Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi chịu được cái gánh nặng này?(13)

Tiểu thuyết gốc · 1821 chữ

Ngươi có chịu được cái gánh nặng này?(13)

" Tán vũ Hệ Thống đang được nâng cấp phiên bản...... đã hoàn tất!", " Tự mở thông tin Sinh Linh Tạ Tuế".

Thông tin Sinh Linh Tạ Tuế < Tắt bảng Hệ Thống>

Tên : Tạ Tuế.

Chủng Loại : Phi Nhân Loại.

Tuổi: 15.

Tình Trạng :

(+) Trạng Thái Cơ Thể: Tốt.

(+) Trạng Thái Linh Hồn: Linh Hồn Hoàn Chỉnh.

Nhóm: Chưa xác định.

Ban Phước : Chưa xác định

Cảnh Giới : Vĩ Cửu , Tầng 5

Linh Hồn Cấp Độ : Linh Đạo.

Thiên Phú, Song Thiên Phú : Cảm Nhận Năng Lượng ( Lần thức tỉnh : 0), Đấu Binh (Lần Thức tỉnh : 0), Sức Sống ( Lần thức tỉnh : 0).

Thiên Phú Cơ Thể : Đấu Binh Cơ Thể

< Quay trở về trang chủ>

" Tắt Bảng Hệ Thống", tiếng nói mềm yếu từ Tạ Tuế phát ra. Ôm trong tay Dạ Nguyệt, hắn trèo lên lưng ngựa , mất bình tĩnh chạy về phía trước. Tạ Tuế không biết đó là nơi nào, nhưng hắn biết rằng, nơi đó ít ra có thể giúp hắn tạm trú. Không Gian vỡ nứt, rồi bọn Nguyên Thú cũng sẽ chui ra. Tệ hơn, nơi đây là Linh Vũ Thế Giới. Không chỉ có mỗi Nguyên Thú chui ra mà còn có thể là những Thú Tướng tìm tới. Năng lượng từ các không gian khác, hoặc từ năng lượng vỡ nứt không gian của Thế Giới Linh Vũ, khiến chúng vô cùng thèm khát.

Thành Tự Thiên, Chợ Vãn Đông.

" Ngươi mau ăn chút gì đi.", tiếng của một bà lão khuyên nhủ. Một đứa trẻ với quần áo rách rưới , đầu tóc rũ rượi , giày chân có chân không, thân hình đầy vết thương bị nhiễm khuẩn. Đứa trẻ đưa mắt lên nhìn về phía bà lão, rồi lại nhìn trong tay bà là một chiếc bánh bao nhỏ, liền vồ lấy rồi đút vào miệng. Tiếng ăn nhồm nhoàm làm bà lão nở một nụ cười vui vẻ , " Cứ ăn từ từ thôi, còn cả giỏ bánh ở đây mà.". Dường như không nghe thấy được bà lão nói gì, có lẽ cũng vì quá đói, hiện tại đứa trẻ này chỉ tập trung ăn bánh.

Đặt giỏ bánh xuống đất, " Ta sẽ để nó ở đây, nếu ngươi đói hãy tới chợ Xuân Nghị tìm ta.". Vừa nói bà lão vừa chỉ về con đường phía xa, tiếng nói dịu nhẹ làm đứa trẻ lúc này cũng bắt đầu để ý tới bà lão, ngẩng đầu nhìn lên, một khuôn mặt dịu dàng cười với đứa trẻ, rồi lại bị thu hút mà nhìn về phía hướng tay bà chỉ . Sau đó , bàn tay hiền từ chạm nhẹ vào đầu cậu bé rồi xoa nhẹ. Cũng không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút ấm áp. Đứa trẻ cứ như vậy để bà xoa đầu.

Bỗng nhiên tiếng ngựa hí phát ra từ con đường lớn ngõ vào chợ Vãn Đông , chỉ thấy một vài người lính trên lưng ngựa, vẻ mặt có chút mất kiểm soát. Rồi một âm thanh chói tai từ phía những binh lính " Tất cả mau sơ tán, có không gian quanh đây đã bị rách!" . Nói xong, mọi người cùng bắt đầu hoảng loạn, gấp rút thu dọn đồ. " Cậu bé ! Mau đi theo ta!". Đứa trẻ bị xách lên , làm bánh bao rơi xuống mặt đất . " Ưm ưm!" . " Chuyện gì vậy?" , bà lão lúc này có chút hoảng loạn hỏi. Tay từ bà lão cũng lỏng ra, cậu bé như vậy cảm giác. vội vàng rời khỏi tay bà , chạy về phía giỏ bánh , rồi sách lên, rồi lại chạy lại về phía bà lão. Bà lão lúc này cũng có chút hoảng loạn, cũng có chút vui vẻ với sự dễ thương ấy : " Đứa trẻ này thật là!" , không nhịn được nên cũng có chút trách mắng , nhưng vẫn nắm chặt tay cậu bé mà chạy về phía cửa chợ.

Tạ Tuế phóng ngựa vào thành, binh lính không kịp hiểu tình hình, ngơ ngác một lúc, sau đó mới cho người đuổi theo . Tạ Tuế lúc này đang vội, không có chút nào quan tâm đến những binh lính đang bám theo . Nhưng như vậy thì cũng không được cho lắm, cho nên hắn bế Dạ Nguyệt đang nằm trong lòng lên, đứng thẳng trên lưng ngựa. Sau đó chớp mắt, Thân ảnh của hắn biến mất, chỉ để lại những làn gió nhẹ.

Tại một ngõ nhỏ được che bởi hàng rào, Tạ Tuế ngồi dưới nền đất, vẫn ôm Dạ Nguyệt trong lòng. Tiếng quát của binh lính phát ra : " Ngươi mau ra đây, nếu ngươi chịu ra, bọn ta sẽ giảm án cho ngươi. Còn nếu không, ngươi sẽ không thể đi lại được nữa đâu!". Hắn không có cảm giác gì mà vẫn cứ như vậy ngồi ở hẻm. Hiện tại tình hình của thành cũng không mấy khả quan. Theo như Tạ Tuế quan sát thì không có bóng người nào từ xông vào thành. Đồ đạc có cái lăn lóc, bàn ghế vẫn còn , đồ ăn và nước uống thì bày ra nhưng lại không ăn, cũng chả dọn. Tạ Tuế lúc này cũng đoán được rằng người trong thành đã sơ tán. Nhưng sơ tán ở đâu? Thì hắn lại không biết.

Ầm ầm , tiếng sấm trên trời phát ra , những tảng mây đen kéo đến , rất nhanh, những hạt mưa đã chút xuống cổng thành , rồi lữ lượt kéo vào với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Muốn chạy thi với mưa? Tạ Tuế không muốn, nhưng hắn phải làm, Dạ Nguyệt , đồ đệ hắn sẽ ốm. Tốc độ của những giọt nước đang rơi xuống không chung, rất nhanh, nhưng lại không thể bắt kịp tốc độ của cậu thiếu niên ấy. , là do hắn cách xa cổng thành nên mưa không thể bắt kịp? Không! là hắn quá nhanh. Nhảy qua từng mái nhà gạch ngói, Tạ Tuế tiến về phía tháp lớn có chiếc chuông phía xa. À không, là tòa tháp có chiếc chuông lớn phía trước. Với tốc độ hắn hiện tại, như vậy không được tính là xa. Ánh sáng phía trên cũng dần bị che lấp, Tạ Tuế nhảy xuống khỏi mái nhà, đặt chân xuống một căn nhà nhỏ. Gõ cửa nhiều lần, nhưng lại không nhận lại một câu trả lời. Có lẽ hắn đi chưa đủ xa? hay nơi này không phải khu tập trung? Bỗng nhiên giọng nói phát ra từ phía cửa tháp dữ chuông . " Nơi này! Lại đây! Mau Lên!" , giọng nói có chút hơi bé, nhưng lại rất khẩn cấp. Cũng không suy nghĩ nhiều, Tạ Tuế liền vào tòa tháp giữ chuông. " Ngươi sao lại chậm chạp như vậy? không muốn sống nữa sao?", tiếng nói từ một người đàn ông trung niên. Tạ Tuế nhẹ nhàng đáp lại : " Là ta gặp phải một số chuyện khó nói.", thấy Tạ Tuế bế đứa trẻ trên tay, người đàn ông cũng không nói gì rồi mở cửa một căn hầm trú ẩn . " Mau chui vào!" , tiếng thúc dục của người đàn ông. Tạ Tuế đi xuống cầu thang nhỏ, vòng vèo vòng vèo. Cuối cùng vài phút sau mới đến được khu chính của căn hầm. Người đàn ông trung niên đằng sau tiến về phía trước dưới ánh mắt của mọi người trong căn hầm, nói : " Mọi người hãy giúp đỡ cậu ấy!". Nghe vậy, tiếng cười nói cùng với chào hỏi liên tục phát ra. Nhưng chủ yếu là hỏi về đứa trẻ trong tay là chuyện gì. Có vẻ nơi này mọi người đều tốt bụng , cho nên Tạ Tuế đều thể hiện thái độ ôn hòa với moi người. Lúc này , bầu trời thành Tự Thiên được bao phủ bởi mây đen và sấm chớp , tiếng mưa rơi rào rào, cùng với tiếng sói hú làm người trong hầm dựng lông gáy. Cũng may đây là dưới tầng hầm, nhưng càng để mọi người biết rằng con sói này đáng sợ đến nhường nào. " Mẹ ơi con sợ!", tiếng một cô bé đang nắm chặt áo của một chị gái, có lẽ là bằng tuổi hắn? Nhưng với văn hóa hiện tại của thế giới này, có lẽ cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Tiếng chuông gió lắc lư của một căn nhà nhỏ , Lingkinh Lingkinh, âm thanh cứ reo lên lên tục, càng chứng tỏ những đợt gió mạnh này vẫn cứ nối tiếp liên tục không dừng. dưới nền đất lạnh lẽo, nước mưa thầm nhuần trên gương mặt của một chàng thiếu niên, áo đã ướt đẫm, lúc này cảnh tượng, đem lại một cảm giác lạnh lẽo khi tắm mưa. Nhưng cái này lại khác, máu từ cơ thể của chàng thiếu niên hòa với nước mưa dưới nền đất, liệu thiếu niên đã chết? Dù sao thì, ngươi biết không? đôi khi cái chết là một sự giải thoát, có lẽ thiếu niên ấy chết đi, cũng không phải chuyện xấu. Nhưng chẳng lẽ , thiếu niên ấy không còn gì hối tiếc? Điều ấy, sao ngươi không hỏi Tạ Tuế đi?

Cổng Thành Tự Thiên? Nơi này sao? cảnh cổng dường như đã bị phá nát , chỉ để lại những mảnh vụn gỗ dưới đất, xác người khắp nơi , trộn với nước mưa, để lại một cảnh ma mị. Lúc này người lính đã chết, nhưng không thể nhắm mắt, dường như không can tâm , hoặc có thể là vì tên đó không thích nhắm mắt khi chết? Nước mưa chút xuống liên tục, cũng không bất ngờ khi rơi vào mắt người lính ấy, tạo ra một ảnh phản chiếu, một đôi mắt sắc lạnh, đôi mắt bầu trời, thật đẹp làm sao khi thấy nó dưới mưa, hòa trộn một cách tuyệt đẹp. Đôi mắt này không phải của quái vật? Bởi đôi mắt ấy đang cầm kiếm! Thân ảnh này toát ra khí chất cao quý, lại còn vô cùng lạnh lùng. Máu nhuộm đỏ lưỡi gươm, phải! đây không phải động tĩnh mà Dị Thú hay Nguyên Thú gây ra, mà là do thân ảnh đó gây ra. Cũng đoán được vì sao lại chọn lúc này? Quá tiện lợi đi?

Dạ Nguyệt giấc mơ ngọt ngào, Tạ Tuế cứu cô bé và ôm trọn vào lòng, giấc mơ này quá mức chân thực, Dạ Nguyệt dù biết, nhưng lại không muốn tỉnh dậy.

Bạn đang đọc Tán vũ sáng tác bởi hsgtjhf2379
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hsgtjhf2379
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.