Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uyển Như Mộng Huyễn

Tiểu thuyết gốc · 2786 chữ

Vào một ngày mùa Đông buốt giá đến tê tái cõi lòng, một thân ảnh đang ngồi một mình trong quán cafe vắng bóng người tại Đông Đô Thành. Bên ly cafe vẫn còn chút hơi ấm, hướng ánh mắt sang phía bên kia đường và lặng lẽ quan sát vào một thẩm mỹ viện luôn toát ra vẻ hun hút, âm u đến dị thường trên Mai Hắc Đệ Lộ. Đồng hồ đã điểm sang giờ Thân rồi, hình bóng của một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai chợt xuất hiện, đang hối hả chạy đi lấy xe để còn phóng về với con. Hắn khẽ mỉm cười, thầm nghĩ để lúc nào đó sẽ nhắc nhở cô bé về dáng đi luôn vội vã và hướng về phía trước của mình như thế theo Nhân Tướng Học sẽ rất không tốt về hậu vận...

Chẳng là thời gian gần đây, vì thấy Diệp Nhược Anh quá long đong, lận đận trong chuyện tình cảm gia đình, rồi đến chuyện nợ nần của cậu em trai nhỏ tuổi, ham chơi và không ngừng báo hại cho gia đình đến mức khánh kiệt, khiến cho bố mẹ của cô gần như tán gia bại sản, chỉ còn mỗi căn nhà đơn sơ, mộc mạc để cư trú mà thôi... Nên hắn đã quyết định chấp nhận cô bé làm đệ tử thứ hai của mình, sau vài lần lạnh lùng từ chối lúc trước. Nhân dịp sư huynh Thanh Minh nhờ hắn ra Đông Đô Thành để phụ giúp cho một số Phật Tử nhờ vả sư huynh làm những việc như cúng bái tổ tiên, lập bàn thờ, hương án để thỉnh gia tiên, tiền tổ về ngự... Vì đã giáp Tết Nguyên Đán rồi, nên nhu cầu của mỗi gia đình về những chuyện Âm Phần rất nhiều, do vậy lịch trình của sư huynh quá bận rộn, dẫn đến xảy ra tình trạng xếp lịch chồng chéo nhau. Nhưng vì đã lỡ nhận lời với gia đình Phật Tử rồi, không thể đến giờ phút này mà báo huỷ với họ được. Thế cho nên giờ này đây, hắn đang vô cùng bí mật, xuất hiện lặng lẽ, tại mảnh đất Kinh Bắc này...

Buổi chiều hôm đó, sau khi bốc bát nhang, lập lư hương cho một gia đình, hắn rảnh rỗi được một chút thời gian, nên quyết định tìm một góc khuất, rồi dõi theo Nhược Anh một chút. Cơ bản là hắn muốn đánh giá cô bé một cách khách quan và chuẩn mực hơn. Vì bản thân hắn luôn cảm thấy Nhược Anh có một cái gì đó cực kỳ khó hiểu, cực kỳ khó nắm bắt, cực kỳ khó đoán... Mặc dù tâm của cô bé thật sự rất hướng thiện, không làm hại ai bao giờ cả. Nhưng Minh Đan không hiểu sao cứ có một cảm giác khá mông lung về Nhược Anh cũng như bản mệnh Thầy Bà của cô vậy. Chính vì lẽ đó, hắn đã chọn cách im lặng quan sát từ xa để nhìn nhận nhân tướng của cô một cách tổng thể và khách quan nhất có thể, cũng như để hiểu thêm về một cô bé mà hắn đã nhận thành đệ tử thứ hai của mình, trước khi chính thức xin sư phụ Nguyên Phong cho hai cô bé là Đặng Thiên Tư và Diệp Nhược Anh được gia nhập chính thức vào Phật Thừa Đông Sơn Cổ Tự !

Hắn cũng bất giác nhớ ra là chưa bao giờ nói về thân phận đệ tử tục gia Phật Môn Lâm Tế Tông của hắn với hai cô đệ tử nghịch ngợm. Chắc hẳn là nhiều người sẽ thắc mắc và khá hiếu kỳ với cái tên mang đầy màu sắc cổ trang, kiếm hiệp đó là Lâm Tế Tông. Thực ra thì trong dân gian, đại chúng chỉ biết đại khái nôm na về Phật Môn có Bắc Tông, Nam Tông rồi Mật Tông. Nhưng thực chất nếu những ai là đệ tử nhập thất cửa Phật đều biết và hiểu rõ, thì ba danh xưng kể trên chỉ là cách gọi chung chung cho các Pháp Môn Tu Tập thôi. Còn để mà nói các Môn Phái trong Phật Thừa được chia ra thành nhiều trường phái tuỳ thao pháp môn tu tập của vị Thiền Sư sáng lập ra nữa.

Điển hình như trường phái Nam Tông người tu tập chuyên sâu sẽ biết là Phật Môn Khất Sỹ Hệ. Rồi Thiền Phái Trúc Lâm do Phật Hoàng Trần Nhân Tông sáng lập, được lưu truyền đến tận ngày nay khi mà đi đến đâu cũng thấy Thiền Viện Trúc Lâm thì đại chúng có thể hiểu rằng, đây là chỗ tịnh cư của các vị sư thầy tu tập theo Thiền Phái Trúc Lâm. Hay như Minh Đan cùng sư huynh Thanh Minh và sư đệ Pháp Ân đều là đệ tử của Lâm Tế Tông, một dòng Thiền Chính Phái được liệt vào Ngũ Gia Thất Tông. Ngoài Lâm Tế Tông thì trong Ngũ Gia còn có Quy Ngưỡng Tông, Tào Động Tông, Vân Môn Tông và Pháp Nhãn Tông. Đó chính là Ngũ Gia của các dòng Thiền Chính Phái. Nhưng vì Lâm Tế Tông lại chia tách thành hai phái khác, riêng biệt là Dương Kì Phái và Hoàng Long Phái, như vậy mới hình thành lên Thất Tông chánh phái truyền thừa suốt ngàn năm và vang danh khắp thiên hạ !

Nói về Minh Đan thì do cơ duyên đưa đây, hắn đã được Quy Y Tam Bảo và được chỉ dạy giáo lý của nhà Phật, cách tu tập, cách hành pháp từ lúc hắn mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi bởi sư phụ Đại Đức Thích Nguyên Phong, thầy chủ trì của Phật Thừa Đông Sơn Cổ Tự. Mà sư phụ hắn là một đệ tử tu tập theo Lâm Tế Tông do được sư ông truyền thừa và bồi dưỡng từ khi còn là một cậu bé. Để đến ngày hôm nay sư phụ hắn là một vị Đại Đức nổi tiếng trên mảnh đất Thanh Đô với khả năng hoá giải Trùng Tang, Tịnh Độ vong linh và làm các công việc khác liên quan tới Âm Phần. Cho nên Minh Đan với Pháp Danh là Tự Phúc Nguyên cũng đã được tiến nhập vào Lâm Tế Tông mặc dù chỉ là đệ tử tục gia, nên hắn chỉ giữ Năm Giới Luật trong Phật Môn mà thôi... Dù không được sư phụ đích thân truyền dạy các Pháp Môn liên quan đến những việc Âm Phần nhưng vi sư hiểu rõ bản tính tò mò, thích tìm hiểu, học hỏi về các bộ môn khác nhau trong Huyền Môn nên vi sư luôn nhắc nhở hắn phải cẩn thận và dặn dò hắn rất kỹ rằng " Oan nên Giải, không nên Trấn " để tránh tạo thêm oán nghiệp và chính bản thân hắn sẽ phải gánh chịu những nghiệp nợ đó, nếu như hắn phát sinh tà tâm, mà làm những chuyện đi ngược với Tự Nhiên Đại Đạo...

Một ngày sau đó, từng cơn mưa ngâu vẫn đang khẽ tuôn rơi rả rích, liên miên bất tận mãi không thôi trong một buổi sáng giữa Đông lạnh giá. Hắn đang loanh quanh, ngáo ngơ đi tìm một căn nhà trong khi số nhà là một khái niệm gì đó quá xa xỉ với những người dân trong ngôi làng cổ Vĩnh Bảo thuộc tổng Vĩnh Ninh, huyện Thanh Trì, phủ Thường Tín, trấn Sơn Nam Thượng. Ngôi làng này cho đến tận ngày hôm nay vẫn còn đâu đó những mái ngói rêu xanh, những căn nhà xưa cũ, cây đa, cổng làng như trường tồn cùng năm tháng suốt ba thế kỷ qua. Đặc biệt là trong ngôi làng cổ này còn có hai di tích từ những năm Thiệu Trị thứ 2, vẫn được gìn giữ cho đến tận ngày hôm nay đó là Chùa Thanh Dương và Đền Hoàng Sơn thờ Mẫu Liễu Hạnh. Nhưng vì hôm nay thời tiết cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Điều ấy đã khiến dập tắt cái tâm tư muốn rảo bước tham quan, thắng cảnh của hắn. Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, một thân ảnh vẫn lạnh lùng lướt đi trong mưa trong một cái áo khoác đen trùm kín đầu, dưới một chiếc ô cũng tối màu không kém. Cũng may là trời mưa lạnh buốt, ai đi làm cũng đã đi, ai ở nhà thì chắc chắn, họ cũng không muốn bước ra đường với cái thời tiết khắc nghiệt vô cùng như thế này. Chứ với dáng hình khả nghi cùng trang phục đen bịt kín thế, sẽ không thể tránh khỏi bao nhiêu con mắt ngờ vực, tò mò, soi mói như những mũi khoan tường, xoáy thẳng vào tận tim gan hắn. Vâng, làng quê thôn dã Bắc Bộ mà, nhiều khi thấy ai khả nghi mà bước vào, cả thôn làng từ các nam phụ lão ấu, cho đến các thanh niên thôn, kết hợp với giới Trẻ Trâu lao ra hội đồng cho, thì xác định đối tượng xấu số ấy mất cả Tết...

Lầm lũi bước đi, có chút chán nản tính quay đầu đi về, chứ không thể nào đỡ được cái quả đi mò nhà như thế này, chẳng khác gì như đang đi hành xác ý. Bỗng dưng hắn chợt khựng lại, đưa mắt liếc nhìn một căn nhà với cảnh cổng sắt nho nhỏ dẫn vào một khoảng sân hun hút, bên cạnh căn nhà với lớp sơn đã bong tróc ra gần hết và đã úa màu theo thời gian ấy, là một chuồng gà nho nhỏ, hai tầng, bằng gỗ, nhìn trông rất tạm bợ. Từ cái chuồng gà đó dẫn ra một khu vườn xơ xác, có lẽ chẳng có ai chịu ra đây dọn dẹp cho tươm tất cả. Điều đặc biệt là bên cạnh mảnh vườn ấy có một cái ao nước xanh đục, không thể nhìn thấy đáy. Thật sự mà nói, đến những người thường xuyên phải tiếp xúc với những thứ Bên Kia Của Sự Sống như hắn, vẫn bất giác rùng mình, lạnh sống lưng khi nhìn bao quát cả cái khung cảnh này, trong một ngày mưa lạnh buốt giá. Một cảm giác như rất hoang vắng, pha chút u tịch, trộn lẫn cô liêu, hình thành lên sự ma mị tận cùng, cứ dần len lỏi trong thâm tâm Minh Đan vào lúc này. Hắn tự trấn an bản thân mình rồi đưa mắt nhìn về phía căn nhà, nơi có cánh cửa sổ bằng gỗ cũng đã dần mục ruỗng, đang đóng cửa, cài then thin thít, làm căn phòng bên trong đó, toát lên một cải vẻ bí bách đến nghẹt thở. Cái nơi mà theo hắn suy đoán thì chính là phòng ngủ của hai vợ chồng Nhược Anh cùng cu cậu sắp gần hai tuổi bụ bẫm, đáng yêu của họ. Nghe Nhược Anh kể lại đôi lần là cô không bao giờ dám mở cửa sổ ra vào buổi tối bao giờ cả, bất kể thời tiết nóng hay lạnh như thế nào. Vì Nhược Anh luôn luôn cảm thấy có một ai hay một thứ gì đó, đang đứng ngay ngoài nơi thềm cửa và đang nhìn chằm chằm vào cô. Mỗi lúc như vậy cô đều bất giác cảm thấy rùng mình, run rẩy, pha lẫn một cảm giác rờn rờn, lạnh sống lưng cùng sự khó chịu như kiểu bị người khác soi mói vào đời tư của cô vậy...

Bây giờ khi đứng tại nơi mà đã trở thành một sự ám ảnh đối với gia đình nhỏ của một cô gái trẻ. Nhìn quanh quất khu đất một lần nữa, rồi hắn khẽ nhíu mày, thầm cảm thấy có chút ô uế nhưng không phải là quá nghiệt như mảnh đất bị trấn yểm bên nhà bố mẹ đẻ của Nhược Anh. Thở hắt ra một hơi dài, rồi rất nhanh chóng, hắn thoát ly khỏi mảnh đất ấy, không để lại một dấu tích gì cả...

Vì đã biết ngôi nhà hiện nay của hai vợ chồng Nhược Anh không quá đáng sợ như hắn thầm nghĩ, dù cái mảnh sân vườn phía sau nhà thật có chút uế trọc, chướng khí, nhưng không phải là đất Độc. Hắn lại nhanh chóng đi tìm căn nhà của bố mẹ đẻ của cô, qua lời kể thì sẽ cách nhà cô không quá xa. Ngoài những gì Minh Đan nghe Nhược Anh tường thuật lại, hắn chỉ biết căn nhà của bố mẹ cô đã phạm phải hai thế Sát trong 32 Thế Sát của Phong Thuỷ Huyền Không là Thám Đầu Sát và Tà Thương Sát. Thêm vào nữa trên mảnh đất của gia tộc nhà họ Diệp ấy, có rất là nhiều Vong Linh vất vưởng. Trong đó, có tồn tại những thứ đáng sợ và khó đối phó vô cùng, như là một con ma rừng vậy. Vì một nguyên nhân nào đó, rất bí ẩn, mà nó đã bám theo người bác ruột của Nhược Anh từ những năm tháng còn bươn trải trên vùng rừng thiêng, nước độc của Tây Bắc về đến tận thôn Vĩnh Bảo. Nhưng vì trong mảnh đất của gia tộc họ Diệp này, đã hiện diện của những thế lực khác kinh tởm hơn, mà ngay cả con ma rừng cũng không thể bon chen vào nhà được. Nên nó phải chọn một cây cột điện ngay trong khuân viên của mảnh đất để làm nơi trú thân, nhằm tìm cơ hội để ám hại gia đình của người bác ruột Nhược Anh. Còn cái thứ mà đang gieo rắc đau thương, buồn khổ cho cả một gia tộc, chính là một Vong Tướng cấp thấp của bè lũ xâm lược Hoa Hạ dưới thời Minh Triều còn trị vì Trung Nguyên.

Minh Đan biết được điều này vì đã có sự ngờ vực ngay sau khi nghe Nhược Anh kể lại về những hiện tượng kỳ dị, liên tiếp xảy ra trong nhà mẹ đẻ của cô bé. Sau đó hắn đã nghiên cứu chuyên sâu trong các tư liệu lịch sử về Huyền Môn của nước nhà đã được lịch sử lưu truyền như Việt Điện U Linh Tập, Lĩnh Nam Chính Quái và Truyền Kỳ Mạn Lục... Tình cờ hắn phát hiện ra tại ngôi làng cổ Vĩnh Bảo này, chính là nơi xuất thân của Thống Chế Tả Tướng Quân Phạm Xạ, một danh tướng của Vua Lê Thái Tổ tức Lê Lợi, tên tuổi của ông được lưu danh sử sách nước nhà với chiến tích tự tay chém chết Liễu Thăng trong trận Ải Chi Lăng vào tháng 9 năm Đinh Mùi 1427. Tức là chỉ một năm, sau khi Lê Lợi kéo quân về phía Bắc khi đã thành công tụ nghĩa tại Lam Sơn Bạc. Ông đã ghé qua làng Vĩnh Bảo để tuyển thêm những người con yêu nước, cùng chí hướng, tham gia vào đội quân kháng chiến của ông. Như có mối lương duyên đậm sâu đưa đẩy, Lê Lợi đã chiêu mộ thành công Phạm Xạ cùng 243 thanh niên thôn Vĩnh Bảo. Những người mà sau này đã góp công không nhỏ trong việc đánh đuổi giặc Minh ra khỏi làng quê, sông nước Đại Việt ta.

Ấy vậy mà khi chiến tranh, đau thương đã đi qua nhiều thế kỷ rồi, nhưng những gì để lại chỉ còn là những tàn tích cùng điện thờ để ghi lại công ơn những vị anh hùng dân tộc để con cháu muôn đời sau thắp nén hương để tri ân công đức to lớn của các vị Tiền Tổ. Khổ nỗi, nào chỉ có thế, tàn dư của bè lũ xâm lược năm xưa, nay thân xác chúng chỉ còn là tro bụi hoà quyện cùng với đất đai suốt bao nhiêu Thế Kỷ nay. Nhưng ở một thế giới khác, nơi mà mắt thường của chúng ta không thể thấy rõ được, những âm hồn vất vưởng, tích tụ oán niệm theo thời gian, chúng vẫn gieo rắc đau thương, khổ sở lên mảnh đất, nơi chúng đã ngã xuống và không ngừng tổn hại những người con dân Đại Việt ta, trong đó có cả dòng họ của Diệp Nhược Anh nữa. Thật là bi phẫn thay !

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.