Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế Gian Vô Thường

Tiểu thuyết gốc · 2456 chữ

Khi cơn mưa đi qua đây, lũ chim kia đang ngủ say, chợt giật mình tỉnh giấc, tìm chốn nồng ấm, cho qua khỏi ướt át, giá lạnh của một đêm buồn đang chầm chậm trôi qua trong lặng lẽ. Còn tiếng nói trong đêm như thăm thẳm, có anh mắt nhìn cô như đăm đăm, có nụ cười cùng cô như say đắm và nỗi buồn trong hắn như lạnh căm... Bên kia màn hình, Linh Thần đã ngủ quên từ lúc nào rồi, nhưng điện thoại vẫn chưa kịp tắt. Hắn vẫn lặng lẽ ngồi nhìn cô ngủ thật bình yên và an lành lắm. Trong khi mới chỉ trước đó vài phút, khi đồng hồ đã điểm sang giờ Sửu, hắn bị đánh thức bởi một cuộc gọi đột ngột của Linh Thần. Có đôi chút bực mình vì đang ngủ nửa giấc, hắn uể oải nhấc điện thoại lên và nghe giọng Linh Thần vô cùng hốt hoảng, mệt mỏi và sợ hãi làm hắn tỉnh cả ngủ. Linh Thần kể lại rằng cô vừa bị bóng đè, nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi tột độ, sự bất lực, vô vọng và sau khi tỉnh dậy có cảm giác mệt mỏi đến như vậy. Cô kể lại rằng :

  • Sau khi chia sẻ với anh, thì em ngủ quên lúc nào không hay, trong cơn mộng mị nhưng e cảm giác chân thực lắm, em thấy em đang nói chuyện trực tiếp với anh, rồi anh có việc gấp, nên anh phải đi về. Anh vừa mới bước ra khỏi cửa, thì có một bóng đen to lớn lắm, em không thấy rõ ngũ quan gì cả, chỉ trong một khoảnh khắc mà bóng đen ấy đã ập tới đè em nằm im trên giường... em cố gắng làm mọi cách để thoát ra nhưng người em như vô lực vậy, em không thể làm gì nổi... Được một lúc thì em vùng dậy được và cũng tỉnh ngủ luôn... cảm giác sợ hãi và mệt mỏi vô cùng vẫn còn giữ y nguyên trong em. Nên em gọi cho anh vào giờ này, em xin lỗi...

Minh Đan vội trấn an cô rằng bản thân hắn cũng còn thức và nói chuyện đôi ba câu cũng như chỉ cách Niệm Phật cho cô có thể thoát ra được tình cảnh bị bóng đè nếu như lỡ gặp phải lần nữa... Cuộc trò chuyện lúc đêm muộn chỉ kết thúc khi hắn khuyên nhủ cô cứ tiếp tục ngủ đi và sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu. Sau khi tắt máy, đôi lông mày như đang nhíu chặt lại, hắn nghĩ ngợi rằng một người vía nặng, số cao như Linh Thần sẽ không dễ dàng gì mà để cho các thể loại Vong vất vưởng có thể trêu ghẹo được... Mà theo như lời cô kể thì cái Duyên Âm này đã theo cô từ khá lâu rồi, thế cớ làm sao đến giờ phút này cô mới bị đè cơ chứ ?

Một dòng suy nghĩ chợt loé lên trong tâm tưởng, hắn chợt nhớ ra rằng cô bé Nguyệt Cát vừa tròn mười bốn tuổi được mấy ngày thôi, bữa nay cô bé được mẹ bắt xe cho về lại nhà bố đẻ của cô bé để thăm anh trai cô mới bị ngã xe cách đây không lâu. Bình thường khi có cô bé ở bên cạnh Linh Thần, chưa bao giờ Linh Thần bị cảm giác bóng đè đáng sợ và mệt mỏi đến như thế. Minh Đan liên hệ đến điều này, vì đã có lần hắn tình cờ được Linh Thần đưa Bát Tự để nhờ xem cô bé Nguyệt Cát có vận hạn gì trong năm nay không. Nhưng hắn đã khéo léo từ chối vì hắn có một nguyên tắc không bao giờ thay đổi, đó là sẽ không xem Tử Vi cho những người dưới mười tám tuổi, bởi vì hắn muốn những bậc phụ huynh của chúng, hãy để cho con của họ được trưởng thành một cách tự nhiên nhất trong môi trường xung quanh nơi họ sinh sống. Không vì những lời lẽ chưa biết là đúng hay sai của những người Thầy Bà mà dồn ép con của họ vào một cái khuân mẫu nào đó, như vậy là sẽ đi ngược lại với Tự Nhiên Đại Đạo, làm trái với Duyên Nợ Nhân Quả Nghiệp đã được ước định sẵn cho bản mệnh của mỗi nhân sinh.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như không vì có chút tò mò nên Minh Đan đã âm thầm kẻ lá số của cô bé Nguyệt Cát ra để xem thử một chút cô bé có vận hạn gì ghê gớm không. Thật tâm mà nói hắn thương cảm cho số phận của cả ba mẹ con Linh Thần rất nhiều. Nên hắn muốn lặng lẽ giúp cho họ những gì hắn có thể làm được trong khả năng cho phép của hắn. Nhờ việc làm như vô thưởng vô phạt ấy, Minh Đan phát hiện ra hình như Nguyệt Cát có Căn Đồng Số Lính thuộc Tam Phủ Công Đồng, Tứ Phủ Vạn Linh. Nếu như sau này Nguyệt Cát chọn con đường đi theo tín ngưỡng tâm linh thì có thể cô bé sẽ trở thành một Đồng Soi Căn khá cao tay ấn, vì hắn thấy được Nguyệt Cát có Đầu Đồng Bản Mệnh chính là Cô Chín thuộc Tứ Phủ Tiên Cô... Nhưng nếu cô bé không muốn Hầu Cửa Thánh mà chọn một cuộc đời bình thường như bao người khác trong cõi nhân sinh, thì cuộc đời của cô cũng sẽ rất an nhiên, đầm ấm và hạnh phúc bởi vì cô bé là một người con rất hiếu thuận !

Đến lúc này Minh Đan mới hiểu rõ tại sao bình thường khi có Nguyệt Cát ở bên cạnh, thì Linh Thần sẽ không bao giờ bị hiện tượng bóng đè đáng sợ đến như vậy. Cơ bản những người mang Căn Đồng Số Lính, bản mệnh của họ đã nằm trên Số Hệ Thiên Cung, Mệnh Càn Bóng Quế, thì không hề dễ dàng cho các Vong linh, ma tà vất vưởng có thể quấy phá, dựa dẫm hay ốp nhập gì được vào thân thể của họ hết. Thậm chí có những người có Căn của Ngũ Vị Quan Lớn hay có Căn của Trần Triều thì Vong Linh thấy họ còn sợ hơn là con người chúng ta gặp ma chứ đừng nói gì đến chuyện quấy nhiễu, ám nhập.

Ngay ngày hôm sau, Minh Đan liền chỉ cho Linh Thần pháp quyết cùng ấn chú của Mật Tông và nói cô đợi ba ngày sau đó để xem sự tình sẽ diễn biến như thế nào. Thực chất hắn cũng muốn biết rõ khả năng của Vong nam đang bám theo Linh Thần thật sự mạnh đến đâu hay chỉ là một Vong vất vưởng vì chấp niệm mà chưa muốn siêu thoát, tiến vào Lục Đạo Luân Hồi.

Thời gian cứ chầm chậm thoi đưa, hai đêm diễn ra rất bình thường, ban ngày thì Linh Thần vẫn đi buôn bán, mọi chuyện cứ bình lặng như thế trôi qua trong nhẹ nhàng, nhưng hắn cảm giác đây chỉ là chút an lành hiếm hoi trước khi cơn giông tố ập đến với cuộc đời đã quá nghiệt ngã, đau thương của cô gái ấy.

Điều hắn lo sợ nhất cũng phải đến, vào đêm thứ ba khi đã phục dụng Ấn Chú Mật Tông. Linh Thần mơ thấy rằng cô được dắt đến một ngôi nhà sàn rất kỳ lạ bởi hai người thanh niên và một cô gái mà cô không hề biết họ là ai cả. Rồi khi tiến vào ngôi nhà ấy, cô thấy có một thanh niên da trắng, môi hồng, tóc dài, khá là anh tuấn, phiêu lãng đang đợi chờ cô ở đấy. Cô cứ thế đi vào trong, không thể làm chủ được bản thân của mình. Có điều trong tiềm thức, cô lại có thể nhận thức rất rõ mọi thứ xung quanh, mặc dù khung cảnh vô cùng mờ ảo và ma mị. Cô nhớ lại khi sáng hôm sau kể lại với Minh Đan về giấc mơ kỳ lạ của mình rằng :

  • Trong mơ nhưng em cảm thấy mọi thứ vô cùng chân thực anh ạh, em còn tự nhủ bản thân mình là sẽ phải nhớ được tên của họ. Lúc ấy họ có nói tên cho em biết. Nhưng sao đến giờ em lại chẳng thế nhớ ra được gì cả. Em chỉ nhớ rằng ánh mắt của người thanh niên lạ mặt đó nhìn em như kiểu là người ta thích em lắm ấy. Còn những người khác xuất hiện trong giấc mơ nhưng em cũng chẳng biết họ là ai cả. Thật quá đáng sợ anh ạh... Lần đầu tiên em mới có một giấc mơ kỳ lạ, ma mị mà lúc tỉnh dậy e còn nhớ rất rõ như vậy... Không hiểu sao cơ thể em mệt mỏi, rã rời, như kiểu chẳng muốn làm gì cả... em nghĩ từng lời của ông Thầy Mo nói đều đúng anh ạh.

Chính bản thân Minh Đan cũng có thể cảm nhận được mỗi khi Linh Thần gọi đến để chia sẻ những ưu tư, muộn phiền xảy đến với cô, thì những lúc ấy liên tục xảy ra những hiện tượng kỳ lạ. Đơn cử như cuộc nói chuyện của hai người sẽ luôn bị nhiễu sóng, mất hình, mất thanh, thôi thì cái đó đổ thừa tại sóng nhà mạng yếu cũng có thể chấp nhận được đi, nhưng chỉ những lúc hai người nói chuyện với nhau mới bị mất sóng như thế, còn những lúc khác đều rất ổn định. Tiếp theo là khi nói chuyện vào buổi tối, Linh Thần chỉ nói được khoảng mười lăm, hai mươi phút là cô đã bị đánh gục bởi cơn buồn ngủ kỳ lạ kéo tới, mà lạ ở chỗ nói chuyện với gia đình, bạn bè hay nằm lướt mạng thì cô chẳng bao giờ cảm thấy buồn ngủ không cưỡng lại được như vậy, ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt chỉ muốn nhắm tịt, có cả những lúc cô làm rơi điện thoại vào mặt khi đang nói chuyện với Minh Đan, chỉ bởi vì cô đã ngủ quên lúc nào không hay... Rồi thỉnh thoảng, có những thời điểm cô thường hay làm hắn nổi cáu vì những lời nói, hành động như không tự ý thức được mình đang nói hay đang làm cái gì vậy. Nhưng chỉ một lúc sau đó, khi Minh Đan chán chẳng buồn nói chuyện tiếp, cô mới sực tỉnh ra và tự trách bản thân mình là tại sao lại có những lời lẽ và hành động kỳ lạ đến như thế nhỉ ? Như Linh Thần không còn là chính bản thân mình mà như có ai đang mượn thân thể của cô để làm những việc, khiến người đang nói chuyện với cô phải bực mình mà cắt ngang câu chuyện, không thèm nói nữa vậy.

Minh Đan đã ngầm nhận ra điều này từ lúc đầu nghe Linh Thần kể lại trước cả khi cô tìm đến ông Thầy Mo lần thứ hai cách cả hai ba tháng trước. Nhưng hiện thực phũ phàng cứ luôn ập tới đối với cuộc sống của cô, cũng như công việc và những mối quan hệ xã hội, những người nhờ đến hắn giúp đỡ, đã chiếm trọn quỹ thời gian ngắn ngủi của Minh Đan trong ngày, khiến hắn quên hẳn đi mất những tiểu tiết dị thường vẫn luôn xảy ra xung quanh Linh Thần. Để mãi khi cho đến gần đây, hắn mới nhận ra được những mối nguy hại, những tác động vô hình, vẫn luôn hiện diện và đang can thiệp vào đời sống của người con gái ấy một cách rõ nét hơn. Hắn đang lo sợ rằng Vong bám theo cô, có lẽ khi còn tại thế là một người dân tộc. Qua giấc mơ kỳ lạ của cô, dường như đang miêu tả lại một nghi lễ gì đó mà hắn chưa từng biết tới bao giờ. Vì những bùa phép của những Thầy Mo dân tộc đối với hắn là một thứ gì đó vô cùng huyền bí và hiểm độc. Những pháp môn, nghi thức cúng tế kỳ lạ của họ thật không dễ đối phó như những môn phái đã được lưu truyền phổ biến trong dân gian.

Ba ngày để Ấn Chú Mật Tông phát huy công dụng của nó, nhưng thời gian đã trôi qua, Minh Đan vẫn nhận thấy dường như không có gì thay đổi cả. Có lẽ thật sự phải làm Lễ cắt Duyên Âm như lời ông Thầy Mo chỉ điểm sao. Hắn chỉ cảm thấy có chút hụt hẫng vì khoảng cách giữa nơi hắn đang sinh sống và nơi ở của Linh Thần quá xa nhau. Nên tạm thời hắn chưa thể xuất hiện để giúp đỡ cho cô giảm bớt đi những gánh nặng, mệt mỏi vì lỡ dính phải Duyên Âm đeo bám lâu như vậy. Nhưng hắn vẫn luôn luôn âm thầm, lặng lẽ dõi theo cuộc sống của cô diễn ra mỗi ngày. Để mỗi khi cô gục ngã, hắn sẽ luôn là người khích lệ tinh thần, động viên, an ủi cho cô vượt qua nỗi buồn vời vợi vì sai lầm khi tin nhầm người, dẫn đến một cái giá phải trả quá đắt như vậy. Hắn vẫn luôn chia sẻ với cô là đứng dậy mà sống, đời thật bất công, bon chen suốt bao nhiêu năm tháng để rồi lại trở về con số không. Thiếu không tình cảm ? Thiếu không tình người ? Giàu sang, phú quý làm gì để rồi đến lúc vấp ngã, không ai bên cạnh, đêm đông thêm lạnh, tan theo làn mây vào hư vô...

Minh Đan suy ngẫm về tất cả mọi thứ đã diễn ra suốt một thời gian ngắn vừa qua và có lẽ hắn biết mình sẽ phải làm gì và ở đâu trong khoảng thời gian sắp tới, bởi không gì là không thể xảy ra giữa thế gian vô thường !

" Đứng dậy em ơi ! Sống cõi đời,

Dẫu đời khổ nhục đến mười mươi,

Em nên điểm phấn tô son lại,

Ngạo với nhân gian một nụ cười. "

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.