Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phù Đệ Ma (2)

Phiên bản Dịch · 1341 chữ

Chương 05: Phù Đệ Ma (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Diệp Giang Xuyên rất mừng cho tứ tỷ của mình, đồng thời hắn biết tứ tỷ trở về, hắn nhất định sẽ có chỗ tốt.

Hắn đau khổ chờ đợi. Mỗi ngày, Diệp Giang Xuyên sẽ đến cửa chính Diệp gia quan sát từ đằng xa.

Có lạnh, hắn cũng vẫn chịu đựng.

Rốt cuộc đến mùng mười tháng chạp, Diệp Giang Xuyên từ xa nhìn thấy mấy cái xe bò xuất hiện.

Người ngồi trước xe bò, còn đằng sau xe bò kéo theo lễ vật.

“Đến rồi.”

Diệp Giang Xuyên lập tức vọt đến, miệng hô to: “Tứ tỷ, tứ tỷ.”

Bên trong xe bò thứ nhất, một bóng người lao ra, ôm chầm lấy Diệp Giang Xuyên:

“Giang Xuyên, Giang Xuyên, đệ đệ của tỷ. Tỷ tỷ trở về nhà rồi đây.”

Đúng là tứ tỷ Diệp Giang Linh. Hai năm không gặp, tứ tỷ hoàn toàn khác với lúc trước, không còn là thiếu nữ ngây ngô nữa.

Nàng ôm chặt lấy Diệp Giang Xuyên. Tỷ đệ gặp nhau, vạn phần cao hứng.

Diệp Giang Linh đẩy Diệp Giang Xuyên ra, nhìn từ trên xuống dưới:

“Đệ, đệ vẫn gầy như vậy, đệ còn ngẩn người nữa không?”

Đột nhiên nàng sững sờ:

“Hai năm trước khi tỷ đi, tỷ đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cho đệ mà…”

Sau đó, nàng giận dữ quát lớn: “Trần Tương Vân, hai năm qua, con của bà cũng không có được một bộ quần áo mới. Bà làm mẹ cái kiểu gì vậy?”

Trong lúc nàng nổi nóng, một thanh niên hào hoa phong nhã xuất hiện, chính là Vương Thất Sơn.

“A Linh, đừng kêu nữa. Nhiều người đang nhìn kìa, có gì trở về rồi hãy nói.”

Diệp Giang Linh vô cùng nghe lời, cố nén lửa giận không còn gầm thét nữa.

Vương Thất Sơn nhìn thoáng qua Diệp Giang Xuyên: “Mặt đệ lạnh đến mức đỏ bừng, đệ chờ ở đây rất lâu sao?”

Một thất cô bát bà đang ở bên cạnh lập tức nói: “Mấy ngày nay, ngốc nha tử nghe nói mọi người sẽ trở về, ngày nào cũng chờ bên ngoài, có lạnh đến cỡ nào cũng không quay về sưởi ấm.”

“Đúng vậy, đứa bé này ngốc lắm, ngày nào cũng chờ tiểu thư bên ngoài hết.”

“Chờ đến những mấy ngày, ta sợ hắn sẽ chết cóng ở đây.”

Thất cô bát bà ngừng nói. Hai mắt Diệp Giang Linh đỏ bừng. Vương Thất Sơn ôn nhu nhìn Diệp Giang Xuyên, khẽ gật đầu.

Lúc này, mẫu thân của Diệp Giang Xuyên là Tương Vân xuất hiện, nghênh đón con rể tương lai đến cửa. Về sau không còn chuyện của Diệp Giang Xuyên nữa. Cha của hắn Diệp Nhược Thủy một năm khó gặp cũng xuất hiện.

Đại phòng, Nhị phòng, Tứ phòng, Ngũ phòng, vô số thân thích cũng đến để gặp thiếu gia Vương gia.

Bên cạnh tứ tỷ toàn là người, Diệp Giang Xuyên yên lặng rời đi.

Trong bữa cơm tối, từng bát cháo linh được đưa lên. Diệp Giang Xuyên một ngụm thu lấy mười ba linh khí, thu hoạch tràn đầy.

Ban đêm, tại viện Diệp Giang Xuyên, Diệp Giang Linh xuất hiện. Nàng mang đến cho Diệp Giang Xuyên mấy bộ quần áo mới, giày da huơu, thịt bò khô, đường xốp….

Cuối cùng, nàng cẩn thận lấy ra một viên đan dược:

“Đệ đệ, bọn họ đều nói đệ ngu ngốc, nhưng tỷ biết, đệ một chút cũng không ngốc.”

“Cái này cho đệ, Uẩn Thể Đan. Đệ uống nó vào, sức khỏe của đệ sẽ khá hơn.”

Nàng đưa viên đan dược cho Diệp Giang Xuyên. Đan dược này vô cùng trân quý đối với nàng, có thể nói là dùng mạng để đối lấy.

Nàng nói từng câu với Diệp Giang Xuyên, nước mắt rơi xuống.

“Thật ra, Sơn ca đã có ba tiểu thiếp và hai đứa con.”

“Nhưng huynh ấy cam đoan sẽ tốt với ta.”

“Mẹ huynh ấy chướng mắt tỷ, nói tỷ là Bạch Cốt Tinh…”

Có lẽ trước mặt đệ đệ ngốc, nàng mới có thể nói ra ủy khuất của mình trong hai năm qua. Thật ra, cuộc sống của nàng không tốt như người khác đã nghĩ.

“Đệ, mau uống nó đi. Thuốc này có tác dụng rất tốt đối với cơ thể. Ta phải xem đệ uống mới được, nếu không, nhất định sẽ bị mẫu thân lấy đi.”

“Mặc dù Giang Nham cũng là đệ đệ của tỷ, nhưng không biết vì sao, tỷ lại rất thương đệ.”

“Đệ đệ, đệ yên tâm đi. Cho dù tỷ phu của đệ có nói tỷ là Phù Đệ Ma, tỷ cũng sẽ giúp đệ.”

“Tỷ sẽ dẫn đệ đến thành Thiết Lĩnh, tìm cho đệ một bà nương thật tốt, để cả đời đệ được sống khỏe mạnh.”

“Tỷ nhất định sẽ giúp đệ, không để cho đệ bị người ta khi dễ.”

“Đệ đệ đáng thương của tỷ, uống Uẩn Thể Đan xong, cơ thể của đệ cũng không có gì thay đổi. Mệnh của đệ, quá khổ rồi.”

Hu hu hu…

Nhìn Diệp Giang Xuyên uống đan dược, Diệp Giang Linh lại khóc lớn, nói không ít lời, đến nửa đêm nàng mới chịu rời khỏi.

Diệp Giang Xuyên vẫn cười ngây ngô. Chờ đến khi Diệp Giang Linh rời đi, hắn mới thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói.

“Tỷ, tỷ yên tâm đi, đệ đệ của tỷ sẽ không để tỷ bị ủy khuất, bị người ta khi dễ đâu.”

“Tỷ cứ chờ đó, đệ đệ nhất định sẽ bảo vệ cho tỷ.”

Uống xong Uẩn Thể đan, cơ thể của Diệp Giang Xuyên đích thật không có gì thay đổi, giống như chưa uống thứ gì. Nhìn thấy như vậy, Diệp Giang Linh mới khóc lớn.

Diệp Giang Xuyên im lặng không nói. Thật ra, sau khi uống Uẩn Thể Đan xong, hắn chỉ mới luyện hóa được một chút, số còn lại hấp thu đến quán rượu, hóa thành linh khí.

Một trăm chín mươi ba linh khí.

Mười một văn tiền kim tinh.

Diệp Giang Linh ở lại Diệp gia bảy ngày rồi rời đi.

Trước khi đi, nàng để lại cho Diệp Giang Xuyên rất nhiều đồ tốt.

Diệp Giang Xuyên tiễn hết mười dặm mới chịu quay về.

Còn mười ba ngày nữa là đến ngày mùng một đầu năm. Khoảng thời gian này chỉ cần ngồi chờ mà thôi.

Vừa mới quay lại chỗ ở của mình, hắn phát hiện trong phòng có người.

Mẫu thân Trần Tương Vân đang lục lọi đồ đạc trong phòng.

Ba mươi lượng bạc tỷ tỷ để lại, còn có mấy bộ áo bào, không ít thịt khô đều bị lấy hết.

Cũng may, Diệp Giang Xuyên đã thay một bộ quần áo mới. Bằng không, nó cũng đã bị lấy đi luôn.

Diệp Giang Xuyên nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói: ‘Mẫu thân, nương làm cái gì vậy?”

Trần Tương Vân ngượng ngùng nhìn Diệp Giang Xuyên:

“Con ơi, con giữ mấy thứ này cũng vô dụng. Con là kẻ ngốc, nương cho con ăn đã là tốt lắm rồi. Nói chung, không chết đói là được.”

“Nhị thập ngũ đệ của con đang tuổi ăn tuổi lớn, con cho em nó mấy thứ này đi nhé. Để lại cho con cũng uổng công mà thôi.”

Diệp Giang Xuyên thở dài một tiếng. Đây chỉ là mấy vật vô linh, không cần cũng được.

Thấy hắn không nói gì, Trần Tương Vân phất tay, nô tỳ đóng gói mang đi hết.

Trần Tương Vân nói tiếp: “Con ơi, tỷ của con có để lại cho con viên đan dược nào không? Là đan dược luyện thể, Uẩn Thể Đan đấy. Uống một viên, tiềm năng bên trong cơ thể sẽ được tăng cường rất nhiều. Tỷ con có lưu lại cho con không?”

Bạn đang đọc Thái Ất (Dịch) của Vụ Ngoại Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.