Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoành nguyện

Phiên bản Dịch · 3060 chữ

Trong mắt của Trương Tiểu Phàm, mây trên bầu trời dù mây trắng hay mây đen, chưa từng nhìn thấy mây đen tiếp cận mắt đất như vậy. Tiếng sấm chưa bao giờ chói tai như vậy, tia chớp cũng chưa bao giờ chói sáng như vậy, gần như khiến người ta bất tỉnh.

Hình như bầu trời sắp sụp đổ.

Hắn đứng đó ngơ ngác nhìn hắc y nhân và sư già trừng mắt nhìn nhau trong thảo miếu,

khua khoắng đấu pháp.

Một tiếng sấm đột nhiên vang lên khiến tai hắn ù đi, hắn thấy một tia sét xuất hiện trên bầu trời, đánh xuống mặt đất và giáng xuống thanh kiếm của hắc y nhân.

Nhất thời, bộ y phục của người đàn ông mặc đồ đen phồng lên, đôi mắt mở ử rõ như sắp nổ tung. Lúc này, dưới ánh chớp chói loè, trong thảo miếu sáng như ban ngày.

Tia sét mở ra trên mũi kiếm trong đêm đẹp đến mức Trương Tiểu Phàm nín thở. Trong mắt của Phổ Trí lại xuất hiện một thứ kỳ dị cuồng nhiệt.

“Đây chính là sức mạnh của chân pháp Đạo gia sao?”

Hắc y nhân hét to một tiếng, tay trái diễn pháp quyết, dùng toàn lực lắc mạnh cổ tay. Có tiếng sấm, lôi điện trên mũi kiếm bắn về phía Phổ Trí, cỏ cây gạch đá đều di chuyển bay tứ tung, để lại một vết cháy sâu trên mặt đất.

Phổ Trí lùi ba bước, thu ấn, đôi tay chắp lại, mặt nghiêm túc, toàn thân âm ỷ phát ra kim quang, khẽ niệm: “Đức Phật từ bi.”

“Pắp” một tiếng, bẩy hạt bích ngọc còn lại trước mặt lão vỡ vụn, hoá thành một chữ “Phật” lớn trước mặt lão ba thước, ánh sáng vàng chói loà, không thể nhìn được.

Một khắc sau, ánh chớp và chữ Phật lao vào nhau.

Trương Tiểu Phàm cảm thấy tim mình đập mạnh, phảng phất toàn bộ huyết dịch chảy ngược, tay chân run rẩy, không thở được nữa, thoáng chốc cảm thấy gió tắt, sấm ngưng, cả thế gian đều yên tĩnh.

Hắn sau đó bị hất bay về đằng sau, thậm chí không kịp cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy ánh trắng ánh vàng, lộng lẫy vô song, vượt xa mặt trời trên trời. Cả toà Thảo Miếu, chia năm xẻ bẩy, lấy đấu pháp của hai người làm trung tâm, bay ra mọi hướng, bay cả trên bầu trời.

Trái tim của hắn bỗng trống rỗng, cảm thấy tiếng gió thổi sắc bén không ngừng lướt qua tai.

Hắn cảm thấy sợ hãi, vô ý thức cuộn mình lại nhưng lực bất tòng tâm, đành để thân mình bay về phía chưa biết.

Đầu hắn hiện lên một suy nghĩ: Ta phải chết sao?

Sợ hãi kịch liệt, đột nhiên loé lên trong đầu. Mồ hôi lạnh xuất hiện toàn thân, run nhẹ.

Đứng trước tử vong, đối mặt như thế nào?

Hắn hôn mê bất tỉnh, bất tỉnh nhân sự.

Phổ Trí chậm rãi đi tới, dưới xương sườn kẹp lấy Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm, đi đến một khu đất sạch sẽ rồi nhẹ nhàng đặt hai đứa xuống. Lão cảm thấy toàn thân đau nhức, ngõ hầu như muốn nửa ra, không thể trì hoãn được nữa, lão liền té phịch xuống đất.

Lão nhìn về phía ngực, qua lớp tăng y cháy khét, lờ mờ nhìn thấy một luồng khí đen dần dần vây kín ngực, chỉ còn lại một chỗ nhỏ ở tim là không bị xâm nhập.

Lão cười khổ một tiếng, đưa tay vào trong vạn áo lục lọi. Tay lão run rẩy, không lâu sau mới lấy ra được một viên đan dược màu đỏ sẫm, khoảng đầu ngón tay, bình thường chả có gì lạ lùng.

Phổ Trí thở dài, thì thầm: “Không ngờ quỷ ý nói đúng, rốt cuộc ta vẫn phải dùng viên Tam Nhật Tất Tử Hoàn của hắn.”

Lão do dự một lúc, rốt cuộc vẫn gật đầu một cái, nuốt vào viên đan dược này.

Hắn sau đó ngẩng đầu nhìn về phía núi xa.

Rốt cuộc trên bầu trời hạ mưa.

Thanh Vân Sơn đứng sừng sững trong mưa gió, huyền ảo thần bí.

“Thuật pháp đạo gia thật thần bí, có thể sai khiến cả thiên thần. Cùng Phật gia của ta lẫn nhau hỗ trợ, lấy thừa bù thiếu, có thể phá được mê hoặc của trường sinh bất tử. Đáng tiếc Đạo Huyền chân nhân tu hành lâu hơn ta, cũng như ba vị sư huynh kia của ta không bỏ được quen niệm bè phái, thân phận địa vị.”

“Ôi” Phổ Trí thở dài một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn trên người hai tiểu hài. Mưa mỗi lúc một to, xối vào đầu của lão. Ngôi miếu cỏ đã tan tác sau trận đấu phép vừa rồi, gần đây chẳng có chỗ nào tránh được mưa.

Trong lòng hắn xiết chặt, lo lắng cho hai đứa trẻ này. Lão vừa rồi vận chân nguyên quá liều, dùng kỳ công “Đại Phạm Bát Nhã” của Thiên Âm Tự rồi mượn sức mạnh của Phật môn chí bảo “Phỉ Thuý Niệm Châu”, sinh ra đại lực hàng ma, mới có thể ngăn chặn được uy lực vô song “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết” của kẻ tà ác kia, phản công khiến hắn bị thương, làm hắn sợ hãi chạy trốn.

Nhưng cơ thể lão bị trọng thương, chịu đựng một kích của Đạo gia kỳ thuật, như ngọn đèn dầu sắp cạn, đến hi vọng sống cuối cùng cũng không còn. Dựa vào “Tam Nhật Tất Tử Hoàn” của quỷ y để kéo dài chút hơi tàn, kéo dài sinh mệnh thêm ba ngày nữa thôi.

“Yêu nhân kia bị thương nặng, nhưng chưa phạm vào căn nguyên. Sau khi ta đi, hắn chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Đến lúc đó ảnh hưởng đến tính mạng của hai đứa trẻ này, e rằng tính mạng của mọi người trong thôn đều lâm nguy. Cái này, cái này phải làm như thế nào mới được?”

Phổ Trí tâm loạn như ma, dù đạo hạnh của lão cực cao, nhưng vừa biết mình phải chết, tinh thần có một chút loạn. Thứ hai là lo lắng tính mạng của dân thường vô tội, hết lần này tới lần khác yêu nhân kia hình nhuệ là người có địa vị quan trọng ở trên núi Thanh Vân, nếu lên núi xin cứu viện, chắc chắn không thành công mà bại thì có thừa.

Nhưng trong lòng lão tiếc nuối nhất, chính là không hoàn thành được ước nguyện lớn nhất mà lão đã phát tâm. Lão là tứ đại thần tăng của Thiên Âm Tự, đã được thiên hạ kính phục, tôn vinh đến cực độ. Đối với lão, quan trọng nhất chính là khám phá ra được bí ẩn của trường sinh bất tử. Vào năm mươi trước, lão đã nhận ra rằng dù lão cần cù tu luyện đạo pháp Phật môn cũng chỉ nâng cao được công lực, không hề khám phá được bí ẩn của trường sinh. Lão đau đầu nghĩ, vào mấy chục năm sau mới nghĩ ra được một biện pháp chưa hề có.

Thiên hạ ngày nay, tam giáo Phật, Đạo, Ma đều đang hưng thịnh, trình độ pháp thuật rất cao thâm. Ma giáo vốn mang tiếng xấu, tà thuật hết sức tàn nhẫn, không ai muốn dây vào; kỳ thuật của Đạo gia rất tinh thâm, đều chiếm ưu thế riêng cùng Phật môn, nếu có thể liên thủ tu luyện, sớm phá được tình thế này.

Nhưng lão không thể ngờ rằng, từ trước đến nay ba vị sư huynh của lão luôn phóng khoáng cởi mở, đồng loạt phản đối lão, cho rằng đó là chuyện ảo tưởng, không ngừng khuyên bảo lão. Trong lòng lão không phục, khăng khăng đến gặp danh nhân Đạo gia mấy lần, lên núi Thanh Vân bái phỏng rất nhiều lần nhưng đều bị đương nhiệm chưởng môn Thanh Vân Đạo Huyền Chân nhân khéo léo từ chối.

Nghĩ tới đây, lão cười khổ một tiếng, có chút tự trào nghĩ bụng: “Chỉ còn sống được ba ngày, tự làm khổ mình khi nghĩ tới chuyện trường sinh bất tử?”

Dù lão còn bận lòng, không dám bỏ khi nhìn thấy hai đứa trẻ vẫn nằm im dưới mặt đất, nhất thời không nghĩ được cách nào, liên tục ngó nghiêng. Lão thấy đằng xa có một cây tùng, có thể che đỡ phần nào cơn mưa, có còn hơn không, bèn gượng dậy tinh thần, ôm hai đứa trẻ gắng sức đi về phía cây.

Phổ Trí đặt hai đứa trẻ xuống gốc cây sau chút khó khăn di chuyển, đã cạn kiệt sức lực, ngồi phệt ra đất rồi dựa lưng vào thân cây, thở gấp.

"Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu!"

Phổ Trí chầm chậm buộc khỏi miệng câu danh ngôn của Đạo gia, chứa mấy phần phẫn nộ.

Bầu trời tối như mực, phủ chụp mặt đất. Mênh mông mây đen bao phủ mặt đất, từ trên trời rơi xuống mưa nhỏ, nhanh chóng dày đặc, gió lạnh lùa đến lắc tha lắc thắc quất vào mặt, lạnh lẽo thấu tim.

Lão ngửa mặt nhìn trời, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, nhìn hai đứa trẻ trước mặt rồi nói thầm: "Hai tiểu thí chủ, lão nạp có lòng thương cứu nhưng không có lực. Việc do ta gây ra, hại hai tiểu thí chủ, thật sự tội nghiệp. Ôi, giá như hai người các ngươi là đệ tử Thanh Vân, ở trên núi Thanh Vân kia, giữa bao nhiêu người sẽ an toàn hơn, nhưng bây giờ..."

Toàn thân Phổ Trí đột ngột chấn động, miệng lầm bầm: "Đệ tử Thanh Vân, đệ tử Thanh Vân..."Tâm niệm của lão chợt xoay chuyển, tựa như nắm bắt được vấn đề nào đó, thoáng cái biến mất. Rất nhanh, lão toát ra mồ hôi lạnh.

Không lâu sau, không hiểu gì trong mắt lão lại hiện ra cuồng nhiệt kia.

Lão ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười mang theo vẻ điên cuồng.

"Hay lắm, hay lắm! Dù ta không còn sống được bao lâu, nhưng nếu truyền thần thông phật môn cho một người, rồi để hắn gia nhập làm đệ tử Thanh Vân Môn, tu hành thuật pháp Đạo môn, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể cứu mạng hai người, lại có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện."

"Từ xưa hai nhà Phật Đạo vốn xa cách, đến khi chết già cũng không hề lẫn nhau đi lại. Thanh Vân Môn không ngờ tới một thiếu niên từ nhỏ sống ở dưới Thanh Vân, lại mang Phật môn đạo pháp ở trên người. Chỉ cần có người học được sở trường của hai nhà, sẽ phá được bí ẩn của trường sinh bất tử trong suốt vạn năm qua. Ha ha, nếu như vậy, ta chết còn có gì đáng tiếc?"

Lão tâm niệm đã quyết, trong người phấn khởi vô cùng, hai gò má ửng đỏ, mắt loé tia máu, bất giác nhìn Lâm Kinh Vũ rồi thò tay ra. Nhưng tay thò ra đến nửa chừng thì dừng lại, trong lòng đắn đo: chuyện này quan hệ rất lớn, ngày nay các môn các phái có chính kiến rất nặng nề, cực kỳ uý kỵ việc học lén, chẳng may bị người phát giác, sự tình bại lộ, chắc chắn là chết. Thằng nhỏ Lâm Kinh Vũ này tư chất rất tốt, nếu để Thanh Vân Môn thu nạp làm môn hạ, nhất định sẽ được sư trưởng chú ý. Nó tuổi còn nhỏ, e là sẽ không giữ được cái bí mật tày trời này!

Nghĩ đến đây, trong lòng lão chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt chuyển sang người Trương Tiểu Phàm, nhớ lại cái tính quật cường của nó lúc ban ngày, chết tới nơi mà không chịu cúi đầu, lão gật gật, nói: "Tư chất kém một chút, cũng không sao, sau này phải trông vào phúc phận của ngươi thôi."

Nói đoạn, không chậm trễ nữa, thò tay vỗ mấy cái lên người Trương Tiểu Phàm, dùng chút sức tàn cứu tỉnh nó.

Trương Tiểu Phàm mãi sau mới tỉnh dậy, trước mắt mơ mơ hồ hồ, trong tai vẫn còn đập lùng bùng. Một lát sau mới trở lại bình thường, nhìn rõ mọi vật trước mắt rồi, nó bỗng giật bắn mình, há hốc miệng không khép lại được.

Trước mặt nó là lão hoà thượng nọ, thương tích cùng mình, lườn trái dường như bị cái gì đó thiêu đốt, khô cháy rất khó coi, trên mặt sắc đen rùng rùng, cả gương mặt nhuộm tử khí. Nhưng không biết tại sao, lão trông có vẻ rất phấn chấn rạng rỡ. Nó cũng nhìn thấy thằng bạn Lâm Kinh Vũ nằm một bên, hôn mê bất tỉnh.

"Lão, lão làm gì đó?" Trương Tiểu Phàm đờ đẫn một lúc lâu, mới ngập ngừng hỏi.

Phổ Trí không đáp, ngắm nghía nó kỹ càng, rồi hỏi lại: "Tiểu thí chủ, mưa to gió lớn thế, đứa bé như ngươi sao lại một mình đến nơi héo lánh này?"

Trương Tiểu Phàm run run, đáp: "Hồi tối ta trông thấy lão hãy còn đứng ở trong miếu, sau đấy thấy trời sắp mưa, nơi này lại rách nát quá thể, ta nghĩ chắc là lạnh lắm đây, bèn mang đến cho lão một ít đồ ăn."

Phổ Trí động đậy khoé miệng, chắp tay đáp: "Thiện tai, thiện tai. Vạn vật đều là duyên, số mệnh đã sớm sắp đặt rồi, Đức Phật từ bi."

Trương Tiểu Phàm lạ lùng hỏi: "Lão bảo sao cơ?"

Phổ Trí mỉm cười đáp: "Lão nạp nói, tiểu thí chủ và ta có duyên. Đã như vậy, lão nạp có một bộ Pháp môn tu hành, tiểu thí chủ có muốn học không?"

Trương Tiểu Phàm đáp: "Pháp môn là cái gì cà?"

Phổ Trí đờ người một lúc, rồi phá ra cười, thò bàn tay khô héo xoa xoa cái đầu trọc, nói: "Cũng không phải là cái gì cụ thể, mà là phương pháp dạy hô hấp thổ nạp thôi. Ngươi học xong, phải hứa với ta một vài chuyện, được không?"

Trương Tiểu Phàm dù không hiểu hết, nhưng vẫn đáp: "Lão nói đi!"

Phổ Trí nói: "Ngươi quyết không được kể với người xung quanh chuyện này, cho dù là đối với những người thân nhất, ngươi có làm được không?"

Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, đáp: "Biết rồi, chết ta cũng không nói."

Phổ Trí giật mình, thấy nó còn nhỏ tuổi mà trên nét mặt đã đầy vẻ kiên tâm, mù trời mưa sợi bay như đao như kiếm lại như sương, táp rạt vào khuôn mặt bé nhỏ, có phần tiều tuỵ hốc hác.

Phổ Trí bỗng hít sâu, rủ mắt không nhìn nó nữa, mấp miệng tiếp tục nói: "Ngoài ra, mỗi ngày ngươi nhất định phải tu tập pháp môn này một lần, nhưng không được luyện ở trước mặt người khác, chỉ có thể tiến hành lúc đêm khuya người vắng. Điều cuối cùng, trừ phi đến lúc sinh tử quan đầu, tuyệt đối không được thi triển cái thuật này, nếu không tất có đại hoạ."

Nói tới đây, lão lại mở bừng mắt, nhìn Trương Tiểu Phàm chằm chặp, hỏi: "Ngươi làm được không?"

Trương Tiểu Phàm đắn đo một lúc, nghiêng nghiêng đầu, rồi lại gãi gãi đầu, nét mặt đầy vẻ nghi hoặc, nhưng rốt cục vẫn gật lia lịa.

Phổ Trí khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, bắt đầu truyền khẩu quyết cho nó.

Bộ khẩu quyết này bảo dài thì không dài, chỉ có chừng một ngàn chữ, nhưng trúc trắc khó hiểu, Trương Tiểu Phàm cố gắng hết sức, mất đến ba canh giờ, mới học thuộc được hết.

Phổ Trí đợi đến khi nó nhớ kỹ hết thảy, mới thở phào một hơi, thần sắc bải hoải.

Lão nhìn Trương Tiểu Phàm, ánh mắt chất chứa từ ái, bảo: "Lão nạp cả đời tu hành, xưa nay chưa từng nghĩ đến việc thu nhận đệ tử, ai ngờ đến lúc sắp chết, lại có cái duyên sư đồ với ngươi. Xem ra, ngươi cũng nên biết danh hiệu của ta." Lão ngừng một lát, rồi tiếp: "Ta pháp danh Phổ Trí, là tăng nhân của Thiên Âm Tự. Khục, hài tử này, ngươi biết Thiên Âm Tự chứ?"

Trương Tiểu Phàm nghĩ ngợi một lúc, rồi lắc đầu.

Phổ Trí tức cười bảo: "Đúng là trẻ con mà." Rồi sực nhớ điều gì, bèn thò tay vào trong bọc lần ra một viên hạt châu tím sẫm, chăm chú nhìn nó, rồi đưa cho Tiểu Phàm, bảo: "Ngươi hãy giữ viên hạt châu này cho cẩn thận, không được để người ngoài dòm thấy. Đợi đến này sau an định rồi, ngươi tìm một hang sâu hay vách núi, ném nó xuống là được. Còn nữa, ta vừa nói cho ngươi biết danh hiệu của ta, ngươi nhất thiết không được nhắc đến với người ngoài."

Trương Tiểu Phàm nhận lấy hạt châu, đáp: "Biết rồi."

Phổ Trí xoa đầu nó, nói: "Ngươi và ta có mối túc duyên này, cũng chẳng biết kiếp sau còn gặp lại nhau không. Hài tử, ngươi hãy quỳ xuống khấu đầu ba cái, gọi ta một tiếng sư phụ đi!"

Trương Tiểu Phàm nhìn Phổ Trí, thấy lão đã thu lại nụ cười, nét mặt trang nghiêm, bèn gật đầu dạ, gọi một tiếng "Sư phụ." rồi quỳ xuống đất, liên tiếp khấu đầu ba cái. Nó vừa khấu đầu xong, chưa ngẩng lên, đã nghe Phổ Trí cười khe khẽ, nhưng trong tiếng cười chất chứa những bi thống và quả đoán.

Trương Tiểu Phàm toan ngẩng lên nhìn lão, chợt cảm thấy sau lưng có người vỗ khẽ, rồi mắt mũi tối sầm, lại lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Bạn đang đọc Tru Tiên (Bản Chỉnh Sửa) của Tiêu Đỉnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.