán loạn tứ phía, trực tiếp nổ tung.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn(Bản Dịch) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.