Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vụt Tan

Tiểu thuyết gốc · 2380 chữ

Đặt chân đến mảnh đất Thành Nam đầy hoài niệm ấy. Hắn và ĐA liền lao vào bệnh viện Đa Khoa Thành Nam để vào thăm bố ĐA đang nằm bất động trong phòng hồi sức cấp cứu. Vừa nhìn thấy hắn và ĐA lao vào phòng bệnh viện, mẹ ĐA liền bật khóc tiến đến ôm ĐA khóc nức nở cho vơi hết những niềm đau chôn giấu mấy hôm nay. Hai mắt Đình Anh cũng đã bắt đầu hoen đỏ. Hắn cũng có chút xúc cảm dâng lên ào ạt nhưng có lẽ vì mấy hôm nay khóc lóc nhiều quá vì Mai Ngọc đã bỏ đi cho nên giờ hai tuyến lệ có lẽ đã khô cạn nên hắn chỉ đứng đó nhìn hai mẹ con với vẻ mặt buồn vời vợi, trống vắng đêm nay... Sau một phút ba mươi giây tình thân mẫu tử dạt dào bùng nổ, thì mọi cảm xúc lại trở về với nguyên vẹn như thuở ban sơ, chìm vào im lặng trong dãy hành lang bệnh viện heo hút, lạnh lẽo đến rợn người. Dường như đã nhận ra sự có mặt của hắn, mẹ ĐA liền quay sang chào hỏi và bắt đầu câu chuyện với một chất giọng không thể thổn thức hơn:

- Khổ quá cháu ạh, bác ấy đi làm về giữa khuya rồi tự nhiên lốp xe trước nổ như cán phải đinh 35 phân rồi bác trai loạng choạng mất tay lái, nhưng may sao Trời Phật còn thương, Tổ Tiền phù hộ, bác trai vẫn bình tĩnh lao vào đống cát của căn nhà xây dở ven đường nên may sao chỉ bị xây sát ngoài da thôi, các bác sỹ cũng nói rằng thật may mắn cho bác trai vì đã ngã lên đống cát nên bị xây xát từ chân đến mặt, máu me bung bét nhưng ko nguy hiểm bên trong, thế mà khổ quá cháu ạh, bác chẳng hiểu sao giờ này bác ấy chưa tỉnh nữa...

Nói đến đây mẹ ĐA lại oà khóc lên nức nở, hắn thật có chút cảm thương cho hoàn cảnh éo le của nhà thằng bạn thân vốn dĩ số phận đã nghiệt ngã này. Sau đó cả ba người cùng tiến vào giường bệnh, nơi bố Đình Anh vẫn im lặng chìm sâu vào giấc mộng quên lãng. Từng dải băng bó trắng loà xoà bịt kín hết thân người bố ĐA từ mặt xuống chân khiến hắn vô cùng ngán ngẩm và liên tưởng đến một tổ kén đang thai nghén để hồi sinh lại một số kiếp con người và hắn hiểu nhiệm vụ của hắn là thúc đẩy cái quá trình thai nghén của tổ kén đó diễn ra nhanh hơn... Vì hắn chợt vô tình phát hiện ra có chút âm khí liền vương vất đâu đây trên thân người của bác trai. Hắn liền nhớ lại các pháp môn mà mẹ hắn truyền dạy, ngay lập tức hai tay đan vào nhau kết Chuẩn Đề Ấn và bắt đầu Trì Chú " Đại Luân Nhất Tự " : Nam Mô Tát Đa Nẫm, Tam Miệu Tam Bồ Đề, Cu Chi Nẫm, Đát Điệt Tha. Án Chủ Lệ, Chủ Lệ, Chuẩn Đề, Ta Bà Ha, Bộ Lâm ". Sau khi Trì Chú 108 biến hắn thu kết ấn lại và thở ra vì có chút mệt mỏi sau một ngày dài toàn những sự kiện không thể lường trước được diễn ra. Lúc này trên sắc mặt của bố ĐA đã có chút sức sống, khuân mặt giãn ra chỉ như một người bình thường đang chìm vào giấc ngủ say. Âm khí vương vất cũng đã tan biến, không gian trở nên thoáng đãng, dễ thở hơn rất nhiều hơn cái cảm giác lạnh lẽo, âm u, xám xịt một vùng tối trong căn phòng bệnh viện cũ với màu sơn đã loang lổ, phai màu theo sự tàn phá của thời gian... Bước ra khỏi bệnh viện vào lúc gần 4h sáng hắn chia tay ĐA để về nhà bác ruột của hắn ở đường Trường Chinh ngay gần sát sân Thiên Trường bên trong thành phố của Thành Nam. Còn nhà của ĐA thì lại ở bên kia cầu Đò Quan được ngăn cách bởi con sông Đào phẳng lặng, êm dịu nhưng lại mang cho người ta một cảm giác thê lương đến rùng rợn...

Sáng hôm sau tỉnh dậy vào lúc rất sớm khoảng Chính Ngọ, hắn ta uể oải đi xuống nhà đã thấy ĐA ngồi đợi ngay trước cửa với một vẻ mặt ưu tư, sâu thăm thẳm. Hắn chẳng nói ji leo lên xe và nói với ĐA :

- Đi ăn Phở thôi.

Như hiểu ý đồ của hắn, ĐA chở hắn đến quán phở Lý Quốc Sư trên phố Bến Ngự. Bước vào cửa tiệm được trang hoàng, lộng lẫy mang theo một nét hiện đại giữa một thành phố nhỏ bé, yên bình, dân cư thưa thớt. Làm vội vàng đôi bát phở vẫn thấy ĐA chỉ lặng thinh, lời chưa muốn nói. Rút điếu Ba Số Anh ra, hắn mồi lửa và lặng lẽ chìm vào suy tư về những ngày tháng đó khi hắn còn yêu Mai Ngọc rất là nhiều. Bỗng nhiên ĐA lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt, với làn sương khói mờ nhân ảnh vẫn bốc lên nghi ngút che mất tầm mắt của hắn để rồi có chút cay cay nơi khoé mắt.

- Đêm qua ngủ tôi mơ thấy ông già về báo mông cho chúng ta và bảo rằng hãy chạy, chạy ngay khỏi đây đi, vì một phần hồn vía của ông ấy vẫn bị con quỷ dưới chân cầu kia giam giữ chặt. Chính vì thế nên không thể về lại thân xác để tỉnh dậy được.

- Minh Đan trầm tư suy nghĩ rồi buột miệng nói : con mẹ nó, đêm nay chúng ta đi đến điểm xảy ra tai nạn thử.

Đêm hôm ấy, ánh trăng leo lắt, heo hắt chiếu rọi qua hàng cây, một không gian tĩnh lặng, thâm trầm đến đáng sợ với chút gió cuối Đông vương chút buồn man mác khiến cho những người quân tử chầm cả bước chân. Đồng hồ đã đến giờ Tý, hai thanh niên máu liều nhiều hơn máu não, ĐA chạy trước còn Minh Đan lặng lẽ chạy theo sau độ 40m để quan sát và lao lên ứng cứu nếu như cần. Bình thường cái cung đường ái tình này sẽ có rất nhiều xe tải đêm từ những nhà máy dệt công nghiệp vốn dĩ đã từ lâu mang lại tên tuổi cho mảnh đất Thành Nam này nhưng cớ làm sao đêm trường lạnh lẽo lại vắng bóng người một cách quái thai như vậy. Hắn tự nhủ với bản thân như vậy. Bỗng nhiên thấy xa xa ĐA dường như đã khựng lại, đèn xe vẫn sáng. Hắn cảm thấy có chút ji đó ko ổn, vọt xe lao lên với tốc độ bàn thờ, dừng két lại một bên ĐA rồi lên tiếng hỏi:

- Tại sao ông lại dừng lại vội vàng quá vợi ???

- ĐA thều thào khẽ run lên : hình, hình như tôi vừa thấy một thanh niên với thân hình gầy gộc như nghiện thiếu thuốc cầm theo sợi xích kéo theo bố tôi đi đằng sau với khuân mặt trắng xoá, đôi mắt sâu hoắm và còn còn còn... nó có 4 cái răng nanh dài nữa cơ ông ạh.

Đình Anh vừa nói xong cả hai khẽ rùng mình, đôi tay đang giữ chặt tay lái có chút run rẩy khẽ run lên từng cơn, quặn thắt lại trong cơ bụng. Mặc dù ko phải chưa từng gặp qua những thể loại Âm Vật kỳ dị nhưng quả thật lần này có chút khiến hắn quắn quéo, sống lưng buốt lạnh, da gà nổi lên như vừa mới ngủ dậy sau kỳ nghỉ đông kéo dài đằng đẵng. Đang suy tư hồi lâu, cảm thấy có ji đó không đúng, khẽ liếc qua chiếc gương chiếu hậu của chiếc xe Attila hắn mượn của bà chị họ con gái của bác ruột hắn thì bỗng nhiên hắn thấy có hai bóng hình đứng đằng sau chỉ cách hai chiếc xe của bọn hắn tầm 20m. Không thèm đợi lâu hơn nữa. Dừng xe, tắt máy nhảy phắt ra đằng sau, kết ấn Kim Cang Quyền, miệng Trì Tụng Ngũ Bộ Chú " Om Ram, Om Shrim, Om Mani Pedme Hum, Om Cale Cule Cunde Svaha, Om Bhrum

Phiên âm tiếng Việt: Án (hay úm) Lam, Án xỉ lâm, Án mani bát mê hồng, Án chiết lệ, chủ lệ, chuẩn đề, ta bà ha, Án bộ lâm. "

Miệng Trì Chú không ngừng, đi gần đến hai cái bóng trắng lập ló, thoáng ẩn hiện đằng xa xôi nhưng gần trong gang tấc. Một tiếng cười lanh lảnh phát ra, gằn lên từng cơn thật đáng sợ :

- Khặc khặc khặc, lũ oắt con bọn mày ỷ có chút Nghiệp Lực mới tập tành ra đời mà đã đòi chơi với tao sao ?? Thật đáng thương cho lũ ranh con. Mày có đọc Kinh thế chứ đọc Kinh nữa tao cũng có ảnh hưởng ji đến tao đâu, khửa khửa khửa. Để tao bắt thằng con đi theo thằng bố nó luôn cho thành một cặp cha con âm hồn phục vụ cho tao vĩnh bất siêu sinh, linh hồn bất tán, ngạ quỷ đoạ đầy, vong linh hoang mang.

Vừa dứt câu con quỷ bốn nanh liền thoắt cái biến đến gần trước mặt ĐA toan giơ tay ra bóp cổ ĐA nhưng chưa chạm dc vào đã phải văng ra vì vốn dĩ Minh Đan đã đưa cho ĐA hai vòng chuỗi tràng hạt đã được Trì Chú từ rất lâu trước để hộ thân và mang lại phước lành nên con quỷ không thể trực tiếp chạm vào được. Nó gào rú lên the thé với chất giọng như gần như xa, vang vọng đâu đấy, chơi đùa với tâm trí của hai thanh niên đã lên đến tột cùng của sự sợ hãi :

- Chúng mày được đấy, Pháp Khí Hộ Thân àh, khửa khửa khửa, đã thế tao sẽ dày vò, sẽ hành hạ linh hồn của thằng bố mày để cho mày biết đã đụng nhầm quỷ rồi, mấy con ngợm ạh.

Nãy giờ vẫn đang Trì Tụng Ngũ Bộ Chú xem ra không ăn thua, rất nhanh Minh Đan liền chuyển sang Bất Động Minh Vương Thủ Ấn chuyển sang Trì Chú " Lục Tự Chân Ngôn " " Om Ma Ni Pad Me Hum " hướng thẳng đến con quỷ mà Trì Chú liên tục 49 biến. Con Quỷ dường như có chút e dè liền lùi lại, xa dần xa dần vào đêm tối mịt mù như chưa từng xuất hiện. Bỗng nhiên có tiếng còi xe inh ỏi từ đằng sau réo lên những tiếng chát chúa trong đêm " Bíppppppp, Bippppppp " tên phụ xe ngó đầu ra khỏi buồng lái thét lên với chất giọng chân quê không lẫn đi đâu được :

- Bố tiên sư nhà chúng mày mấy thằng dở hơi biết bơi lày, đêm hôm rồi chúng mày ra đường chắn đầu xe tải xin chết àh, chết cũng chọn xe mà chết chứ, lỡ xe tao cán vào lại phải đi tù vì lũ ngu chúng mày thì sao. Cút nhanh không bố phang cái điếu cày vào đầu từng thằng cho ngơ ngơ con mẹ mơ nhà chúng mày bây giờ đấy...

Đang bàng hoàng vì những chuyện vừa xảy ra ĐA kéo hắn sang một bên đường để tránh cho chiếc xe tải chở quá tấn băng băng lướt qua trên con đường khuya nãy giờ như con đường âm phủ ko một bóng người qua lại, nay lại bắt đầu tấp nập lên những chuyến xe bon bon trên nẻo đường, băng qua những suối đèo đồi nương, băng qua chiến trận giữa hai thanh niên máu liều nhiều hơn máu não với con quỷ bốn nanh và khẳng định phần thua trắng đã thuộc về Minh Đan và Đình Anh. Như vừa sực tỉnh qua cơn mê từ muôn vạn kiếp trước, hắn ta liền liếc nhìn thằng lơ xe đang băng qua và ko phải đợi lâu liền nhếch mép lên cười đểu và gào lên để giải toả hết những tâm tình đã bị dồn nén bấy lâu nay :

- Cụ nhà mày, bố mày thích thế đấy có được không, tao chán đời lâu rồi, mày bước con mẹ mày xuống xe tặng cho tao cái điếu cày hộ cái. Bố mày lại chẳng lùng cả họ nhà mày lên mà bốc mả bây giờ đấy. Lũ chó má lai người này...

Chưa dứt hết câu chân tình trong nỗi lòng gửi hết thanh niên phụ xe thì chiếc xe tải đã mất hút con mẹ nó hàng lươn nối đuôi theo những chiếc xe tải khác cũng đi ngang qua nhìn hai thanh niên đứng ven đường và lắc đầu ngao ngán thầm nghĩ với nhau :

- Bố tiên sư, sao dạo này lắm thằng dở hơi thế không biết. Mới tuần trước cũng có hai thằng đang chạy thì xoè luôn ở chỗ này mặc dù tốc độ không nhanh, rồi lại đến ông bác mặc đồ lính cũng xoè y nguyên như thế, cứ như kiểu chỗ này có dớp rồi ý, đường thì trải nhựa đẹp đẽ thế lày mà bọn nó cứ thích theo quan điểm mình thích thì mình xoè thôi. Giờ lại đến hai thằng ất ơ đứng giữa đường chửi đổng. Aizzz xã hội này thật là khó sống ah.

Kết thúc trận thua không thể nào đau đớn hơn, sau khi ĐA chạy vào bệnh viện đa khoa đê thăm bố thay cho mẹ về nghỉ còn hắn lểu thểu về lại nhà bác ở Trường Chinh và rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, không mộng mị vì đã quá mệt mỏi sau một đêm đầy biến cố...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.