Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Tâm Duyên Sanh

Tiểu thuyết gốc · 4846 chữ

Tại một khu công nghiệp mới thuộc Tỉnh Hà Bắc, cách kinh thành Đông Đô chỉ tầm 40km về Phía Bắc. Phan Mạnh mới được công ty điều động về đây trong thời hạn ngắn ngày, để làm bảo vệ cho một phân xưởng của một doanh nghiệp lớn trong khu vực. Đối với cậu chàng, việc được điều động đi khắp mọi nơi theo lệnh từ công ty trong thời gian ngắn hạn, bù đắp vào những vị trí trống, đã là điều hết sức bình thường. Vốn dĩ với nhiệt huyết của tuổi trẻ, cộng thêm có máu phượt và tính chất trẻ trâu luôn tiềm ẩn trong con người cậu, thì việc được đi đến những khu vực mới mẻ, cũng là điều Phan Mạnh thích thú được trải nghiệm. Hôm nay, vừa nhận xong nhiệm vụ với ban bảo vệ của công ty, cậu được anh phụ trách dẫn tới toà nhà sinh hoạt dành cho công nhân làm việc tại phân xưởng và cả nhân viên bảo vệ cũng được sắp xếp tại đây. Phan Mạnh được dắt một mạch lên tầng 4, tầng cao nhất của toà nhà, anh hướng dẫn dắt cậu băng qua dãy hành lang, đi tới căn phòng cuối cùng của dãy. Vừa đến nơi, trao chìa khoá cho Phan Mạnh xong, còn không chờ cậu mở cửa, anh phụ trách đã liền nói :

  • Đây là phòng em ở tạm trong thời gian nhận nhiệm vụ ở đây nhé, ở cùng phòng với em có một cậu nữa, nhưng hôm nay cậu ấy trực ca ngày. Từ từ làm quen em nhé.

Sau đó anh hướng dẫn nở một cụ cười mang đầy vẻ gượng gạo vô cùng, quay lưng cất bước đi mà như đang chạy khỏi kẻ thù truy sát phía sau lưng vậy. Phan Mạnh vẫn đang thộn ra, ngơ ngác không hiểu gì với diễn biến xảy ra quá nhanh vừa rồi. Nhưng với bản tính vốn dĩ đã có tý chất trẩu trong người rồi, rất nhanh chóng cậu dường như chẳng để tâm đến thái độ kỳ lạ của anh hướng dẫn nữa. Nhanh tay mở khoá căn phòng đặng còn nghỉ ngơi sau quãng đường đầy gió bụi, cậu cưỡi trên con dream chiến của mình từ Đông Đô Thành phi lên tới tận đây. Căn phòng mở ra với một không gian tăm tối, có hai giường ngủ, kế đến là một nhà tắm nho nhỏ trong phòng, cậu lần mò đến chỗ cửa sổ để mở ra cho có chút ánh sáng chiếu vào, xua tan đi cái vẻ tăm tối, u ám ở nơi đây. Đối với một thanh niên đã từng lang bạt ngủ khắp các công trình đang thi công dang dở, đến các tầng hầm của những toà nhà chọc trời nơi cậu được điều đến nhận nhiệm vụ bởi công ty bảo vệ, thì có lẽ căn phòng này có tình trạng khá tốt so với những ngày phải ngủ bờ, ngủ bụi trên nền xi măng lạnh lẽo. Không suy nghĩ nhiều, Phan Mạnh nhanh chóng bỏ chiếc ba lô nhỏ lên một cái giường còn khá tươm tất, khác với cái giường có phần bừa bộn bên cạnh, chứng tỏ đã có chủ nhân sở hữu qua. Cậu vào nhà tắm để rửa mặt một chút, còn nhanh chóng xuống bàn giao nhiệm vụ với đội trưởng đội bảo vệ ở đây để nhận nhiệm vụ.

Rất nhanh cậu đã nắm bắt được quy trình nhiệm vụ của mình ở phân xưởng nhà máy này. Công việc cũng chẳng có gì nặng nhọc cả, nên Phan Mạnh cũng hết sức thoải mái đi dạo vòng quanh nơi các công nhân đang miệt mài lao động và sản xuất. Đến 5h30 chiều hôm ấy, cũng là lúc công nhân tan ca về lại toà nhà sinh hoạt chung của họ, cậu chàng cũng hết ca để thay cho nhóm trực ca đêm. Với bản tính dễ gần, hay nói chuyện nên cậu cũng bắt chuyện với một vài bé công nhân nữ, bỏ quê hương, ruộng đồng mong lên khu công nghiệp để có một công việc làm ổn định với mức lương vừa đủ chi tiêu và gửi về cho gia đình một chút. Bản tính đào hoa đi cùng với một khuân mặt búng ra sữa của chàng trai năm nay vừa bước sang tuổi hai mươi hai căng tràn nhựa sống, đã khiến biết bao bé công nhân trêu đùa, thả lời ong bướm khiến cậu chàng sung sướng, đỏ mặt không nguôi. Nhưng khi cậu tiết lộ ra là cậu mới vừa tới đây nhận nhiệm vụ trong thời gian ngắn ngày và đang ở căn phòng cuối cùng của dãy tầng 4, thì đột nhiên thái độ của những cô bé công nhân ấy liền có chút biến sắc và thay đổi dị thường. Họ trở nên có chút quan ngại và nhanh chóng rời bỏ cậu mà chạy về phòng riêng. Lại một lần nữa, cậu chàng ngẩn ngơ như bò đeo nơ giữa cầu thang của dãy chung cư cho công nhân ấy, vì chẳng hiểu nổi sao họ lại có thái độ dị thường như vậy.

Lủi thủi lê bước chân về căn phòng thì thấy người anh chung phòng với cậu cũng vừa tắm xong và hình như đang sửa soạn đi đâu đó. Sau vài câu xã giao thân thuộc thì người anh đó cũng nhanh chóng rời khỏi căn phòng và nói rằng anh sang nhà người yêu rồi, tối không về đâu nên cậu cứ ngủ trước. Lại thêm một phen ngẩn ngơ, Phan Mạnh thiết nghĩ mọi người ở đây, sao cứ thích hành xử một cách dị thường như vậy nhỉ. Nhưng vì cũng chỉ ở đây ngắn ngày thôi, nên cậu cũng kệ, chẳng quan tâm gì mấy.

Sau khi ăn tối ở căn tin chung của khu tập thể, cậu lại lặng lẽ đi về phòng mình, tắt đèn đi rồi lên giường sau cả ngày trời di chuyển mệt mỏi và làm việc luôn không được nghỉ ngơi. Cậu tranh thủ lấy điện thoại ra nhắn tin la liếm với các cô bé tuổi còn mới lớn đang đợi cậu ở quê nhà. Chẳng biết từ lúc nào, Phan Mạnh cũng đã chìm dần vào giấc ngủ mà không hề hay biết. Trong cơn mơ chập chờn, hình ảnh căn phòng của cậu hiện lên rất rõ ràng và nó có phần quái dị, mờ ảo, âm u vô cùng. Trong tiềm thức, cậu nhận thấy bản thân mình vẫn đang nằm trên chiếc giường ấy, hai mắt đang dính chặt vào nơi góc tường u tối, như đang đợi chờ một thứ gì đó xuất hiện từ trong bóng đêm mịt mờ vậy.

Bỗng dưng có một âm thanh trẻ con cười nho nhỏ, nhưng lại vang vọng, réo rắt tận tâm can trong không gian tĩnh mịch, khiến Phan Mạnh giật mình có chút hốt hoảng.

" Hí... Hí... Hí... Mẹ ơi... Lại có người mới kìa mẹ... Hí... Hí... "

Phan Mạnh đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi vô cùng, khi cậu không nhìn thấy cái gì cả trong căn phòng tối đen như mực. Rồi ở nơi góc tường, cậu đang căng mắt chăm chú quan sát vào đấy, một hình bóng mờ ảo đang dần dần tiến lại gần chiếc giường cậu đang nằm. Cho đến khi cậu nhận thấy rõ ràng hình ảnh mà đang đập vào mắt cậu là một người phụ nữ trong trang phục áo ngủ dài màu trắng, mái tóc loà xoà che nửa khuân mặt, nhưng chiếc lưỡi dài, màu đỏ, lủng lẳng nơi trước ngực làm cậu kinh hồn táng đởm, chưa dừng lại ở đó, cậu còn phát hiện ra từ nơi nào đó trên sàn nhà tăm tối, có một sợi dây thừng, thả xuống, buộc hờ hững vào cổ người phụ nữ ấy, nó cũng tự di chuyển theo người phụ nữ đó như một cái ròng rọc ở trên cao tự chạy theo sự điều khiển của thợ máy vậy...

Không gian như lắng đọng lại, Phan Mạnh như bị đóng băng, cơ thể cậu như đang không còn nghe theo sự chỉ đạo của lý trí nữa. Người phụ nữ đó cất lên chất giọng the thé, có phần khục khặc như cổ họng bị một thứ gì đó chặn cứng nơi thanh quản vậy :

  • Đây là... nhà của tao... cút ra... khỏi đây... không thì đừng trách... hé... hé... hé... !

Phan Mạnh tột độ sợ hãi, đột nhiên cậu choàng tỉnh giấc, ngồi bật dậy trên giường, dáo dác nhìn ngó xung quanh căn phòng trống, vắng lặng. Mồ hôi đã túa ra như tắm, ướt hết cả chiếc áo thun cậu đang mặc, Phan Mạnh cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, điều hoà lại hơi thở đang dồn dập vì quá căng thẳng. Cái cảm giác lúc nãy cậu đang mơ hồ nghĩ lại và khẽ run rẩy vì sao trong mơ mà nó chân thật đến thế, làm cậu có chút hãi hùng. Đang ngồi mông lung suy nghĩ trên giường, thì bỗng nhiên có tiếng vòi nước trong nhà tắm, chảy rào rào. Cậu biết chắc là trong phòng này không có ai ngoài cậu cả, vì cánh cửa phòng cậu vẫn gài then chốt ở bên trong thế kia cơ mà. Có chút bối rối, thêm chút sợ hãi và tăng độ hoảng loạn, Phan Mạnh quyết định vùng dậy, lấy theo cái ví tiền cùng điện thoại, bắn ngay ra khỏi phòng, để đi đến tiệm net gần khu công nghiệp ngồi chơi ở đấy cho hết đêm nay. Chứ có lẽ cậu không chịu thấu cái cảnh này thêm một phút giây nào nữa...

Lại một ngày nữa trôi qua mà không có biến cố gì thêm xảy ra cả. Mặc dù Phan Mạnh bị ám ảnh tột độ với hình ảnh người phụ nữ với chiếc lưỡi màu đỏ, thè dài ra trước ngực, trong trang phục váy dài trắng, cộng thêm sợi dây thòng lọng treo lủng lẳng trên cổ. Cậu cũng không dám mở miệng ra hỏi mấy anh đồng nghiệp hay những người công nhân đã làm việc lâu năm ở đó. Cậu sợ rằng khi mình hỏi ra điều ấy, mọi người sẽ lại nghĩ là cậu cắn kẹo, phê ke nên ảo ma, tưởng tượng ra những cái thứ ở Bên Kia Của Sự Sống, thì sẽ vô cùng tai hại, vì bản thân cậu hiểu rõ sự đáng sợ của thị phi trong môi trường công ty, có thể huỷ hoại hình ảnh một con người như thế nào. Sau khi kết thúc ca làm việc ban ngày của mình, Phan Mạnh nhanh chóng ăn cơm rồi về phòng tắm rửa, vì thực sự cậu đã thức trắng một đêm, nên cơn buồn ngủ đang chực chờ ập tới bất cứ lúc nào, khiến mí mắt cậu chỉ muốn sụp xuống để nghỉ ngơi mà thôi. Nhưng lần này Phan Mạnh lấy theo hộp diêm đỏ, cùng lá bùa mà mẹ cậu đã xin được ở ngôi Chùa gần nhà, cậu luôn để trong cốp xe để đi đường cho bình an, tránh bị ma tà trêu chọc.

Sau khi đã có phần yên tâm là đã để ở một bên gối hộp diêm đỏ cùng lá bùa mẹ đưa cho, thêm cái bật lửa để dưới gối nữa. Phan Mạnh tự tin nghĩ rằng mình đã có những thứ này bên người ắt sẽ không bị trêu chọc nữa đâu. Rồi cứ thế cậu nhắn tin la liếm các cô bé mới lớn một lúc và dần chìm vào giấc ngủ sâu từ lúc nào không biết. Trong cơn mơ muộn màng, hình ảnh căn phòng nơi cậu đang ngủ lại hiện lên, nhưng nó lại mang một cái vẻ âm u, lạnh lẽo, rùng rợn hơn rất nhiều so với căn phòng mà ban ngày cậu vẫn ra vào ấy. Cậu biết mình đang nằm ngủ trên giường nhưng lại cảm giác có một thứ gì đấy nặng nặng đè dưới chân và hình như nó đang bò dần lên gần bụng cậu, vì cậu như cảm nhận rõ cái sức nặng như của một đứa trẻ con, đang không ngừng tạo áp lực lên trên thân thể cậu. Cậu cảm thấy không ổn lắm, liền mở mắt ra, thì hình ảnh đập vào mắt cậu là một đứa trẻ con tầm hai, ba tuổi gì đó với da ngăm đỏ, đầu trọc lóc, đang trần như nhộng bò tới lui trên người cậu. Đặc biệt cậu để ý đôi mắt của nó màu đen tuyền, không hề có lòng trắng. Cậu thoáng giật mình kinh hãi liền hét lên :

  • Cái quái gì vậy ?

Thì đứa trẻ quay qua nhìn cậu cười " khích khích " rồi đột nhiên biến mất ngay trước mắt cậu. Phan Mạnh kinh hãi, dáo dác nhìn ngó xung quanh căn phòng nhằm tìm kiếm đứa bé đó, xem nó xuất phát từ xó xỉnh nào. Ngay tại lúc ấy, hình bóng người phụ nữ váy trắng, với chiếc lười thè dài ra trước miệng, mái tóc dài che gần nửa khuân mặt và sợi dây thòng lọng cuốn quanh cổ, như được treo từ một khoảng không vô định, tối đen từ trên trần nhà lại xuất hiện và đang từ từ tiến lại gần chiếc giường mà Phan Mạnh đang nằm ngủ.

Cậu liền la toáng lên trong vô thức, ngồi bật dậy, thở dốc không ngưng. Cậu biết bản thân gặp phải thứ gì rồi, mặc dù là trong cơn mơ nhưng mọi thứ xảy ra quá chân thực từ hình ảnh con Ma Thần Vòng đến sức nặng của đứa ma trẻ con, đến tận lúc này cậu vẫn chưa hết hoảng loạn và ám ảnh trong tâm trí. Như chợt nhớ ra điều gì đó, ngay lập tức cậu lấy chiếc điện thoại ra và tìm số của một người nào đó rồi bấm gọi...

" Tút...Tút... " tiếng chờ điện thoại vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Càng làm sự căng thẳng tăng lên không ngừng...

Lúc này vừa mới qua Chính Âm Giờ Tý, cậu đã gọi liên tục hai lần nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa thấy tín hiệu hồi đáp. Cậu tiếp tục bấm gọi trong vô thức với một hy vọng mong manh là người cậu đang cố gắng liên lạc sẽ hồi đáp, như để cho cậu một tia hy vọng mong manh, cứu vớt cậu ra khỏi tình cảnh này. Bỗng nhiên có tiếng trả lời với chất giọng còn đang ngái ngủ vang vọng :

  • Có vụ gì mà gọi trễ thế chú ???

Phan Mạnh vui mừng lắm liền trả lời liền thoắng như sợ cuộc điện thoại này sẽ mất sóng giữa chừng vậy :

  • Sao anh nghe máy muộn thế anh, em đang bị trêu anh ạh, con ma này là ma thắt cổ, em còn nhìn thấy cả sợi dây thừng trên cổ nó nữa cơ, em sợ vãi cả ra rồi anh ạh.

Đầu dây bên kia như cũng có chút giật mình, liền trả lời như đã tỉnh táo hoàn toàn sau cuộc điện thoại làm phiền lúc nửa đêm :

  • Hả, cái gì cơ ? Chú có đang phê pha quá liều gì không đấy ? Kể lại rõ ràng anh nghe xem nào ?

Phan Mạnh liền lấy lại bình tĩnh, tường thuật lại những gì hai đêm nay câu đã gặp phải một cách chi tiết nhất có thể và kết thúc với một câu hỏi :

  • Vậy bây giờ em phải làm gì hả anh ? Em đã mang cả túi diêm đỏ, cùng bùa bình an mà mẹ em xin ở Chùa trong làng theo rồi mà vẫn bị nó trêu anh ạh.

Thoáng chút im lặng hồi lâu, có lẽ người thanh niên bí ẩn ở đầu dây bên kia đang có chút suy nghĩ rồi mới chầm chậm trả lời lại Phan Mạnh :

  • Nếu như những gì chú kể là đúng như vậy thật, thì kèo này có chút không ổn tẹo nào cả. Vì nếu chỉ là Vong bình thường, hoặc kể cả là Quỷ đi chăng nữa, thì vẫn có cách khắc chế tạm thời để chúng ngưng quậy phá. Nhưng nếu đã gặp phải Ma Thần Vong mà có cả Vong trẻ con mới sinh nữa, thì Oán Niệm của chúng rất mạnh rồi... Nếu không có Thầy Pháp cao tay, không trị nổi chúng đâu.

  • Thế bây giờ em phải làm thế nào hả anh ?

Phan Mạnh như có chút mất bình tĩnh, liền hỏi dồn dập người thanh niên bí ẩn đó, như tìm một cơ hội cứu cánh trong lúc sinh tử thế này. Đầu dây bên kia lại nhàn nhạt trả lời :

  • Những thứ thuộc về Ngoại Biến Càn Khôn thế này thì thật có chút khó khăn rồi đây. Trước mắt chú hãy mở Chú Lăng Nghiêm ra, tìm ở trên youtube ấy. Tạm thời chỉ có thể làm vậy. Vì anh có chỉ chú một vài Trận Yểm để hộ thân như Tam Thuỷ Trấn, hay dùng Ấn Chú Mật Tông trấn tạm bốn góc phòng, thì bây giờ chú cũng không đủ dụng cụ để thực hiện Trận Pháp.

Câu chuyện đang được tiếp diễn thì ở trong phòng của Phan Mạnh bỗng nghe thấy có tiếng nước chảy xối xả như quên đóng vòi nước vậy. Cậu chàng liền hốt hoảng :

  • Đấy vòi nước trong nhà tắm lại tự dưng mở ra anh ạh. Nhưng lúc em tới mở cửa ra thì lại chẳng có gì. Sợ quá đại ca ơi...

  • Bình tĩnh đi chú, xem ra Ma Thần Vòng này cũng ghê gớm lắm rồi đây, chú ngưng nói chuyện với anh đi. Mở Kinh Lăng Nghiêm lên, rồi ngủ đi. Anh nghĩ sẽ tạm thời qua được đêm nay thôi. Còn lại sáng mai anh sẽ chỉ cho chú phải mua những thứ gì để bày một số Trận Pháp đơn giản, không cho yêu tà lại gần nhé.

Sau khi kết thúc đoạn hội thoại với người thanh niên bí ẩn kia. Phan Mạnh liền tìm trên youtube bài Kinh Lăng Nghiêm bản chuẩn, để mở lên. Từng tiếng Kinh Phật được Trì Chú vang vọng khắp không gian qua chiếc điện thoại của cậu. Nhưng Phan Mạnh vẫn có một cảm giác gì đó bất an đến tột cùng. Vì có lẽ thần kinh đã tột độ căng thẳng suốt hai đêm nay, nên cậu có phần mệt mỏi, hai mí mắt chỉ muốn cụp xuống, để đầu óc được đi sâu vào cơn mê.

Vừa đặt mình xuống, thiu thiu ngủ trong tiếng Trì Chú của Kinh Phật vẫn đều đặn phát ra. Chưa được bao lâu, cậu lại thấy hình ảnh người phụ nữ trong sợi dây thừng hiện ra rõ nét, trên vai của ả còn có một đứa bé với đôi mắt đen thăm thẳm. Lần này thấy hai mẹ con Vong ma nữ có vẻ rất tức giận, khuân mặt càng trở nên dị dàng và đáng sợ hơn trước gấp mấy phần. Khiến cho Phan Mạnh như muốn đứng tim. Giọng nói the thé, âm vang như đánh thẳng vào tai cậu :

  • Mày dám mở Kinh Phật à, đã thế tao lôi mày theo luôn, để có người thế chỗ cho tao nhé, hai mẹ con tao đã phải chịu đựng ở đây quá lâu rồi, hé hé hé...

Như không thể chịu nổi nữa, Phan Mạnh lại choàng tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm. Chẳng cần phải nghĩ suy thêm một phút giây nào nữa cả. Cậu gom nhanh những vật dụng cần thiết rồi phóng ra luôn khỏi phòng, để xin mấy anh bảo vệ đồng nghiệp phòng kế bên xin ngủ ké cho qua đêm dài kinh hoàng này.

Vừa đập cửa chưa được bao lâu, cửa phòng đã được mở ra, còn chưa kịp đợi Phan Mạnh lên tiếng, anh bảo vệ đồng nghiệp đã ngoắc tay và nói :

  • Thôi, vào đây ngủ đi em, có gì rồi mai tính !

Thoáng chút ngạc nhiên trước câu nói của anh phòng bên, Phan Mạnh lờ mờ đoán ra chắc họ đã đều biết câu chuyện linh dị diễn ra ở căn phòng cuối dãy hành lang rồi thì phải. Cậu chàng chỉ nhanh chóng cảm ơn và chui vào ngủ cùng với họ, chứ thực tế hai đêm nay Phan Mạnh đã quá mệt mỏi với mọi thứ diễn ra rồi. Cậu liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, không mộng mị cho qua đêm trường lạnh lẽo.

Sáng hôm sau, vì hai đêm trước bị hành hạ thần kinh một cách căng thẳng, nên nếu không được anh đồng nghiệp gọi dậy thì chắc cậu đã ngủ quên hết ngày hôm ấy rồi. Uể oải thức giấc, nhanh chóng đi về căn phòng kinh dị đó, để thay quần áo còn vào thay ca cho nhóm trực đêm. Khi cậu vừa mở phòng ra đi vào đã thấy anh cùng phòng với cậu, nhưng lại chẳng bao giờ chịu ở lại một tối nào cả. Thấy cậu bước về phòng, chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên lắm, anh cùng phòng chỉ nhàn nhạt lên tiếng :

  • Chú gặp nó rồi đúng không ?

Thoáng chút ngơ ngác, nhưng rất mau chóng, Phan Mạnh đã hiểu ra anh ta nói về vấn đề gì. Cậu liền nhanh chóng thuật lại những diễn biến đã xảy ra trong hai đêm qua với anh cùng phòng. Sau khi nghe xong câu chuyên, anh ta chỉ khẽ trả lời :

  • Chú chịu đựng được tới giờ này là khá lắm rồi đấy, nhiều người vào ở đây, đều chịu không nổi qua một đêm đâu, đều xách dép bỏ chạy hết, có ông kia vừa vào làm, đêm hôm ấy bị doạ cho bỏ chạy, vứt hết cả đồ đạc ở lại, hôm sau xin nghỉ việc luôn ấy chứ.

Phan Mạnh liền trả lời :

  • Thế chẳng lẽ không ai ở đây biết chuyện và tìm cách xử lý hay sao anh ?? Để cho con Ma Thần Vòng ấy phá hết từ người này đến người khác như vậy. Ắt có ngày cũng sẽ có án mạng xảy ra mất.

  • Không phải em, trái lại mọi người ở đây đều biết đấy chứ, ban lãnh đạo công ty thậm chí đã âm thầm mời cả các thầy pháp, thầy cúng, Thanh Đồng cao tay ấn đến nhằm trục tà đó em. Nhưng kết quả thì ...

Thấy anh cùng phòng có chút ngập ngừng, Phan Mạnh nổi lên sự tò mò liền hỏi vội :

  • Chẳng lẽ không Thầy nào có thể trị được nó hay sao anh ?

  • Đúng là như vậy, hoặc chúng ta chưa tìm đến đúng Thầy đủ Pháp Lực để xử lý vấn đề này... Nên nó vẫn còn tồn tại và ám ảnh không biết bao nhiêu người đã lỡ bị xếp vào căn phòng này đấy em ạh.

Qua cuộc nói chuyện ngắn gọn với anh cùng phòng, Phan Mạnh đã hiểu rõ tại sao anh ta lại không ở lại phòng vào buổi tối, tại sao mọi người đều có thái độ ái ngại, kỳ lạ như vậy khi nghe nhắc đến căn phòng ở cuối dãy hành lang tầng bốn này. Phan Mạnh liền ngay lập tức nhắn tin kể rõ đầu đuôi cho người thanh niên bí ẩn mà cậu đã chủ động liên hệ suốt đêm hôm qua, cốt yếu để tìm ra được cách xử lý vấn đề này. Chứ bắt cậu ở đây thêm một đêm nào nữa thì chắc không sớm thì muộn, lại có án mạng xảy ra ở căn phòng này tiếp thôi.

Ngay lập tức người thanh niên bí ẩn kia, liền chỉ cho Phan Mạnh biết cần phải chuẩn bị một số vật dụng cần thiết như muối hột, ba tô để đựng nước cùng một số thứ khác để có thể bày biện Tam Thuỷ Trấn, nhằm tạo một màng ngăn cách không cho con Ma Thần Vòng kia cùng đứa con của ả tiếp tục tác oai, tác quái hằng đêm nữa. Sau khi được chỉ dẫn thì Phan Mạnh rất nhanh chóng đi tìm mua những thứ như được dặn. Cậu xách túi đồ lệnh khệnh, bước từng bậc cầu thang lên đến Tầng Bốn, trong lòng không thôi thấp thỏm, lo âu rằng không biết, liệu điều mình sắp làm có được hiêu quả như mong đợi không. Vừa về đến căn phòng sắp trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với cậu, chuẩn bị bày biện các thứ ra để làm theo cách bố trí, sắp xếp mà cậu đã được chỉ dẫn. Thì tiếng chuông điện thoại ngân vang trong không gian tĩnh mịch, làm cậu thoáng chút giật mình. Phan Mạnh thấy số điện thoại của sếp quản lý trực tiếp cậu, thì mừng như bắt được vàng. Cậu liền nghe máy và kết thúc câu chuyện đấy trong niềm vui hân hoan, phấn khởi...

Vào buổi chiều hôm ấy, khi anh cùng phòng với Phan Mạnh trở lại căn phòng của mình, nhằm tắm rửa, thay đồ rồi chuồn sang nhà bạn gái, thì anh ta chỉ còn thấy một bịch đồ với một túi muối, một bó nhang, cùng tờ giấy trên đó chỉ nguệch ngoạc vài chữ :

  • " Em được sếp điều về rồi, em nghĩ anh cần những thứ này hơn em. Bảo trọng anh nhé. "

Cùng thời điểm đó, trong văn phòng của một công ty lớn trong lĩnh vực kim loại, cơ khí, nằm trong một khu công nghiệp nổi tiếng ở thành Gia Định. Một cuộc trao đổi qua điện thoại vừa kết thúc, trên gương mặt của người thanh niên bí ẩn xuất hiện một nụ cười nửa miệng như hàm ý, hắn vừa mới phát hiện ra một sự thật khá thú vị về bản mệnh của cậu nhóc Phan Mạnh. Vì vốn dĩ từ lúc quen biết và cùng nhau trải qua những sự kiện linh dị vào thời điểm hắn ra Đông Đô Thành để công tác mấy tháng trước. Khi nghe Phan Mạnh kể lại cả một chuỗi những sự kiện linh dị mà cậu ấy đã trải qua trong đời từ thời ấu thơ cho đến tận lúc đã bước ra ngoài lăn lộn với đời. Hắn đã ngay lập tức nghiên cứu về lá số tử vi dựa trên Bát Tự Sanh Thần mà Phan Mạnh đã nhờ hắn luận giải đường tình duyên giúp. Nhưng hắn nào có thèm để tâm đến chuyện tình yêu, tình báo của cậu em mình đâu, điều hắn chú trọng nghiên cứu là xem thử Căn Số và Bản Mệnh của Phan Mạnh thuộc về nơi nào, mà tại sao lại gặp phải rất nhiều những chuyện linh dị trong đời như thế. Hắn đã từng lầm tưởng rằng Phan Mạnh thuộc dạng Căn Sát Đường Âm thôi, hay gọi nôm na cho dễ hiểu là mẫu người yếu bóng vía nên mới hay bị ma tà trêu ghẹo.

Nhưng mãi cho đến tận hôm nay, khi nhờ Sư Tỷ xem ảnh, để biết sắp tới cậu chàng có Vận Hạn gì quá hung hiểm không ? vì nói gì thì nói hắn cũng có một chút lo lắng, bất an cho Phan Mạnh, đặc biệt là sau lần đụng độ với Ma Thần Vòng và Quỷ Nhi này. Tuy nhiên, điều mà hắn không ngờ đến được nhất sau khi Sư Tỷ soi ảnh và xem ngày tháng năm sinh của Phan Mạnh, thì Sư Tỷ khẳng định cậu ta có Căn Nghiệp Làm Thầy khi sinh vào một ngày đặc biệt của Tháng Giêng và còn rơi vào năm Mậu Dần nữa. Khi nghe thông tin quá đỗi bất ngờ và ngoài sức tưởng tượng vì hắn tương đối rõ về độ trẩu của Phan Mạnh, thì học hành cái gì mà có thể làm Thầy Bà cơ chứ. Tuy nhiên, Sư Tỷ hắn đã phán như vậy thì hắn tuyệt đối tin tưởng điều Sư Tỷ nói là có nguyên do và biết đâu lại trở thành sự thật. Mải miên man trong dòng suy nghĩ về căn mệnh của cậu em mình, hắn đâu có thể ngờ rằng, chỉ một khoảng thời gian nữa thôi, có một sự kiện đau thương đến tột cùng sẽ xảy ra với Phan Mạnh và khiến hắn cảm thấy nuối tiếc nhất suốt cả quãng thời gian về sau...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.