Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo Tâm Vi Tế

Tiểu thuyết gốc · 3312 chữ

Ngược dòng lịch sử xa xôi, trở về Năm Bính Ngọ 1426, cuộc khởi nghĩa Lam Sơn Bạc với chủ tướng Lê Lợi vừa dành một chiến thắng oai hùng ở trận Tốt Động. Trong khí thế rạo rực, bừng bừng tinh thân yêu nước, quyết tâm đẩy lùi bè lũ giặc Minh đô hộ ra khỏi bờ cõi Đại Việt ta. Chủ tướng Lê Lợi kéo quân từ vùng Thanh Nghệ ra Bắc Hà, quyết tâm tiêu diệt giặc Minh. Trên đường tiến quân ông đã tiến tới Tây Phù Liệt vào ngày 21 Tháng 11 Năm 1426 và chọn nơi đây làm Tổng Hành Dinh của nghĩa quân Lam Sơn Bạc. Một đêm trăng thanh gió mát, Lê Lợi quyết định vào lễ tại Đền Hoàng Sơn thờ Mẫu Liễu Hạnh tại ngôi làng Vĩnh Bảo. Đêm hôm ấy, trong giấc chiêm bao ông thấy Mẫu Liễu Hạnh về báo với ông rằng " Hãy tìm một tráng niên tên là Xạ sẽ giúp Ngài phá tan giặc Minh ". Lê Lợi liền giật mình tỉnh mộng khi gà mới điểm sang canh ba. Ông liền đợi đến trời sáng tỏ, liền triệu tập dân làng hỏi có ai tên là Xạ không ? Thì có một thanh niên cường tráng, khôi ngô đi ra yết kiến thủ lĩnh của Lam Sơn Bạc và tấu thưa rằng :

- Dạ thưa, Thần là Phạm Xạ là con dân làng Vĩnh Bảo xin được yến kiến chủ tướng !

Lê Lợi thấy người này cốt cách hơn người, liền nói người thanh niên ấy có tài nghệ gì cứ thể hiện hết ra đi. Nếu là một nhân tài và nguyện dốc lòng vì Giang Sơn Xã Tắc Đại Việt thì ông ắt trọng dụng. Phạm Xạ tuân chỉ, liền biểu diễn những đường kiếm điêu luyện, lả lướt, đường kiếm đi vào lòng người. Lê lợi thấy vậy liền vui mừng lắm thay. Giao cho ông tuyển mộ trai tráng ở làng chung chí hướng, đánh giặc ngoại sâm. Phạm Xạ liền tuân lệnh và bổ sung thêm được 243 thanh niên hừng hực khí thế chiến đấu vào nghĩa quân Lam Sơn Bạc. Sau này các trận đánh lớn nhỏ của Lê Lợi bàn với Nguyễn Trãi như chiến dịnh vây thành Đông Quan hay đặc biệt là trận Chi Lăng đánh chi giặc kinh hồn táng đởm, thì chính tướng quân Phạm Xạ là người đã kết liễu Tướng Liễu Thăng chỉ huy phe địch. Từ đây Lê Lợi chính thức phong ông là Thống Chế Tả Tướng Quân. Sau khi đánh đuổi giặc Minh ra khỏi bờ cõi Đại Việt ta, ông được vua Lê Thái Tổ ban thưởng trọng hậu. Ông liền về làng Vĩnh Bảo bái yết tổ tiên. Chiến công cuối cùng của tướng quân Phạm Xạ là chỉ huy 5000 tinh binh trong đó có 52 thanh niên của làng Vĩnh Bảo đi đánh dẹp giặc Chiêm Thành. Sau chiến thắng vẻ vang, trở về làng Vĩnh Bảo mở tiệc khao quân, thì ông qua đời luôn trong đại tiệc. Dân làng vì quá thương tiếc ông nên quyết định lập miếu thờ và tôn ông làm Thành Hoàng Làng của Vĩnh Bảo vẫn còn lưu truyền cho đến tận ngày nay...

Tuy nhiên chiến tranh đã qua đi từ nhiều Thế Kỷ trước rồi, ngôi làng Vĩnh Bảo vẫn luôn bình yên, trường tồn cùng với dòng chảy của thời gian dưới sự gia trì, phù hộ của Thống Chế Tả Tướng Quân Phạm Xạ, nay lại một lần nữa nhem nhóm lên những mầm mống hiểm hoạ, tai ương còn sót lại của bè lũ giặc Phương Bắc, dù chúng chỉ còn là những oán linh vất vưởng, mãi không siêu thoát sang nơi Bên Kia Của Sự Sống. Mà vẫn bám trụ lấy nơi chúng đã ngã xuống để gieo tai ương lên những con dân Đại Việt vô tội !

Trở lại năm Kỷ Hợi, trong gian phòng thờ tương đối rộng lớn, nhưng lại mang lại cảm giác âm u, lạnh lẽo rất kỳ lạ. Mặc dù mới đầu giờ chiều thôi, đèn đóm đều được bật lên hết, vẫn không thể làm vơi đi một cái không khí ảm đạm, cô liêu đến rợn người. Lúc này cả bốn người bao gồm Phan Mạnh, Nhược Anh, bác gái và hắn đều đang ở trong căn phòng này. Mặc cho ba người kia đang trao đổi vấn đề gì đó. Hắn chỉ lặng lẽ đứng nhìn nơi bàn thờ có năm bát nhang được sắp xếp cũng đàng hoàng, quy củ như bao nhiêu gia đình có thờ tự Gia Tiên khác. Chỉ có điều Minh Đan không cảm thấy được hơi ấm được phát ra từ nơi tôn nghiêm ấy. Khẽ nhíu mày, hắn tiến lại gần ban thờ, quan sát thật kỹ tro nhang và chân nhang, có lẽ đã lâu rồi không được dọn dẹp. Đột nhiên một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng, khiến hắn bất giác chột dạ. Không biết từ lúc nào trên trán hắn đã lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh. Vội vã quay lưng đi ra khỏi phòng thờ và kéo theo mọi người cùng đi xuống. Trở lại với gian phòng khách, đợi mọi người yên vị, Minh Đan cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh nhất có thể, hắn vẫn nói chuyện với bác gái một cách bình thường nhất, tránh tạo sự hoang mang, không cần thiết cho người mẹ đáng thương ấy. Một lúc sau như không chịu nổi được áp lực vô hình đè nén nên cả Nhược Anh và Phan Mạnh đều bồn chồn không yên, cả hai đều đứng dậy đi ra ngoài sân cho dễ thở. Minh Đan cũng dần cảm thấy có gì đó bí bách, đè nặng lên thân thể. Hắn liền thầm Trì Ngũ Bộ Chú rồi xin phép bác gái ra về và hứa sẽ tìm mọi cách có thể để hoá giải những lục đục đã phát sinh bấy lâu nay trong ngôi nhà này !

Trên con chiến mã của Phan Mạnh, cậu chàng không ngừng cảm thán cho số phận của người mẹ khốn khổ, xong rồi lại quay sang trao đổi về cảm giác khó thở, tù túng trong ngôi nhà đấy. Đợi cho cậu chàng nói hết những suy nghĩ trong lòng, hắn mới đăm chiêu, giải thích cho Phan Mạnh hiểu thực sự điều gì đang diễn ra trong ngôi nhà này, hay nói chính xác hơn là trên cả mảnh đất của Gia Tộc nhà họ Diệp :

- Thực ra thì từ lúc bước vào sân nhà anh đã thấy cách bố trí Phong Thuỷ của ngôi nhà này đã có vấn đề rồi. Nhưng điều đó chỉ là một phần khiến cho gia đình cô ấy ra nông nỗi này thôi. Cả ba chúng ta đều cảm thấy khó thở và bí bách khi bước vào bên trong ngôi nhà đúng không ? Điều đó chỉ xảy ra khi trong nhà tích tụ quá nhiều những luồng khí xấu, hay nói cho dễ hiểu là Âm Khí đấy.

Phan Mạnh vừa phóng xe luồn lách qua từng con đường vừa ngoái cổ lại nói :

- Vâng, em cũng nghĩ vậy. Mà lúc nãy anh đang ngồi anh thấy cái gì àh ?

- Uh, lúc đấy anh không nói ra sợ làm mẹ của con bé hoang mang, lo lắng nữa. Chứ lúc đang ngồi nói chuyện anh đang quan sát cách bài trí Phong Thuỷ trong nhà thì có một bóng áo đen rất rõ ràng lướt qua ngay khúc gấp của cầu thang ấy. Nên mới làm anh giật mình vậy. Mà chắc chắn lúc đó anh không phải hoa mắt, hay nhìn nhầm được. Vì lúc ấy anh đang định thần tập trung quan sát nên việc trông gà hoá cuốc, anh nghĩ là không phải. Hừm, giữa ban ngày, ban mặt mà nó còn dám trêu cả mình thế thì Vong trên mảnh đất này thành Quỷ lâu rồi...

Cậu chàng liền rùng mình một cái rồi trả lời :

- Anh nói làm em sợ đấy, lúc đấy đang ngồi nói chuyện, anh giật thót lên làm em cũng hoang mang theo... Mà sao lúc lên tầng hai, vào ban thờ thấy anh có vẻ căng thẳng thế. Em chỉ cảm thấy bát nhang lạnh lẽo lắm. Chẳng hiểu thờ cúng kiểu gì anh nhờ ?

Minh Đan vẫn nhàn nhạt trả lời cho Phan Mạnh hiểu :

- Uhm, chú có cảm giác tốt đấy. Thực ra thì nhà đó đang thờ Vong, thờ Tà chứ Gia Tiên Tiền Tổ chẳng về mà ngự được đâu... Trường hợp của nhà bố mẹ đẻ con bé nghiêm trọng hơn anh nghĩ nhiều rồi đấy. Giờ anh em mình cứ về khách sạn nghỉ ngơi đã, đến tối anh cần tham vấn Sư Tỷ một chút.

Phan Mạnh ngạc nhiên lắm khi thấy hắn nhắc đến người Sư Tỷ liền hỏi ngay :

- Ủa Sư Tỷ anh là ai ? Chắc bà ý giỏi Trừ Tà lắm nhỉ ?

- Không, chú đừng đoán mò. Sư Tỷ anh thực tế là một Thanh Đồng. Nhưng Đầu Đồng Thủ Mệnh của bà ý là Mẫu Đệ Nhị Thượng Ngàn và Chúa Nguyệt Hồ nên bà ý có khả năng Soi Âm Phần chuẩn lắm. Chứ năng lực thì chưa đủ để giải quyết vụ này đâu. Muốn giải quyết được triệt để thì mình cần phải hiểu rõ tận gốc rễ của vấn đề đã hiểu chửa ?

- Vâng, thế thì vụ này có lẽ sẽ kéo dài anh nhỉ ?

Im lặng trước câu hỏi của Phan Mạnh, hắn chỉ thở dài bởi vì trong đầu hắn bây giờ đang ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ. Minh Đan chưa biết rõ mình cần phải làm gì ? Làm thế nào để giúp được cho gia đình của Nhược Anh. Vì hắn đã quá chủ quan khi không lường trước được sự tình lại nghiêm trọng và khó khăn đến như vậy. Hắn thầm nguyện xin các vị Chư Thiên Thần Phật sẽ gia trì, bảo hộ cho những người có tâm hướng thiện được an lành, bình yên trong cuộc sống... Còn lại tất cả cũng đều do Duyên Nợ Nhân Quả Nghiệp của người đó mà quyết định sự lành hay khổ ải mà thôi !

Buổi tối hôm ấy, Phan Mạnh có chút mệt mỏi nên liền đã đi ngủ sớm, chắc có lẽ cu cậu sát âm hơi nặng, nên đến những nới có Âm Khí cực thịnh, không ít thì nhiều sẽ ảnh hưởng đến thể chất và tinh thần của cậu chàng. Ngay cả bản thân Minh Đan cũng phải ngồi tĩnh tâm Hành Thiền để lấy lại cảm giác cân bằng trong cơ thể. Ngay sau đó hắn liền gửi một tấm hình tự chụp của Nhược Anh cùng Bát Tự của cô nàng cho một nick trên Facebook có hình biểu tượng là ba đoá hoa hồng... Rồi hắn lại tiếp tục ngồi Thiền vì hắn biết người đằng sau cái biểu tượng ba đoá hoa hồng kia sẽ trả lời những nghi vẫn còn ngổn ngang trong lòng hắn vào chốc lát nữa thôi !

Mười lăm phút đồng hồ trôi qua, * Ting Ting * Tiếng chuông tin nhắn của Facebook vang vọng trong không gian thanh vắng của màn đêm hiu quạnh, chỉ có tiếng ngáy của Phan Mạnh vẫn đều đều kéo gỗ trong căn phòng khách sạn. Minh Đan chợt mở mắt ra, cầm lấy cái điện thoại và đọc một cách nghiền ngẫm tin nhắn từ bên kia :

- Lại vụ gì nữa đây, cô bé này rất là Sát Âm đấy nhé. Hiện tại chị thấy bé này có đến ba Vong đang theo. Có một Vong là một đứa bé con, nhưng không có quần áo gì cả, một Vong Nam gầy cao, dong dỏng, là Vong chết đường nhưng thấy cô bé này đi đâu về khuya, hợp vía nên Vong đi theo luôn. Còn một Vong cuối cùng, àh thực chất ko còn là Vong nữa rồi, mà là một Tà, tuổi tầm trung niên, mặt mũi rất dữ tợn. Vong Tà này theo phá dữ lắm. Chuyện này là chuyện gì thế em ???

Sau khi đọc xong những lời của vị sư tỷ đáng mến mà hắn vẫn thường nhờ vả Soi Âm hộ cho những trường hợp bị vướng mắc với những thứ Bên Kia Của Sự Sống. Thì Minh Đan nhanh chóng tóm tắt toàn bộ hoàn cảnh gia đình, cũng như tình trạng hiện tại của hai bên nội ngoại của cô bé, và hắn cũng kể luôn về chuyến đi thực tế buổi chiều nay cho sư tỷ của mình biết. Khi nghe toàn bộ diễn biết sự tình xong, sư tỷ lại tiếp tục nhắn tin chia sẻ :

- Theo như chị nhìn thấy thì cái Vong Tà này là một Vong Lính Tàu chết rất nhiều năm rồi. Nó mạnh lắm, ở nhà bố mẹ của cô bé đó thì Gia Tiên đâu có về ngự được ở bát nhang đâu. Trước nay cúng kiếng toàn cúng cho Vong Tà đấy thôi. Mà cái Vong Tà này làm cho bố mẹ của cô bé cứ lục đục, cãi nhau, đánh chửi nhau suốt. Mà nó đang dần dần thâm nhập vào thần trí của bố cô bé rồi. Không nhanh chóng Trừ Tà đi thi có ngày hối hận không kịp đấy em ạh...

Minh Đan thoáng chút lo âu, căng thẳng hiện rõ nét lên khuân mặt. Vì hắn biết Vong Tà ở nhà Nhược Anh rất mạnh. Nhưng nếu mạnh quá mức cho phép, đến ngay cả sư tỷ cũng phải thốt lên như vậy thì quá là đáng lo ngại rồi. Hắn liền hoang mang nhắn tin hỏi sư tỷ :

- Theo như em nghe cô bé kể lại thì ngoài cái Vong Quỷ Tàu chết trận từ xa xưa đó, thì còn một con Tinh ở ngay cây cột điện bên hông nhà. Sư tỷ có thấy được không ?

- Không, chị chỉ nhìn thấy được cái Vong Tà này thôi. Chắc không có Vong vất vưởng hay Tinh nào vào được mảnh đất đó đâu vì Tà này mạnh lắm. Chị sợ là bị Thầy Tàu yểm đồng đen rồi thì mấy thầy lơ ngơ, niệm lực chưa đủ, đến đòi hoá giải thì sẽ bị nó vật ngược cho chết tươi ngay đấy...

- Nếu thật sự mạnh đến nỗi như vậy, có lẽ nào em phải nhờ đến Sư Phụ giúp đỡ sao. Nhưng khổ nôi, bố của con bé dạo này đang ẩm ương, đòi đập cả bát nhang thờ Gia Tiên đi mà, rồi cứ kiếm chuyện với bà mẹ vì nghĩ rằng cúng bái mê tín dị đoan chị ạh. Thế tình hình mới thật sự khó. Chứ gặp phải gia đình nào người ta tín tâm, đồng lòng thì còn có cách cứu giúp được...

Sau tin nhắn ấy, thấy sư tỷ lặng yên hồi lâu, bản thân hắn cũng biết được rằng tình huống bây giờ đang thật sự rất khó. Cả hắn và sư tỷ đều muốn giúp đỡ gia đình của cô bé Nhược Anh thoát khỏi tình trạng éo le, khốn cùng đó. Nhưng biết giúp thế nào khi mời Sư Phụ hắn tới nhà làm đàn tràng Tịnh Độ cũng không thể vì sẽ bị bố của cô bé làm ầm ĩ rồi phá hư hết mọi việc thì thật sự là giang dở lắm. Dường như cũng hiểu được nỗi lòng ngổn ngang của hắn. Sư Tỷ liền nhắn tin :

- Bây giờ tình huống này đều vượt quá khả năng xử lý của cả hai chị em mình rồi. Trước hết em cứ dặn mẹ của cô bé hãy đặt cho bé Đỏ một cái tên rồi cúng kiếng quần áo, bánh kẹo, sữa trái cho bé đi. Vì gia đình này có bao nhiêu nghiệp thì con bé em gửi hình cho chị ấy, nó sẽ phải gánh hết vì bản mệnh của nó nặng âm lắm. Trước mắt chúng ta phải xử lý từng vấn đề một. Còn chị cũng sẽ tham khảo các Thầy Pháp cao tay ấn trong giới Huyền Môn xem có cách nào xử lý tình huống này được vẹn toàn hay không. Chứ để lâu chị e rằng sẽ có những chuyện đáng tiếc xảy ra đấy em ạh... haizzz.

- Vâng, em hiểu rồi !

Minh Đan hiểu được tiếng thở dài não lòng của vị sư tỷ của hắn. Vì mặc dù sư tỷ là Thanh Đồng Đạo Quan có Đầu Đồng Thủ Mệnh là Chúa Nguyệt Hồ của Tam Toà Chúa Bói chưa kể sư tỷ cũng là Đồng Đa Giá khi sát căn một cơ số Chư Vị Tiên Thánh nữa. Nhưng khổ nỗi sư tỷ chỉ mới được ban cho lộc Soi Căn thôi. Chứ ngoài ra những khả năng về trục vong, trừ tà hay trận pháp, đàn lễ thì sư tỷ hoàn toàn còn đang trong quá trình được truyền dạy. Nên Minh Đan hiểu được sự bất lực của sư tỷ vào lúc này. Hắn hiểu cũng phải đợi đến lúc sư tỷ làm lễ tạ ba năm xong rồi mở Điện chính thức làm việc Cửa Thánh rồi, thì khả năng của sư tỷ sẽ được nâng cao hơn. Hắn cũng thở dài thườn thượt, vì gặp phải tình huống éo le đến như vậy. Một phần cũng vì thương cho số phận của Nhược Anh, đứa em gái chơi thân thiết với hắn. Phần khác cũng thương cảm cho số phận mẹ của cô. Vì hắn thấy người mẹ hiền lành suốt cả cuộc đời vì chồng, vì con nhưng khi đến tuổi lẽ ra phải được yên vui bên con cháu quây quần, thì vẫn ngày ngày bắn mặt cho đất, bán lưng cho trời. Lo trả nợ cho cậu con trai út lỡ lầm đường lỡ bước vào con đường cờ bạc. Không những thế bà muốn tìm niềm an ủi chốn tâm linh, Cửa Phật. Cũng bị chính người chồng của bà phản ứng gay gắt và quyết liệt. Phê phán bà là mê tín dị đoan, đi tin thầy bà rồi để bị lừa hết tiền... Tất cả những điều ấy đã vô hình chung giết chết tâm hồn của một người mẹ tảo tần, lam lũ vì con. Để đến nỗi mà những nét khắc khổ đã hằn sâu trên khuân mặt bà.

Tất cả những điều ấy mọi người xung quanh đều có thể nhìn thấy, nhưng đó chỉ là bề nổi của câu chuyện. Còn đối với Minh Đan, Phan Mạnh, Nhược Anh và những người thân thiết có liên quan thì họ đều hiểu được mảnh đất nơi gia đình đang an cư, lập nghiệp suốt bao lâu nay là một mảnh đất hỗn vô cùng !

Bên thành cửa sổ, Minh Đan vừa mới nhắn tin cho Nhược Anh biết về việc cần phải làm những gì cho bé Đỏ trước, để có thể đỡ một phần nào đó cho cô bé không bị phá phách ảnh hưởng đến đường gia đạo và tài lộc như trước nữa. Đưa ánh mắt rời khỏi màn hình, nhìn xa xăm về một khoảng tối vắng lặng nơi cuối con đường khuya tại Đông Đô Thành. Lòng nặng trĩu với biết bao lo lắng, suy tư mệt nhoài. Hắn chẳng biết phía trước sẽ là điều gì đang chờ đợi hắn và những người thân của mình ở nơi tận cùng bóng tối sâu thẳm kia...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.