Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi

Tiểu thuyết gốc · 2527 chữ

Cho đến một ngày tình cờ thay, Trúc Thiên đi cùng Má Hai đến một đám cưới của người quen. Ở đây họ gặp lại một người cô là bạn của gia đình đã rất lâu năm rồi. Hồi Trúc Thiên còn bé hay được cô bế bồng, yêu thương lắm. Lúc ấy Trúc Thiên vẫn diện một bộ váy đỏ sang chảnh, vẫn mái tóc đỏ hung hung, dài thướt tha, khiến cô nổi bật rõ rệt ở bất cứ nơi đâu có sự xuất hiện của cô. Trước ánh mắt dán chặt vào mình như thế, Trúc Thiên có phần đã quen thuộc lắm, cô vẫn hành xử một cách tự nhiên như mọi khi cô vẫn làm. Khi phát hiện ra người cô mà năm nào mình rất quý trọng, Trúc Thiên tính tiến tới chào hỏi. Nhưng thay vì nhiệt tình đáp trả. Thì bà cô ấy lại nhìn Trúc Thiên một cách đăm đăm, trên gương mặt thoáng hiện ra một sự kinh ngạc tột độ xen lẫn cảm xúc có phần sợ hãi lắm. Trúc Thiên dường như cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ ở đây. Phải chăng vì mình thay đổi ngoại hình quá nhiều mà cô ấy không nhận ra chăng ??? Trúc Thiên vẫn giữ ý định tiến tới để giải thích rằng mặc dù mình có thay đổi ngoại hình nhưng chỉ là do sở thích thôi. Không phải là tính cách mình thay đổi. Nhưng chỉ vừa bước gần lại thêm mấy bước, Trúc Thiên chợt nhận ra bà cô ấy đang thụt lùi lại phía sau, bất giác quay lưng lại và nhanh chóng tiến ra cửa, bỏ về vội vàng trong khi tiệc vui chỉ vừa mới bắt đầu. Cảm thấy quá khó hiểu và có đôi chút tổn thương trong lòng, vì tại sao bà cô đã từng rất yêu thương mình, nhưng nay lại thấy mình mà bỏ chạy như thấy hủi thế nhỉ. Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu cô suốt cả một khoảng thời gian sau đó. Nhưng mãi cho đến tận sau này, thì cô mới biết được lý do thật sự về cách hành xử kỳ lạ của bà cô ấy khi đó...

Cứ như vậy, dòng thời gian vùn vụt trôi qua, đã hai năm trời theo đuổi cái phong cách độc và dị như vậy, vẫn ăn chơi nhảy múa quên tháng ngày như vậy. Rồi cho đến một hôm, trời mưa tầm tã, loạng choạng bước ra từ sàn Phương Đông. Cô lên một chiếc Taxi đợi sẵn trước cổng, đưa cô về lại khách sạn, nơi cô lưu trú còn nhiều hơn ở nhà.

Lếch thếch sải bước trong dãy hành lang mờ ảo trong ánh đèn vàng của khách sạn. " Lách, Cạnh " cánh cửa căn phòng vừa mở ra.

Trúc Thiên chợt thoáng giật mình, vì cô lờ mờ thấy được một hình bóng, một dáng người con gái đứng quay lưng lại với cô, cái bóng hình ấy nó thanh mảnh, mờ mờ, ảo ảo lắm, trong một bộ xiêm y màu đỏ rất kỳ lạ, mà có lẽ trong thời đại này, cô ấy chưa từng nhìn qua bao giờ cả. Trúc Thiên đứng hình trong phút giây, lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo rồi quờ quạng lần mò cái công tắc điện. " Tách " Ánh sáng vàng vọt của căn phòng lan toả khắp mọi nơi, vắng lặng, im ắng. Một tiếng động cũng chẳng có, không gian như cô quạnh lại, tạo nên một áp lực dồn nén Trúc Thiên muốn ngộp thở. Lúc này đây cô đã tỉnh cả rượu, trấn tĩnh lại và tự nhủ với lòng mình chắc là do bản thân mình mình bị hoa mắt nên nhìn nhầm thôi. Cô bước vào căn phòng nhà vệ sinh và để cho làn nước nóng xoa dịu cơ thể, khiến bản thân tỉnh táo lại sau một đêm nhảy múa, chè chén cùng bạn bè.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, với bộ đồ ngủ hờ hững, mong manh. Tay đang dùng khăn lau cho mái tóc đỏ hung của cô mau khô, đặng còn đi ngủ cho khoẻ người, mai còn đi quẩy tiếp cho đời nó phấn khởi. Nhưng mới chỉ bước đến nơi đầu giường có để cái máy sấy tóc cũ kỹ của khách sạn. Cô bất giác nhìn xuống dưới nền và bất chợt thét lên một tiếng kinh hồn " Áhhhhhhhhh... " sau đó cô chẳng còn nhớ cái ji nữa cho tới chiều hôm sau khi cô thức dậy trong bệnh viện thuộc Quận Hoà Vang.

Cô ngơ ngác chớp mắt nhìn ba, má hai cùng em trai cô đang vây quanh giường bệnh. Cô bất giác cất tiếng hỏi ba mình :

- Ủa ba sao con lại ở ni ???

Ba cô có chút bực mình liền đáp :

- Mi làm cái chi mô mà để đến nỗi ngất đi vậy con ? Mi lại đi uống rượu hẻ. Mi làm tau và má mi lo quá chừng. Nửa đêm nghe bệnh viện gọi, hấp tấp chạy vô, tưởng mi bị tai nạn chớ. Ai ngờ hoá ra chỉ do kiệt sức mà ngất đi. Aizzz, con với cái, thiệt nuông chiều quá mi riết hư àh. Từ mai ở nhà cho tau nhah. Mi mà bước ra đường là đi luôn khỏi về đó.

Má hai cô thấy ổng la mắng cô quá liền nói đỡ cho cô mấy lời :

- Thôi mà ông, con không sao là tốt rồi chứ chi nữa, nó còn đang mệt mà, ông đi làm thủ tục xuất viện đi ah. Rồi về nhà nói chuyện tiếp hẻ. Chứ ở ni mà làm ồn người ta đuổi ra đó.

Nghe cũng hợp lý, mặc dù đang bực tức nhưng ba cô vẫn quay lưng đi lo thủ tục để đưa cô về.

Khi về đến nhà rồi, cô ngồi trầm tư trong phòng riêng của mình rồi suy tư về cái chuyện kỳ lạ đêm qua cô đã gặp phải. Ngay lúc đó, cô chợt bất giác lạnh sống lưng khi nhớ lại hoạt cảnh lúc ấy. Lúc cô vừa định lấy cái máy sấy tóc ở trên bàn trang điểm đặt đầu giường. Cô chợt nhận thấy ở ngay dưới đất, cái chỗ mà lúc nãy cô lờ mờ thấy cái bóng hình kỳ dị ấy. Có một đôi bàn chân nhỏ nhắn của con gái, nhưng nó lại đen đúa, còn vương ít sắc tro tàn, điểm thêm vài sợi tóc đỏ hoe vương vãi xung quanh. Làm cô quá hoảng sợ mà hét lên, rồi sau đó... Àh mà ngất bố rồi còn đâu, chứ còn sau đó cái je. Sáng hôm sau, em trai cô chở cô quay lại chỗ khách sạn để lấy hết đồ đạc về. Ngay sau khi cô bước vào hỏi Lễ Tân, cô cảm thấy những người nhân viên trong đấy nhìn cô một cách quái dị lắm kìa. Cô thầm nghĩ mình đã trọ ở đây lâu rồi. Hầu như các nhân viên trong khách sạn này đều biết cô mà. Sao hôm nay họ nhìn cô kỳ lạ vậy...

Sau một hồi lân la, dò hỏi, tâm sự, chia sẻ và kết giao với các bé nhân viên có chút e dè và ái ngại kia. Cô mới hiểu ra tại sao họ lại nhìn cô với cặp mắt yêu thương đong đầy như vậy. Nghe những người dọn phòng tá hoả bàn tán xôm tụ với nhau rằng : khi mà Trúc Thiên được đưa đi bệnh viện cấp cứu thì các tạp vụ của khách sạn liền vào để dọn dẹp lại căn phòng cho tươm tất. Vào tới nơi, họ mới bối rối vô cùng khi nhìn thấy một dấu vết đen đúa như giẫm phải than bếp, mang hình một đôi chân nhỏ nhắn thay, vẫn còn chút tro tàn vương vãi. Bọn họ thầm nhủ với nhau sao cái cô này giẫm phải cái của nợ ji mà lại in hình lên sàn nhà như vậy được nhỉ. Sau đó họ mới thất kinh, hồn vía khi nghe anh tiếp tân trực ca khi ấy kể lại khi a nghe tiếng la thất thanh, a liền dùng chìa khoá sơ cua lao vào và thấy vị khách của chúng ta ngất lịm nằm bất động đậy trên sàn nhà, cô vẫn chỉ cột chiếc khăn tắm hững hờ, chỉ như chực chờ buông lơi...

Trúc Thiên nghe hết xong câu chuyện từ các chim lợn tuyển, cô lại bất giác rùng mình, nổi hết cả da gà, da vịt, dựng cả tóc gáy. Nhanh chóng cùng em trai mình thu dọn đồ đạc và phóng vội về nhà.

Suốt mấy ngày trời kể từ cái hôm bắt gặp sự kiện ám ảnh tâm trí ấy, suốt mấy đêm trời, cô luôn mơ thấy một cơn ác mộng lập đi lập lại, khiến cô thức giấc trong hoảng loạn, nước mắt lăn dài trên đôi bờ mi ngoan. Thân xác càng ngày càng xuống sắc và hao gầy đi một cách thảm hại. Để đến nỗi cô không dám ngủ về đêm nữa, thức trắng phớ để lướt mạng, chat chit với chúng bạn cho vơi đi nỗi cô liêu trong căn phòng trống...

Nhưng đã bảo đen thôi, đỏ quên đi. Tưởng ngủ ngày mà thoát àh. Đang thiu thiu ngủ khi đồng hồ vừa điểm sang giờ Mão. Cô mơ hồ như lạc vào một cõi mộng mi, ảo mộng lắm.

Cô thấy một dãy nhà cũ kỹ, cổ xưa như từ thời Phong Kiến, đang ngùn ngụt bốc cháy phừng phực. Cả một con phố cổ đang chìm trong biển lửa, không thấy một bóng người qua lại. Chỉ có khung cảnh hoang tàn, khói bụi bốc lên nghi ngút như che kín cả một bầu trời xanh. Nhưng cô lại không hề cảm thấy một cảm giác nóng nực hay nghẹt thở gì cả. Cô cứ đi, đi dọc theo con phố nhỏ. Cô chẳng biết mình đang đi đâu, cứ bước đi trong vô thức. Bất chợt cô dừng lại trước một toà biệt phủ, cũng đang hừng hực chìm trong biển lửa. Đột nhiên cánh cửa gỗ có khắc hình Linh Vật Tiêu Đồ chợt chầm chậm mở ra... " Két..... Kẹt... ".

Âm thanh chát chúa gieo rắc ám ảnh vào tận sâu cõi lòng người đang phải chịu đựng sự tra tấn vô hình đó mỗi khi đêm về. Một bóng hình đang đứng trong sảnh đường chính của toà Biệt Phủ, một bóng hình mà Trúc Thiên có lẽ mãi chẳng bao giờ quên được. Vẫn là người con gái kỳ lạ ấy, vẫn bộ váy đỏ cổ xưa kia, vẫn mái tóc dài, khô và xơ xác do phải hứng chịu khói lửa biên thuỳ kia. Và cũng như mọi lần, cô ta bỗng nhiên quay phắt đầu về hướng Trúc Thiên để lộ ra bản mặt biến hoá, thay đổi từ một gương mặt sinh đẹp, chuyển dần sang đen xạm lại do bị tái chín trong lửa, cuối cùng là đen lại như than để rồi chỉ còn tàn tro bay mất...

Cứ mỗi lần mơ đến đây, cô hoảng loạn thức dậy, nước mắt giàn dụa trên gương mặt ngày càng trắng xanh, vô cùng thiếu sức sống. Cô có kể lại vài lần cho ba và má hai cũng như em trai của cô nghe về giấc mơ dị thường của mình. Nhưng để mà nói về độ không tín thì nhà cô chắc nhì không ai dám dành hạng nhất luôn. Ngắn gọn như vậy, đủ để hiểu cái độ Trác Tuyệt trong vấn đề Tâm Linh đối với quan điểm của gia đình này như thế nào.

Cô dần chìm đắm trong trầm cảm, sợ hãi, hao gầy và héo mòn theo thời gian. Má hai của cô nhìn người con chồng của mình như vậy cũng rất chi là thương cảm cho Trúc Thiên. Trong một lần tình cờ bà tám với các bà trong hội chim lợn tuyển. Má Hai có đau xót chia sẻ câu chuyện thương tâm của cô bé với bạn bè của mình và trong đó có bà cô đã nhắc ở trên, nay đã trở thành một Thầy Bà coi bói tương đối có tiếng ở mảnh đất Hoà Vang...

Còn tại sao tự dung bà cô này có những khả năng đặc biệt như vậy thì chẳng ai biết, không ai hay, chỉ biết là từ xưa tới cách đây ít năm thì bà cũng như bao người phụ nữ bình thường khác, không có gì đáng nói cả. Nhưng đến một ngày kia, tự nhiên bà ấy phát hiện ra những khả năng kỳ lạ của bản thân mình khi có thể thấy một số điều, nhìn một số thứ mà với đôi mắt của những người thường sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn được những điều đó.

( Để giải thích về những hiện tượng kỳ lạ này. Giải thích về các loại Nghiệp Căn khác nhau. Tại sao lại như này, tại sao lại như kia, vân vân và mây mây. Tất cả sẽ được giải đáp cực kỳ chi tiết trong Phần 7 ).

Trở lại với chính truyện, khi bà thầy nghe những gì Má Hai của Trúc Thiên tường thuật lại, thì bà thầy ưu tư, trầm lắng và buồn man mác lắm. Má Hai cũng không lấy đó làm lạ vì vốn dĩ đã biết rõ bà thầy này rất yêu thương cô từ lúc cô còn bé tý cho đến lúc trở thành một thiếu nữ. Kể lại chi tiết cho các bà bạn của mình. Bà cũng chỉ thở dài thườn thượt, thể hiện rõ sự bất lực, vô vọng, không biết phải làm gì bây giờ.

Mãi cho đến sau này, khi vừa qua Quỷ Lệnh tức Rằm Tháng Sáu Âm Lịch năm Canh Dần. Đột nhiên Trúc Thiên trở lại bình thường, không còn để tóc dài nhuộm đỏ nữa, cũng chẳng còn thích mặc đồ đỏ như mấy bé dở hơi biết bơi nữa. Cô cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy. Gia đình cô cũng chẳng ai hiểu. Chỉ nghĩ là cô đã khỏi bệnh rồi. Không còn bị chấn thương tâm lý do bia rượu nữa.

Nhưng, cuộc đời này làm gì có cái gì Tự Nhiên, không có cái gì gọi là Tự Nhiên như thế cả. Tất cả đều là một vòng Nhân Quả Tuần Hoàn đáng sợ từ nhiều đời trước còn vương vấn mãi cho đến tận hôm nay, mà một thời gian sau khi tình cờ gặp được bà cô làm Thầy Bà đấy. Trúc Thiên và Má Hai của cô mới vỡ lẽ ra hoàn toàn cái sự thật khủng khiếp đằng sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra với cô suốt hai năm ròng rã, lạc lối giữa đường đời...

Bạn đang đọc Tàn Tro Bay Mất sáng tác bởi nioblade67
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nioblade67
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.