Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu được không gian

Phiên bản Dịch · 1291 chữ

Dùng xương ống mới mẻ nấu canh, nồi đất đun nhừ trong một giờ, rải lên hành thái vừa cắt, mùi vị thơm ngát mười phần, chén canh đầu tiên liền đưa đến tay Khương Nặc.

Cô uống một ngụm, trong đó tăng thêm bắp và kỷ tử, hương vị thơm ngon tản ra đầu lưỡi, phối hợp nước canh trắng đục, uống ngon đến mức cô hoài nghi nhân sinh.

Đừng nói canh xương hầm , trong tận thế cô cũng khó ăn được đồ ăn sạch sẽ.

Ngày qua ngày đói bụng, chỉ cần no bụng ngay cả chuột cô cũng gặm qua, sớm cho rằng mình đã mất đi vị giác .

“Mẹ, ngươi bỏ cái gì a, hương vị ngon như vậy?”

“Không cho gì, bột ngọt, muối, loại xương ống mới mẻ này không cần cho quá nhiều gia vị.”

“Mẹ, có thể cho A Muội uống canh này không?” A Muội là tên của Husky, trước đây Khương Nặc lấy tên nghe rất hay, cuối cùng cảm thấy không phù hợp khí chất của nó, cứ đơn giản lại ngốc như vậy vừa hợp.

“Mẹ còn để dành phần không gia vị cho nó”

 Vu Nhược Hoa cầm một chiếc bát dưới đáy có hình chiếc xương nhỏ, từ phòng bếp đổ canh xương hầm không gia vị riêng biệt cho A Muội.

     Khương Nặc nhìn xem tất cả, thâm tâm càng kiên định sống sót thật tốt.

Uống canh xong, Khương Nặc chủ động giành rửa chén giúp mẹ, khiến Vu Nhược Hoa có chút mơ hồ.

Ba Khương Nặc mất sớm, Vu Nhược Hoa đau lòng con gái của mình từ nhỏ không có ông nội, bà nội, bà ngoại, ông ngoại quan tâm, khi còn bé lại mất đi ba, sợ cô bị bắt nạt, sợ cô so đứa bé nhà khác thiếu tình thương, thế nên rất chiều chuộng cô.Đều nói con cái của người nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, thế nhưng ngoại trừ hồi nhỏ khi mẹ bày quầy bán hàng Khương Nặc hỗ trợ xem cửa hàng, cuộc sống trôi qua thực sự như công chúa nhỏ.

Chưa bao giờ dính việc nhà, chỉ cần học tập, yêu cầu gì mẹ đều thỏa mãn cô, những đứa trẻ khác ưa thích búp bê, đồ chơi, mẹ mua cho cô, những đứa trẻ khác lên lớp hướng đạo, Khương Nặc không hiểu cũng muốn đi, mẹ cho nàng báo danh.

Nhưng Khương Nặc cũng không phải cái gì đều trải nghiệm qua. Ở kiếp trước cô thức đêm làm thiết kế, Nhược Hoa nhìn con gái quầng thâm mắt đau lòng: “Ôi, cơ thể quan trọng, thiết kế gì cũng từ từ làm a?”

"Mẹ không hiểu cũng đừng phiền con, thời gian gấp như vậy, làm sao có thì giờ từ từ làm?!"

Cô vốn là vậy, đối với tình yêu thương của mẹ không trân quý chút nào.

Khương Nặc khóa vòi nước, thầm nghĩ trong lòng.

‘Không có việc gì. Về sau rồi sẽ tốt thôi.’

Sau bữa ăn, trở lại gian phòng đã lâu không gặp của mình, Khương Nặc không kịp cảm khái, lấy máy tính ra, mở ra bản kế hoạch cô đã viết ở công ty.

Đây là kế hoạch ứng phó tương lai tận thế.

Cô cần rất nhiều vật tư, còn cần nhà kho chất chứa vật tư, cần một cái trụ sở an toàn lâu dài.

Bây giờ chủ yếu nhất vẫn là tiền.

Nhà Khương Nặc chỉ có mấy vạn tiền tiết kiệm, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách này là đáng tiền nhất, tiền mặt mỗi tháng chỉ có tiền lương của cô.

Quá ít.

Khương Nặc vô thức sờ lên cổ của mình, sợi dây chuyền trên cổ là đồ cưới Nhược Hoa mang theo, nghe nói là tổ tông truyền xuống, chế từ vàng và ngọc thạch, kiểu dáng xem có chút tục khí.

Cô ấy không thích sợi dây chuyền này, chỉ là ngày nọ mẹ ngẫu nhiên lấy ra xem vui vẻ, phải để Khương Nặc đeo thử lên, từng câu khen thật đẹp, thật xinh đẹp.

Vốn Khương Nặc định tùy tiện đeo mấy ngày ứng phó cho mẹ xem, kết quả quen thuộc lại quên lấy xuống, thần kỳ là,thời điểm ban đầu tận thế gian nan như vậy Khương Nặc cũng quên lấy nó đi đổi tiền, đổi đồ ăn.

Trở lại lúc này, Khương Nặc ngón tay lại không sờ được gì!

Dây chuyền đâu? !

Trí nhớ của cô không có khả năng phạm sai lầm, lúc này cô chắc hẳn đang đeo nó! Khương Nặc cuống quít tìm đến tấm gương, chỉ thấy gần xương quai xanh của mình có một cái vết sẹo kỳ quái, lại hoàn toàn không có dấu vết dây chuyền.

Ngay khi cô tiếp tục dùng ngón tay tìm tòi xác nhận, bỗng nhiên mê muội một lúc, phảng phất thấy được một thế giới khác!

Một vùng thế giới nhỏ mênh mông sương mù,chỉ có một gian nhà gỗ rách nát lộ ra ngoài, nóc nhà cũng là màu tối tường xây bẩn thỉu, cửa chính nát một nửa, rào chắn gỗ bên cạnh bị ăn mòn lộn xộn, bên cạnh là mấy khối ruộng khô.

Mắt trần có thể thấy cứng đờ không sinh cơ.

     Khương Nặc lắc lắc đầu óc, cảm giác mê muội biến mất, mà tình cảnh trước mắt cũng trở lại phòng của mình. Chuyện gì xảy ra? Ảo giác sao?

Tập trung tinh thần, hồi ức cảm giác vừa rồi.

Dần dần trước mắt quả nhiên lại xuất hiện phòng nhỏ kia. Khương Nặc cứ như cầm một cái camera, dùng thị giác thứ nhất nhìn mảnh diện tích không gian hoang dã này.

Cô cẩn thận tới gần, từ giữa cửa chính đổ nát xuyên qua, nóc nhà dột rất nhiều, trời mưa xuống nhất định rỉ nước, xung quanh nhà chỉ có bốn bức tường, mặt tường đều tan hoang, trống rỗng, chỉ có gần cửa sổ bên phải là một cái tủ trang điểm phá lệ nổi bật.

Khương Nặc khống chế ý niệm của mình đến gần, vậy mà trông thấy dây chuyền biến mất xuất hiện trên đài.

     Thử đưa tay cầm, lại không hiệu quả, cứ như nó sinh ra liền nên ở đây.

     Ngày xưa kiểu dáng tục khí trong mắt Khương Nặc lúc này lại lộ ra trang nghiêm lộng lẫy, hoàng kim sáng bóng chói mắt, mà mặt dây chuyền dưới đáy ngọc thạch càng tỏa ra ánh sáng lung linh sâu không lường được.

Khương Nặc nhịp tim càng lúc càng nhanh, phảng phất đưa thân vào đáy nước, áp lực cực lớn để nàng thở không nổi. Khương Nặc tranh thủ thời gian rời khỏi, từ trên ghế đứng lên, kéo màn cửa sổ ra hít sâu nhiều lần.

     Thẳng đến cả người trở nên nhẹ nhõm, tim đập của nàng cũng dần dần bình ổn.

     Thế nhưng đại não lại hưng phấn, vì kiểm nghiệm suy đoán của mình, nghỉ ngơi một lát sau Khương Nặc liền điều chỉnh trạng thái, đem tay dán chặt một cáI ghế đẩu nhỏ trong phòng của mình, ý đồ để nó chuyển dời đến trong mảnh đất hoang kia.

     Theo cảm giác trên tay biến mất, Khương Nặc lẩm bẩm nói: "Thành công..."

     Sau nhà hoang còn có một khối đất trống, ghế đẩu của cô nằm trên mặt đất. Vậy mà thật sự có chuyện này, cô thu được không gian tùy thân? !

     Chẳng qua chính mình cũng có thể sống lại, vậy việc này cũng không phải không có khả năng.

Bạn đang đọc Tận Thế Thiên Tai, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Tích Trữ Hàng của Ái Địa Bát Âm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy22138430
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.