Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê Cục

Phiên bản Dịch · 3022 chữ

Sư già kia không đáp, chỉ dùng ánh mắt tinh tế nhìn một lúc trên người hai tiểu hài tử này, nhịn không được vài lần nhìn Lâm Kinh Vũ, thầm nghĩ: “Tốt tư chất, chỉ là tính tình vì sao cực đoan như vậy?”

Lúc này Trương Tiểu Phàm bước lên một bước, nói: “Uy, ngươi là ai? Sao ra chưa từng thấy ngươi?”

Thôn Thảo Miếu ở gần Thanh Vân Môn, nơi này Đạo giáo vi tôn, đệ tử phật môn cực kỳ hiếm thấy. Vì vậy Trương Tiểu Phàm mới có câu hỏi này.

Sư già nhìn hắn một cái, khoé miệng nở ra nụ cười, hỏi ngược lại: “Tiểu thí chủ, trong lúc sống còn vừa rồi, sao ngươi đau khổ chèo chống chỉ cần nhận thua một cái. Nếu lão nạp không ra tay, chỉ sợ ngươi đã nộp mạng.”

Trương Tiểu Phàm ngẩn ngơ, trong lòng cảm thấy lời nói của lão tăng này có đạo lí. Chỉ là nước đã đến chân, hắn không có nói ra lời nói như vậy, giật mình đứng im tại chỗ.

Lâm Kinh Vũ liếc mắt trừng sư già một cái, kéo tay của Trương Tiểu Phàm, nói: “Tiểu Phàm, lão hoà thượng này kỳ quái, chúng ta đừng để ý đến hắn.” Nói xong, liền kéo hắn đi ra bên ngoài, mấy đứa bé đều đi theo, hiển nhiên luôn làm theo lời Lâm Kinh Vũ.

Trương Tiểu Phàm vô ý thức bước đi, hắn sau khi đi ra cửa miếu một đoạn đường, nhịn không được xoay người nhìn về phía trong miếu. Chỉ thấy sắc trời dần tối, lờ mờ có thể nhìn thấy lão hoà thượng kia đứng im tại chỗ, chỉ là khuôn mặt đã mơ hồ.

Đêm dài

Một tiếng sấm rền, gió cuốn mây tàn, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.

Cơn bão sắp ập đến, có cảm giác ớn lạnh.

Vị sư già vẫn thiền định ở trong Thảo Miếu, Thanh Vân Môn ở phía xa chỉ có tiếng động mờ mịt xung quanh, chỉ có tiếng gió mạnh và sấm sét khắp bầu trời.

Thật là một cơn gió mạnh.

Một tia sét xé toạc bầu trời, lóe lên ngôi miếu nhỏ đứng sừng sững trong gió. Vị sư già đứng ở cửa miếu, vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn lên bầu trời, lông mày nhíu chặt.

Phía Tây thôn, không biết từ khi nào nổi lên một cỗ khí đen đặc xịt. Vị sư già đứng ở Thảo Miếu, nhìn chằm chằm vào khí đen.

Đột nhiên luồng khí đen cuộn lại, lượn vòng lên, rồi bay về phía ngôi miếu cỏ nhỏ. Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã đến nơi. Vị sư già mắt sáng, trông thấy cuộn hắc khí đó mang theo một đứa bé, chính là Lâm Kinh Vũ mà sáng nay lão gặp.

Sắc mặt vị sư già tối sầm, không chút do dự, không biết động tác cụ thể của lão. Cơ thể khô gầy đột ngột rời khỏi mặt đất, bay thẳng vào trong hắc khí.

Trong bóng tối không biết lúc nào truyền ra một tiếng kinh ngạc: “A?”

Sau vài tiếng trầm ngâm, khí đen đột nhiên ngừng, bay xung quanh trên bầu trời Thảo Miếu. Sư già kẹp lấy Lâm Kinh Vũ ở xương sườn, chậm rãi rơi xuống, nhưng áo cà sa ở sau lưng đã bị xé đi một khối.

Mượn ánh sáng yếu ớt, chỉ thấy đôi mắt của Lâm Kinh Vũ nhắm lại, hô hấp đều đặn, không biết ngủ hay là nhất đi.

Sư già không buông hắn xuống, ngẩng đầu nhìn luồng khí đen trên không kia, nói: “Đạo pháp của các hạ cao thâm, vì sao hạ thủ với hài tử vô tri, sợ mất thân phận sao?”

Trong khí đen truyền tới một tiếng nói khàn khàn: “Ngươi là ai, dám quản việc nhàn của ta?”

Sư già không đáp, lại nói: “Nơi này dưới Thanh Vân Môn. Nếu Thanh Vân Môn biết các hạ làm xằng làm bậy ở nơi này, chỉ sợ sau này các hạ không dễ chịu.”

Người kia “Phi” một tiếng, nói với giọng điệu khinh thường: “Thanh Vân Môn tính là gì, ỷ vào nhiều người thôi. Lão lừa trọc chớ có nhiều người, thức thời mau đưa đứa bé kia cho ta.”

Sư già chắp tay trước ngực, nói: “A di đà Phật, người xuất gia lòng dạ từ bi. Lão nạp dù phế cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi độc thủ tiểu hài này.”

Người kia cả giận nói: “Tặc ngốc, ngươi muốn chết.”

Cùng với lời nói, từ trong khí đen kia một mực quay quẩn, một đạo dị quang đỏ sẫm chợt loé lên. Trong chốc lát, xung quanh miếu cỏ nhỏ này, âm phong lồng lộc, quỷ khí ngập tràn.

“Độc Huyết Phiên!” Sắc mặt của sư già chợt hiện vẻ mặt giận dữ, nói: “Nghiệt chướng, ngươi cũng dám tu luyện tà vật tai họa nhân gian như vậy. Hôm nay nhất định không tha cho ngươi.”

Thanh âm khàn khàn kia cười lạnh một tiếng, không có trả lời. Chỉ nghe một tiếng gào thét, ánh sáng đỏ sẫm ngập ngụa, luồng khí tanh hôi tràn đầy, một tấm hồng phiên hai trượng chậm rãi tế lên. Tiếng quỷ khóc ngày càng chói tai, tựa như có vô số ác linh đang gào thét trong đêm, còn có tiếng xương gãy yếu ớt, nghe tới cũng chấn động.

“Tên đầu trọc ngươi, đi chết đi.” Người áo đen hét lớn trong khí đen kia, từ trên lá cờ đỏ sẫm, đột nhiên xuất hiện một bộ mặt hung ác, có bốn hình tam giác và bốn mắt, hàm răng sắc bén. “Két, két, két”, xương cốt loạn tại chỗ, bốn con mặt trên mặt quỷ đột nhiên mở ra, “gầm lên” rồi chúng biến thành thực thể, lao nhanh ra khỏi lá cờ, tấn công vị sư già với luồng khí cực kỳ đẫm máu.

Sắc mặt của sư già càng tức giận, biết Độc Huyết Phiên này uy lực cực lớn, trong quá trình tu luyện đã hại nhiều người vô tội. Muốn luyện ra uy lực như vậy, chắc đã thu hết tinh huyết trên ba trăm người.

Tà nhân này thật là táng tận lương tâm.

Sư già thấy ma quỷ sắp lao tới trước mặt, không buông Lâm Kinh Vũ ra, dùng tay trái cầm tràng hạt vẽ ra một vòng tròn trong khoảng không ở phía trước. Đầu ngón tay âm thầm xuất ra kim quang, trong nháy mắt dựng lên một vòng pháp luân màu vàng, kim quang rực rỡ cùng ma quỷ chống cự giữa không trung.

“Trò vặt nhỏ này, cũng tới bán…” Chưa kịp nói ra từ “làm”, cơ thể lão đột nhiên chấn động. Cảm thấy chỗ tay phải đang ôm Lâm Kinh Vũ, bị dị vật cắn một cái, cảm giác tê ngứa lập tức đi nửa người, mắt tối sầm lại. Vòng pháp luân ở trước mặt lung lay sắp đổ.

Đúng lúc này, quỷ vật kia có chút biến hoá quỷ dị. Giữa trán bốn con mắt mở ra một con mắt to huyết hồng, gió tanh nổi lên, uy thế càng nặng. Chỉ nghe thấy tiếng quỷ gào thét, ánh sáng đỏ như máu hiện lên, quỷ vật kia đánh vỡ nát pháp luân màu vàng, đồng thời đánh vào lồng ngực của sư già.

Cả người của sư già bay về đằng sau, Lâm Kinh Vũ rơi xuống mặt đất từ xương sườn dưới, mấy tiếng trầm đục xuất hiện, sợ rằng xương sườn đã gãy gần hết. Cơ thể khô gầy của sư già va vào tường miếu, một tiếng “oanh” xuất hiện lập tức bụi đất tung bay, một mặt tường nguyên sập.

“Ha ha ha ha…” Người đứng trong luồng khí đen cười điên cuồng, vô cùng đắc ý.

Sư già run rẩy đứng lên, cuống họng nóng lên, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, làm áo cà sa đang mặc trên người nhuộm đỏ. Sư già cảm thấy Sao Kim trên bầu trời chớp loạn, toàn thân cực đau nhức, cảm giác tê ngứa kia ngày càng lan rộng đến tim.

Hắn cố định tinh thần, khoé mắt đảo mắt qua Lâm Kinh Vũ đang hôn mê trên mặt đất. Từ trong vạn áo của hắn đi ra một con rết màu sắc sặc sỡ, to như bàn tay, lạ nhất phần chót nó xoè ra bẩy tua nhìn như bẩy cái đuôi; màu sắc của mỗi cái hiện ra khác nhau, nhìn rất sặc sỡ, trong mỹ lệ hiện lên mấy phần ghê sợ.

“Rết bẩy đuôi!”Sư già thốt lên, nghe như một tiếng rên rỉ.

Hắc khí trên mặt lão ngày càng nặng, khoé miệng không ngừng phun ra máu tươi, dường như khó chống đỡ được, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ không muốn ngã. Lão nhìn người trong luồng khí đen kia nói: “Ngươi để vật kỳ độc trên thế gian này lên người của đứa bé, lại cố ý ẩn giấu thực lực, chờ đúng cơ hội đả thương ta. Ngươi nhằm vào ta đúng không?”

Người trong khí đen cười lạnh nói: “Không sai, ta chính là nhắm vào con lừa trọc Phổ Trí ngươi. Nếu không làm như vậy, thật khó đối phó với một người tu luyện phật môn của Thiên Âm Tự như ngươi. Được rồi, ngươi mau giao nộp Phệ Huyết Châu cho ta, ta sẽ đưa thuốc giải của rết bẩy đuôi cho ngươi và tha chết cho ngươi.”

Phổ Trí cười thảm một tiếng, nói: “Uổng trong tên của ta còn có một chữ Trí, không ngờ ngươi luyện được tà vật Độc Huyết Phiên, há lại không muốn chiếm Phệ Huyết Châu.” Sắc mặt của lão nghiêm túc, quả quyết nói: “Đòi ta đưa vật chí hung thế gian này cho ngươi ư? Đừng vọng tưởng nữa.”

Người trong khí đen nổi giận nói: “Vậy ngươi đi gặp phật tổ của ngươi đi.” Ánh sáng đỏ loé lên, Độc Huyết Phiên đón gió rêu rao, tiếng quỷ khóc, quỷ vật to lớn lại xuất hiện, xoay quanh trên không trung rồi một lần nữa phóng tới Phổ Trí.

Phổ Trí hét to, áo tăng không có gió vẫn tung bay, toàn cơ thể gầy gò dường như lớn hơn trước nhiều. Lão nắm chặt tay trái, một tiếng vang xuất hiện, lão đã làm vỡ chuỗi tràng hạt.

Mười mấy viên tràng hạt sáng long lanh không có rơi xuống, quay tròn không ngừng, phát ra thanh quang lơ lửng trước mặt Phổ Trí. Mà viên châu màu tím kia rơi xuống trực tiếp.

Phổ Trí lật tay, nắm chặt viên châu màu tím kia, đôi tay lập tức kết thành hình thuỷ bình, đôi mắt trợn tròn, kim quang hiện ra toàn thân cao thấp, niệm từng từ một: “Án, Ma, Ni, Bát, Di, Hồng!”

“Sáu chữ Đại Minh Chú(1).” Khẩu khí của người trong khí đen nghiêm túc hơn.

Phổ Trí vừa thốt xong chữ "Hồng", lập tức cả tràng hạt bích ngọc cùng phát ra ánh sáng rực rỡ.

Cùng lúc ấy, con quỷ của kẻ tà ác kia cũng đã xông đến trước mặt, mùi máu tanh xộc tới, nhưng vừa chạm vào ánh bích ngọc xanh nhạt, lập tức hoá thành vô hình, không tiến lên được nữa, cứ lửng khửng giữa trời.

Tuy nhiên, cơ thể Phổ Trí lên một cơn run rẩy, con rết bảy đuôi là vật tuyệt độc trong thiên hạ, lão đã tu hành đến mấy trăm năm, vẫn còn khó chống đỡ. Chỉ có điều trên khuôn mặt vẫn lởn vởn đám khí đen của lão, lại lộ ra một nét cười, kèm theo nét run run..

"Oác!" Phổ Trí thét lớn, như sư tử hống, tiếng động bốn bề, tràng hạt bích ngọc trước ngực thụ được phật lực, ánh sáng càng rực rỡ, thốt nhiên một viên vỡ rốp, hoá ra trong không trung một chữ Phật, đánh thẳng vào mặt con quỷ.

"Ôi...chà!" Con quỷ hét lên thảm thiết, bật lui lại mấy bước, ánh đỏ toàn thân vụt xẹp đi, rõ ràng là đã trúng thương.

Người trong đám khí đen giận dữ la: "Giỏi cho lão lừa trốc!"

Hắn còn đang chuẩn bị động thủ, có điều nói thì chậm mà diễn biến thì quá nhanh, trong phút chốc bảy tám hạt châu đều hoá ra chân ngôn nhà Phật đánh trúng con quỷ. Con quỷ kêu la không ngớt, liên tục né tránh, dáng điệu rất sợ hãi, khi bị hạt bích ngọc thứ chín đánh trúng, nó gào lên một tràng dài, năm con mắt nhất tề vỡ toé, xương cốt lục cục, rầm một tiếng ngã vật ra đất, quằn quại thêm một lúc thì cứng đờ bất động, dần dần hoá ra vũng máu, tanh thối kinh khủng.

Cùng lúc đó, Phổ Trí "ộc" một tiếng, lại phun ra một ngụm máu lớn, máu đã ngả màu đen xạm.

"A!" một tiếng lanh lảnh truyền vào từ cửa miếu cỏ, giữa lúc hai đại cao nhân đang hồi đấu phép căng thẳng.

Phổ Trí và người trong đám khí đen kia đều thất kinh, làn khí đen trên trời rùng chuyển, Phổ Trí cũng nhìn theo về phía cửa miếu, trông thấy trong ánh sáng bên ngoài, thằng nhỏ Trương Tiểu Phàm không biết vì sao lại tới trước miếu cỏ, đứng ở cửa, mắt trơ miệng há đứng xem cảnh tượng kỳ dị này trong miếu.

Người trong đám khí đen lạnh lẽo "hừ" một tiếng, cũng không nhìn thấy động tác của hắn ra sao, chỉ thấy con rết bảy đuôi vẫn bò trên mình Lâm Kinh Vũ đột nhiên quẫy đuôi, chớp một cái, bay vù đến Trương Tiểu Phàm.

Hai hàng lông mày của Phổ Trí dựng lên, tay phải chỉ ra, một viên tràng hạt bích ngọc lao nhanh tới. Rết bẩy đuôi kia thông minh, biết lợi hại, không dám ngăn cản, quẫy đuôi một cái, rồi bật thẳng lên như cái cánh, chui vào trong khí đen, không thấy đâu cả.

Người trong khí đen âm trầm nói: “Hắc hắc, quả nhiên không thẹn là tứ đại thần tăng của Thiên Âm Tự. Trọng thương như vậy, vẫn có thể phá được Độc Huyết Thi Vương của ta, nhưng ngươi bị tấn công bởi Thi Vương đồng thời trúng phải độc của rết bẩy đuôi, gắng gượng được bao lâu? Hãy ngoan ngoãn giao nộp Phệ Huyết Châu cho ta.”

Lúc này, khoé mắt của Phổ Trí bắt đầu chảy ra máu đen, cười thảm một tiếng, khàn giọng nói: “Coi như hôm nay lão nạp bỏ mạng tại đây, đầu tiên trừ được yêu nhân ngươi.”

Lời nói vừa dứt, tất cả bích ngọc tràng hạt ở trước người hắn đồng loạt sáng lên, người kia trong không trung lập tức đề phòng. Lão đột nhiên gào thét một tiếng, một vật nhang nháng thanh quang từ đằng sau lao tọt vào đám khí đen, chính viên bích ngọc vừa bắn vào con rết bảy đuôi, bay ra quãng không một đoạn, được Phổ Trí âm thầm điều động, vòng đằng sau đám khí đen, thình lình đánh úp.

Chỉ nghe thấy trong đám khí đen một tiếng rống giận dữ, rõ ràng kẻ đó không kịp đề phòng, ầm ầm mấy tiếng bình, bình, bình, ánh xanh chớp chớp, đám khí đen tán loạn, cuối cùng tan loãng ra bốn phía, mất tăm mất dạng.

Từ giữa trời tà tà rớt xuống một người cao gầy, toàn thân từ trên xuống dưới bó chặt trong tấm hắc bào, nhìn không rõ dung mạo tuổi tác, chỉ có hai con mắt, hung quang lồ lộ, đằng sau hắn quấn một thanh trường kiếm.

Phổ Trí thấp giọng hỏi: "Các hạ đạo hạnh như vậy, sao lại không dám gặp người?"

Hắc y nhân chớp cặp mắt lồ lộ hung quang, dữ tợn bảo: "Lừa trốc, hôm nay bắt ngươi chết không có đất chôn!"

Nói đoạn, hắn lật tay rút soạt thanh trường kiếm sau lưng, chỉ thấy thanh kiếm trong như thu thuỷ, sáng mà không loá mắt, kéo theo một làn sáng xanh nhàn nhạt.

"Hảo kiếm!" Phổ Trí không kềm được thốt lên.

Hắc y nhân hừ khẽ, tay nắm kiếm quyết, chân đạp theo thất tinh, bước liên tục bảy bước, trường kiếm chớp chĩa lên trời, trong miệng lầm rầm niệm: "Cửu thiên huyền sát, hoá vi thần lôi. Hoàng hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi!"

Chỉ trong khoảnh khắc, mây đen trên trời phút bỗng cuộn lên không ngừng, tiếng sấm ùng ùng, rìa mây đen chớp loé lia lịa, giữa đất trời một luồng sát khí, cuồng phong rộ lên.

"Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết!" Sắc mặt Phổ Trí giữa lúc ấy trắng bệch như vôi, kèm theo là một mối kinh ngạc, một tia tuyệt vọng và một chút cuồng nhiệt không hiểu được.

Lão bỗng nhiên hét to: "Ngươi chính là môn hạ Thanh Vân Môn!"

…….

(1): Sáu chữ mà Phổ Trí niệm ra, tức là sáu chữ Đại Minh Chú. Trong kinh điển của Phật môn gọi là “Quang Âm linh cảm chân ngôn”.

Trong Phật kinh có nói đây là một trong những chú ngữ nổi tiếng nhất của nhà Phật, chân ngôn này thông thiên địa tạo hoá, ngâm lên có thể thoát được trần ai, gột rửa được tâm kính, đến được cõi cực lạc.

Nguyên văn chữ hán như sau: Án ma ni bát di hồng, ma hắt nghê nhai nạp, tích đô đặt ba đạt, tích đặt ta nạp, vi đạt rị cát, tát nhi cáng nhi tháp, bốc rị tất tháp cát, nạp bổ ra nạp, nạp bốc rị, thưu thất ban nạp, nại ma lô kiết thuyết ra gia, tóa ha.

Bạn đang đọc Tru Tiên (Bản Chỉnh Sửa) của Tiêu Đỉnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.