Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vĩnh Biệt Màu Xanh

Tiểu thuyết gốc · 4874 chữ

Vào thời điểm năm Nhâm Thìn, tại Ma thành ( sau còn được gọi là thành Mè ) do Ma Xuân ( cháu chắt của Ma Khê ) xây dựng. Hậu duệ của Ma Khê cầm đầu Ma tộc truyền đời trấn giữ thành Mè. Nơi đây cũng là nơi chôn rau cắt rốn của Phan Mạnh, thiếu niên mang Mệnh Dần nhưng ắt hẳn chỉ là mèo con nên từ bé đến lớn vẫn hay bị những thứ Bên Kia Của Sự Sống trêu ghẹo, hù doạ... Năm ấy cậu thiếu niên mới lên học lớp Chín tại một ngôi trường nhỏ trong thị trấn tại Ma Thành. Cứ nghĩ quãng đời học sinh của cậu sẽ diễn ra hồn nhiên, êm ả như Sông Đông Êm Đềm không một gợn sóng. Nhưng đời không như là mơ và mơ cũng chẳng phũ như đời. Cho đến khi có một sự kiện linh dị diễn ra khiến cho tuổi thơ của cậu có một ám ảnh sâu sắc mãi không phôi phai cho đến tận ngày hôm nay, thỉnh thoảng vẫn ùa về trong tâm trí...

Hội bạn cùng lớp chơi khá thân của Phan Mạnh lúc ấy gồm có năm người, nhà lại gần nhau nên suốt ngày đi học hay đi chơi thì nhóm bạn của cậu cũng ý ới nhau suốt. Trong nhóm ngoài Phan Mạnh ra thì có hai cậu bạn hàng xóm nối khố là Văn và Kiệt, còn lại hai cô bé là Lan Hương và Vân Trinh. Cả nhóm bạn vì biết nhau từ tầm bé, lại còn học chung lớp cấp Hai. Thế cho nên đi đâu, làm gì cũng rủ nhau đi cho có đội và để cho những tháng năm rực rỡ của cái tuổi trẻ trâu thật đầy kỷ niệm đẹp. Còn lại vài ngày nữa là đến Quỷ Tiết, Phan Mạnh vẫn ngày ngày trốn nhà đi chơi với nhóm bạn, vì vẫn còn đang trong kỳ nghỉ hè trước khi chính thức bước sang cấp Ba rồi. Nhóm bạn của cậu sẽ không còn được học chung với nhau như những năm cấp Hai nữa. Mà giờ đây mỗi đứa sẽ học một trường khác nhau, chỉ còn cậu và Văn là tiếp tục học ở ngôi trường cấp Ba gần nhà tại Ma Thành thôi.

Hôm nay, sau khi làm nhoáng nhoàng đôi ba bát cơm, rồi canh lúc mẹ cậu rửa bát, còn bố thì đang ngồi uống chén chè, chém gió chuyện thời sự với các bác hàng xóm. Mạnh lại âm thầm, lặng lẽ, luồn cửa sau để chạy ra chỗ hẹn cùng với nhóm bạn, vì nghe cái Hương bảo có trò này vui lắm, hay lắm, muốn chơi cùng cả nhóm. Nghe con bạn mình quảng cáo từ tầm sáng sớm, nhưng nó lại không nói cho mọi người biết là cái gì, cứ giả vờ tỏ ra bí bí, ẩn ẩn, làm cái mặt ngầu như đang đi cầu. Khiến Phan Mạnh cũng tò mò khôn nguôi, nên quyết trốn nhà đi chơi tiếp cho bằng được dù hôm qua cậu đi chơi về khuya vừa bị bố đánh cho không trượt phát nào rồi... Nhưng Phan Mạnh nghĩ rằng " Mình là nam nhi há vì vài trận đòn mà có thể bỏ mặc huynh đệ, tỷ muội chơi mà không có mình sao ?? Như vậy thì còn gì là Nghĩa Khí nữa ". Thế là cậu chàng lại trốn nhà đi chơi tiếp như không hề có trận đòn không trượt phát nào của ngày hôm qua vậy. Vâng, thật bản lĩnh là đây.

Vừa rảo bước cho xuôi cơm, vì Phan Mạnh nghĩ rằng bây giờ mới gần tám giờ, còn sớm chán, chắc cậu là người đến nhà cái Hương đầu tiên. Nên cậu cứ lững thững bước đi đến điểm hẹn mong chờ. Nhưng từ xa xa dưới ánh đèn đường hiu hắt, lé loi của Tỉnh Lộ cứ khoảng một cây số lại có một cột đèn, cậu đã thấy bóng dàng mờ mờ của nhóm bạn cậu đang tụ tập trước cửa nhà cái Hương rồi. Phan Mạnh thầm cười trong lòng và tự nhủ :

  • Cứ tưởng có mỗi mình là tò mò nên đi sớm vậy thôi, ai ngờ đâu cũng toàn các Thánh Hóng, aizzz, mình thật đã đánh giá thấp khả năng Hóng của các con Giời rồi.

Phan Mạnh vừa cười, vừa vui vẻ chạy đến với suy nghĩ trong lòng về các bạn mình thì khi đến nơi cậu chợt khựng lại khi thấy bầu không khí có vẻ hơi khác khác mọi khi. Hương nhanh chóng rủ cả nhóm vào phòng cô bé, vì hôm nay bố mẹ cô đi ăn cưới họ hàng ở khá xa nên đến tối muộn mới về nhà, còn chị gái cô bé cũng nhanh chóng chớp thời cơ, liền đi chơi cùng đám bạn chị ấy ngoài thị trấn rồi. Thế là hôm nay nhà Hương vô cùng thoải mái để cho cả nhóm hội họp. Khi vừa vào đến trong căn phòng nho nhỏ của bạn mình. Phan Mạnh đã thấy cái Hương đang sửa soạn đồ gì đấy trong chiếc ba lô đi học của nó ở một bên, không biết là đựng cái quỷ gì ở trong chứ chắc chắn không phải sách vở rồi. Cậu phán đoán tình huống rất nhanh, đưa mắt nhìn quanh thấy Văn đang ngồi trống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, về một nơi nào đó xa xăm, vô định lắm. Còn Trinh và Kiệt thì ngồi im lặng mỗi người một góc, chứ chẳng hề nói chuyện ra rả như máy khâu, không ngơi nghỉ, giống mọi ngày gì cả. Thấy kỳ lạ quá, làm cho sự tò mò của cậu dâng lên tận nóc rồi. Phan Mạnh buột miệng hỏi :

- Ơh, hôm nay nhà chúng mày có tang hay sao mà ra đây đưa tang cùng nhau thế ???

Vừa dứt lời bông đùa, Trinh và Hương đã tặng luôn bốn ánh mắt hình viên đạn như nã thẳng vào đầu của Phan Mạnh. Nhưng hai cô nàng cũng chẳng thèm trả lời thằng bạn trẩu của mình mà như vẫn đang đắn đo, nghĩ ngợi gì đấy quan trọng lắm. Thấy bản mặt của Phan Mạnh đã bắt đầu thộn ra dần đều. Hương mới quyết định lên tiếng để phá vỡ cái bầu không khí quái gở, mà từ lúc Phan Mạnh đến đã phải chịu đựng :

- Ngồi xuống đây tao bảo, tao có trò này hay lắm, thích lắm, thế mày có muốn biết khi nào mày có người yêu không ?

Vừa nghe đến đây, hai mắt của chàng thiếu niên còn đang tuổi lớn đã sáng rực lên như đèn pha ô tô, cậu gật đầu lịa lịa thay cho câu trả lời của mình để lắng nghe xem con bạn nó nói cái gì tiếp :

- Thế tao chỉ cho chơi trò này này, mày sẽ biết trước được tương lai đấy. Muốn hỏi gì cũng được nhé. Tao thấy bà chị tao cùng với mấy chị bạn của bà ấy chơi suốt rồi. Thấy có vẻ đúng lắm đấy.

Nói xong nó mở cái ba lô đi học, rồi lôi ra một cái bảng gỗ gì đấy như kiểu bảng phấn dành cho các bé học tiểu học vẫn hay dùng ấy. Nhưng cái bảng gỗ này chỉ gần giống thế thôi. Vì Phan Mạnh thấy cái bảng gỗ này đã tróc hết lớp sơn ở bên ngoài rồi, nhìn nó chẳng khác gì một cái bảng Phấn cũ kỹ đã trải qua vài Thập Kỷ cả. Phan Mạnh liền lại gần để xem cho rõ cái thứ quái quỷ gì đây, thì cậu thấy trên một mặt của tấm bảng ở một bên có ghi Thần, Thánh, Ma, Quỷ, còn một bên thì đề Đúng, Sai, Có, Không ở chính giữa trải dài từ trên xuống là hai chín chữ cái trong bảng chữ cái tiếng Việt và dưới cùng là một chữ Thăng. Không đợi Phan Mạnh kịp hỏi han gì. Hương đã đứng dậy chạy ra khỏi phòng của cô, rồi nhanh chóng quay lại với một đống đồ trên tay với hai cây nến, một cái chén uống chè nho nhỏ, cùng một bát gạo đầy, đi cùng với một túi nhang mới chưa bóc tem và cái bật lửa. Đến đây, Hương mới từ từ giải thích :

- Bà chị tao hay sang nhà bạn bà ấy chơi Cầu Cơ lắm, bà chị tao bảo lúc đầu thì cũng hơi sợ sợ, nhưng chơi vài lần rồi cũng thấy hay hay. Vì mình có thể hỏi được chuyện tương lai thế nào. Cũng có lần ông bạn của bà ấy xin được mấy con Lô, hôm sau nó về thật, thế là cả nhóm của bà ấy lại ăn chơi, nhảy múa tưng bừng. Vui lắm chúng mày ạh.

Nghe tới đây Kiệt nãy giờ ngồi im không nói gì mới lên tiếng :

- Uh thì tao cũng có nghe bà nội tao kể về mấy vụ cầu cơ, rồi ma lon mà lũ trẻ trâu cứ đến đêm rằm chúng nó kéo nhau ra cánh đồng chơi rồi. Cơ nhưng mà liệu có an toàn không ? Vì ma quỷ không phải chuyện mấy đứa học sinh như bọn mình có thể đem ra đùa cợt được đâu...

Nghe thằng Kiệt nói vậy, cả Văn và Trinh ra chiều đồng tình lắm, hướng ánh mắt về phía con Hương như đang đợi một câu trả lời chắc kèo vậy. Thấy chúng bạn còn có chút lo sợ, con Hương liền trấn an :

- Yên tâm tao đã hỏi kỹ bà chị tao về cách chơi, luật chơi rồi. Đứa nào tham gia thì ngồi xuống đây xung quanh bàn cơ này. Sau khi tao đốt nến và thắp nhang lên rồi. Chúng mày chỉ cần đặt một ngón tay lên cái chén úp ngược. Nhớ là chỉ đặt thôi nhé, đứa nào mà đẩy tao vả cho không còn cái răng nào đấy. Rồi tao sẽ đọc bài chú thỉnh Vong mà bà chị tao chép cho đây này. Rồi khi nào thấy cái chén di chuyển xung quanh bàn cơ thì lần lượt từng người đặt câu hỏi nhé. Nhưng tao sẽ đặt câu hỏi đầu tiên là xem thứ nhập vào cơ là Ma, Quỷ, Thần hay Thánh nhé. Nếu may mắn gặp được Thần với Thánh thì chúng mày hỏi chuyện tương lai sẽ chắc chắn xảy ra đấy. Nhưng thường thì gặp phải Ma thôi. Tao chưa bao giờ nghe bà chị tao kể bà ý gặp được Thần hay Thánh lần nào cả. Nhưng đặc biệt nếu như gặp phải Quỷ thì ngay lập tức chúng ta phải đẩy cái chén về chữ Thăng. Chứ không được hỏi cái gì đâu. Chúng mày phải nhớ kỹ cho dù có nghe, thấy, cảm giác được cái gì cũng không bao giờ được bỏ ngón tay ra khỏi cái chén nếu chưa kéo đến chữ Thăng để kết thúc nhé. Nếu chúng mày mà bỏ tay ra đột ngột, tao nghe chị tao nói là sẽ bị bắt mất hồn vía, cho thành ngơ ngơ và nặng hơn là sẽ bất đắc kỳ tử đấy...

Nghe xong cả một tràng dài giới thiệu luật chơi của cái Hương mà sự lo lắng, bồn chồn nhưng vẫn có nét háo hức, đợi chờ hiện rõ lên trên mặt của Kiệt, Văn và Trinh. Vì có lẽ cả ba đứa đã được Hương thủ thỉ, to nhỏ từ lúc sáng rồi. Nên từ lúc vào phòng, Phan Mạnh mới thấy thái độ có phần kỳ lạ của đám bạn mình như vậy. Còn cậu chàng giờ đây nét mặt vẫn thộn ra như mọi khi, có lẽ cu cậu đang cố gắng tiêu hoá cái thứ lùng bùng mà trí óc của cậu mới phải tiếp nhận. Cả nhóm im lặng năm phút mà như dài cả Thế Kỷ, bầu không khí bỗng trở nên có chút căng thẳng, lạnh lẽo. Cái Hương liền lên tiếng để phá vỡ cái sự quái gỡ này sẽ làm nhụt chí những đứa bạn của mình mất :

- Thế đứa nào quyết định chơi nào ? Tao không ép nhé, hí hí hí.

Qua cái giọng cười đểu cáng của con bạn mình. Những cu cậu, thiếu nữ mới lớn hiểu ngay ra ý châm chọc trong cái giọng đấy. Mà tuổi đang lớn mà, lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân mình, nào là gan dạ, mạnh mẽ, cá tính, không biết sợ là gì. Dù thực tâm trong lòng đứa nào cũng đang bồn chồn, rạo rực đầy ấp lo sợ rồi. Nhưng vẫn phải cố tỏ ra ta đây không sợ bố con thằng nào cả. Vâng, đúng là cái tuổi trẻ... Trâu mà, ai cũng sẽ phải trải qua cái tuổi ẩm ương ấy trên bước đường lớn lên và trưởng thành thôi.

Cả Văn, Kiệt, Trinh đã ngồi xuống quay quanh chiếc bàn cơ bằng gỗ đã có phần mục nát rồi. Còn Hương thì đang loay hoay sắp xếp các thứ chuẩn bị cho một trò chơi mà có lẽ sẽ là điều hối tiếc nhất trong suốt cả cuộc đời này đối với bọn nó. Cả đám nhìn qua Phan Mạnh, nãy giờ vẫn đang ngồi im trên ghế tại chiếc bàn học của Hương, mắt cậu nhìn đăm chiêu về chiếc bàn cầu cơ ấy, ra chiều đắn đo, lưỡng lự, phân vân lắm. Như mất hết cả kiên nhẫn, Văn lên tiếng :

- Êh ngồi xuống đi chứ mày, chưa chơi mà đã sợ thế àh ?

Sau đó cả đám bạn cùng cười phá lên cho không khí đỡ ngột ngạt. Lúc này Phan Mạnh mới từ từ lên tiếng :

- Theo tao nghĩ, hay là thôi đừng chơi cái này chúng mày ạh, tao cứ có cảm giác thấy bất an sao ấy. Nó cứ bồn chồn không yên được.

Cả đám lại quay sang nhìn Phan Mạnh như một sinh vật lạ mới xuống trái đất vậy. Văn lại lên tiếng :

- Êh êh, không chơi thì thôi, chứ đừng có bàn lùi nhé. Bọn tao đã bàn với nhau từ lúc sáng rồi, chưa nói với mày vì cứ tưởng hôm qua mày bị ông già tẩn cho một trận rồi thì hôm nay sẽ không dám đi chơi nữa. Thế nếu đã đến đây rồi, một thì cùng chơi, hai là nếu sợ ma thì đi về nhà đi. Chứ lỡ tý có con ma nữ nào nó nhập vào người mày thì bọn tao hết cứu đấy. Ha ha.

Sau đó cả đám trẻ lại phì cười lên. Phan Mạnh đã có chút bồn chồn trong người rồi. Nay lại bị đám bạn chọc quê, chê mình nhát gan. Cậu có ý tốt muốn khuyên ngăn bạn mình làm điều dại dột. Nhưng chúng nó lại nghĩ cậu sợ ma, không dám chơi Cầu Cơ. Thế là chẳng nói chẳng rằng, Phan Mạnh đứng phắt dậy, quay lưng đi ra cửa phòng rồi nói vọng lại :

- Thôi chúng mày chơi thì chơi đi, tao đã khuyên rồi đấy. Tao đi về đây...

Không đợi lũ bạn trả lời hay níu kéo. Phan Mạnh đi thẳng ra khỏi nhà của Hương, rồi cậu lại rảo bước đi thật nhanh về nhà của mình trong cơn bực tức vì bị chúng bạn trêu đùa...

Vừa về đến nhà, cậu thấy bố mẹ mình đang ngồi trong phòng khách xem phim chưởng Hường Công. Để tránh bị hỏi han nhiều, cậu liền đi thẳng về phòng trong cặp mắt kỳ quái của song thân, cậu còn nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện như đang tấu hài của bố mẹ mình kiểu như :

- Này ông ơi, có phải mình nhìn nhầm không nhỉ ? Thằng con ngày ngày trốn nhà đi chơi toàn về muộn của mình, thế mà nay chưa đến chín giờ tối, mà nó đã vác mặt về rồi. Chắc mai trời mưa mất ông nhỉ.

- Thì chắc lại hết tiền rồi chứ gì, con với cái, cứ xổng ra là lại lẩn đi chơi mất. Tại bà cứ hay nuông chiều nó quá đấy...

Cậu vào đến phòng rồi đóng sập cửa lại, như không muốn nghe thêm một tý nào về câu chuyện muôn thuở của các ông bố, bà mẹ nữa. Phan Mạnh lại nằm lăn quay ra giường, tay vơ quyển truyện tranh hồi sáng mới mượn của thằng Kiệt mà chưa kịp đọc.

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, khoảng nửa tiếng sau, mẹ cậu liền bước vào phòng và hỏi :

- Này có cô Khuê mẹ của Kiệt bạn mày vừa gọi điện thoại hỏi mẹ xem có thằng Kiệt ở đây không đấy.

Đang nằm đọc truyện tranh, cậu liền uể oải trả lời mẹ mình :

- Tối con có gặp nó ở bên nhà cái Hương mà, chắc chúng nó vẫn chơi ở bên đấy.

- Àh vậy hả, thế để mẹ gọi báo cho cô Khuê biết, đỡ mất công cô đi tìm nó lại nhọc ra. Mà chúng mày đã lớn hết rồi, đi đâu chơi thì cũng nói một tiếng cho gia đình đỡ lo lắng chứ.

Phan Mạnh lại uể oải nói cho xong câu chuyện như cơm bữa :

- Vâng, con biết rồi mà. Mẹ yên tâm.

Lại nằm thêm một lúc nữa, đến tầm gần mười giờ rồi. Thấy mẹ cậu lại hốt hoảng chạy lên nói :

- Cô Khuê vừa gọi cho tao nói, vừa qua nhà con Hương xong nhưng sao thấy cửa nhà thì không khoá, mở toang hoang ra. Vào trong nhà thì không có một bóng người là như nào con ?

Vừa nghe xong tin, như có sét phang thẳng vào màng nhĩ của mẹ mình truyền đạt. Cậu liền bât dậy ngay, cái cảm giác lo lắng, bất an xuất hiện từ tầm chiều lại trỗi dậy không ngừng nghỉ. Cậu nhanh chóng xuống nhà cùng mẹ rồi kể lại toàn bộ câu chuyện từ tầm tối. Vừa nghe xong mẹ câu thì đanh mặt lại, gọi điện thoài bàn đi đâu đấy. Còn bố cậu thì nhanh chóng chở cậu ra nhà cái Hương xem sự thể thế nào. Hai người vừa ra đến nơi đã thấy sáu, bảy người đang đứng ở trước cửa nhà cái Hương. Nhận ra đang đứng ở đây là cái Hương đang ôm chị nó khóc thút thít, cái Trinh thì mặt mày xanh lét đứng cạnh mẹ nó, thằng Văn đứng sau cả bố mẹ nó, thì cũng xám xịt không kém, đôi mắt thất thần như mới bị bắt mất hồn vía vậy. Thêm cả bố và chú thằng Kiệt cũng đã ở đây rồi. Thấy hai bố con Phan Mạnh cũng tới. Mọi người nhanh chóng kêu tụi trẻ thuật lại chính xác điều gì đã xảy ra lúc nãy. Con Hương vẫn khóc thút thít, nấc lên từng cơn. Thằng Văn thì cúi gầm mặt xuống, chẳng dám hé một câu. Mẹ con Trinh phải quát lên cô bé mới lý nhí tường thuật lại trong sự sợ hãi :

- Lúc nãy bọn con chơi Cầu Cơ, ban đầu tưởng cả năm người cùng chơi, nhưng Mạnh về trước, thế là bọn con tắt đèn, đốt nến lên, thắp nhang cắm vào bát gạo rồi. Sau đó cả bốn đứa đều đặt ngón trỏ lên cái chén úp xuống. Rồi cái Hương nó đọc câu thần chú gì đó khá dài nên con không nhớ hết được. Đọc một lần không thấy gì cả, bọn con thử lại lần hai, cũng chẳng có gì. Rồi cả nhóm quyết nếu thử thêm lần nữa mà không được thì sẽ nghỉ. Nhưng... nhưng...

Thấy cô bé ngập ngừng, bật khóc, mẹ của Trinh lại sốt ruột toan mắng cô bé. Lúc ấy Văn dường như đã bình tĩnh hơn rồi, liền mở miệng kể tiếp :

- Để cháu kể tiếp cho ạh. Lúc ấy ngay khi Hương đang đọc lần thứ ba, tự nhiên căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo như mùa đông ý ạh. Nhưng cái lạnh ấy nó khác lắm. Cửa sổ thì vẫn đóng. Làm cháu nổi cả da gà, rồi dựng cả tóc gáy rồi. Hình như tất cả mọi người ai cũng cảm nhận rõ rệt được điều đó. Thậm chí cháu thấy Kiệt còn đổ cả mồ hôi lạnh ra cơ mà.

Nói đến đây Văn khẽ rùng mình như đang muốn quên đi cái cảm giác đáng sợ lúc ấy. Rồi lại từ từ thuật lại :

- Hương vừa đọc xong bài chú thỉnh Vong thì lần này cái chén trên Bàn Cơ liền chạy vòng vòng quanh cái bàn Cơ, làm bọn cháu đều giật mình, có chút sợ rồi. Nhưng đã bắt đầu rồi nên không thể kết thúc đột ngột được. Hương hỏi câu đầu tiên là " cho hỏi vị nào đang nhập vào Cơ đấy ạh ?? Là Thánh, Thần, Ma hay Quỷ ạh " nó vừa hỏi xong cái chén càng chạy vòng vòng nhanh hơn, khiến bọn cháu hoảng loạn thật sự. Rồi đột nhiên cái Chén dừng lại tại chữ Quỷ. Thì Kiệt như mất bình tĩnh và quá hoảng sợ nên đã quên mất mà rút tay lại. Thấy thế cái Hương cũng sợ quá nó lật bàn Cơ luôn. Rồi lúc ấy hai ngọn nến phụt tắt mặc dù trong phòng lúc ấy không có gió. Khiến bọn cháu sợ quá bỏ chạy tán loạn. Vì quá hoảng sợ nên mạnh ai nấy chạy. Cháu... cháu cũng không biết Kiệt đã chạy đi đâu ạh. Cháu thì chạy thẳng về nhà thôi. Cháu.. Cháu xin lỗi chú ạh.

Nói đến đây, cậu thiếu niên cũng rơm rớm nước mắt, ra chiều hối hận lắm. Cả nhóm người bắt đầu bàn tán xôn xao lên, người thì quay sang chửi con mình sao dại dột chơi với tâm linh như thế, bố và chú của Kiệt thì sắc mặt đanh lại vì tức giận lũ trẻ nghịch dại này nhưng vẫn toát lên vẻ lo lắng không yên cho con em mình. Lúc này tất cả mọi người thống nhất với nhau là cho cả ba đứa còn lại sang nhà con bé Trinh, có người lớn trông nom, đề phòng những tình huống khó lường có thể xảy ra. Còn lại tất cả mọi người huy động thêm nhân lực, đi thành từng cặp toả ra các hướng đi tìm. Nếu bên nào tìm thấy trước thì thông báo cho những người còn lại biết để yên tâm...

Thế là đêm hôm ấy, cả một thị trấn nhỏ như không còn yên tĩnh, vắng lặng như mọi khi nữa. Gia đình của Kiệt huy động tất cả họ hàng, thân quyến cùng tham gia tìm cậu. Những người bà con, lối xóm khi biết sự việc xảy ra như thế cũng tham gia tìm kiếm phụ giúp thân nhân người mất tích. Nhưng tất cả mọi cố gắng đều kết thúc trong vô vọng. Đến quá nửa đêm rồi, bố mẹ Kiệt đã phải đi mời một ông Thầy Cúng có tiếng trong thị trấn, đến để giúp đỡ gia đình tìm cậu, vì thời gian trôi đi, sự bình tĩnh của họ cũng dần vơi hết, chỉ còn lại nỗi lo lắng, bất an đang càng ngày càng dâng lên trong lòng các bậc làm cha, làm mẹ.

Tại trước cửa nhà của Kiệt, một chiếc bàn lễ tạm bợ được đặt ra, nhưng vẫn đủ những thứ tối thiểu cho một lễ Cúng vào lúc tờ mờ ba giờ sáng này. Đứng sau bàn lễ là một ông Thầy Cúng với chiếc áo dài mà các cụ thời xưa vẫn hay mặc ở các hội làng. Sau khi đã trổ hết các thao tác tay rồi, ông thầy Cúng chỉ tay về một hướng và nói to lên cho tất cả thân nhân, bà con, lối xóm đang bu đông nghịt vây quanh cùng nghe rõ :

- Mau, nó ở trong Nghĩa Địa cũ của thị trấn đấy. Tìm thấy nó mang về đây nhanh... Trước khi quá muộn...

Nghe tới đây thôi, mặc dù chẳng cần hiểu mô tê, trời trăng gì, nhưng mọi người lũ lượt xách đèn pin, đốt đuốc kéo nhau ra nghĩa địa ngay lập tức. Cả một khu nghĩa địa cổ của thị trấn, đêm hôm ấy đã đánh mất đi cái sự tĩnh lặng, ma mị của nó. Sau một hồi tìm kiếm từng tấc đất, từng ngôi mộ, bỗng dưng có một âm thanh vang vọng lên làm tất cả mọi người nháo nhào bổ về hướng có âm thanh đấy :

- Trời, nó đây rồi, tôi tìm thấy nó rồi mọi người ơi...

Phan Mạnh lúc ấy đang đi cùng một anh trai thôn khác, ở gần đấy nhất, liền ngay lập tức lao đến vì sợ có chuyện chẳng lành. Nhưng vừa chạy đến một cảnh tượng kinh dị đập thẳng vào mắt cậu khiến không những chỉ cậu và thanh niên đi cùng cũng phải khựng lại vì kinh hãi. Phía trước trong ánh sáng mập mờ của chiếc đèn pin trên thay của một chú dân phòng cũng tham gia tìm kiếm, thì Kiệt đang nằm gọn gàng trong một hố đất chỉ sâu có nửa tấc, hình như chỉ mới vừa được đào lên vậy. Điều làm Phan Mạnh và những người đến sớm kinh hãi chưa dám tiến lại gần đó là hai mắt của Kiệt trợn trắng lên, không thấy lòng đen đâu cả. Khuân mặt méo mó, biến dạng một cách đáng sợ...

Sau khi tìm thấy Kiệt rồi, mọi người ai cũng về nhà nấy, kết thúc một đêm dài ác mộng. Liền ba ngày liên tiếp sau đó, Mạnh nghe người thân của Kiệt nói rằng : cậu bị ốm rất nặng, li bì liên tục, thường hay nói những điều mơ hồ, linh tinh gì đó trong cơn mê sảng. Đến ngày thứ tư, khi mà cả nhóm bạn sang nhà thăm cậu vì nghe nói cậu đã đỡ hơn rồi. Lúc này, cả nhóm hỏi thăm, ân cần, trêu chọc hòng làm cho Kiệt vui vẻ, chóng bình phục trở lại. Đáp trả lại sự nhiệt tình của cả nhóm bạn, chỉ là một sự im lặng, đôi mắt thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ... Cả nhóm chỉ đành lủi thủi kéo nhau ra về, tự an ủi lẫn nhau, vì biết rằng trong thâm tâm của mỗi đứa, nhất là cái Hương, sự hối hận, tiếc nuối vì đã lỡ rủ mọi người chơi với tử thần rồi để ra nông nỗi như ngày hôm nay. Liền tiếp sau đó, bọn trẻ đều thay phiên nhau sang thăm Kiệt. Nhưng về mặt sức khoẻ thì có lẽ cậu đã chuyển biến tốt hơn, còn về mặt tinh thần thì trạng thái u uất, biểu hiện của một người mắc phải căn bệnh trầm cảm lâu năm vậy. Làm cho bọn trẻ buồn lắm.

Rồi đúng bảy ngày từ cái hôm định mệnh đấy, Phan Mạnh hôm nay được bố mẹ cho phép sang thăm Kiệt, vì thấy thái độ ngoan ngoãn, ở nhà suốt cả tuần rồi của cậu làm nức lòng các bậc phụ huynh. Vừa đi bộ tung tăng đến nhà Kiệt, còn cách độ hơn chục căn nhà nữa thôi. Cậu đã thấy Kiệt đang đứng ở ngay trước cửa nhà của mình, mặt hướng vào nhà như đang đợi một cái gì đấy. Phan Mạnh mừng rỡ vì nghĩ rằng cậu bạn mình đã khoẻ mạnh lại rồi. Cậu liền gọi to :

- Kiệt..., Kiệt ơi..., tao đây này, mày khoẻ rồi àh ??

Thay vì trả lời cậu, Phan Mạnh chỉ nhìn thấy Kiệt quay mặt sang nhìn cậu với hai dòng nước mắt đã tuôn rơi từ lúc nào. Khoé miệng chầm chậm nở ra một nụ cười quái dị, mà có lẽ suốt cả cuộc đời này Phan Mạnh sẽ không thể nào quên được. Hành động tiếp theo của Kiệt, khiến Phan Mạnh như chết lặng tại chỗ, khi Kiệt quay lưng lại, lao đầu ra giữa con đường, nơi mà có một chiếc xe tải đang lao tới với một tốc độ điên cuồng... Ngày hôm ấy, Kiệt mặc lại đúng bộ quần áo mà hôm chơi Cầu Cơ, cậu đã mặc. Từ hôm tìm thấy Kiệt, cứ tưởng gia đình cậu đã vứt bỏ đi bộ quần áo ấy bởi vì nó đã lấm lem bùn đất và vô cùng bẩn thỉu rồi. Thế mà chẳng hiểu sao, cái hôm định mệnh ấy, vẫn bộ quần áo đã lấm lem bùn đất ấy, nhưng nay đã được nhuộm lên một thứ màu mới rồi, đó chính là màu của Máu...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.