Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về nhà

Phiên bản Dịch · 1456 chữ

Hiện tại là tháng 6, cách tận thế tiến đến còn 2 tháng, 2 tháng sau, lúc này thời tiết nóng bức sẽ trầm trọng thêm, nhiệt độ không khí cao không hạ, từ 45 độ tăng đến hơn 50 độ, vô số người sẽ chết trong cực nóng, nhưng mà đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu.

Đã ông trời lại cho cô đến một cơ hội duy nhất, cô ấy tuyệt sẽ không uất ức như đời trước.

Cô muốn sớm chuẩn bị sẵn sàng, cho nên, cô rất cần tiền.

Khương Nặc chỉ là một người bình thường, trong thẻ không có vài trăm triệu vài tỷ tùy tiện tích trữ, tiền tiết kiệm nhiều lắm chỉ hơn 5 vạn.

Cho nên hiện tại mục tiêu trọng yếu nhất, chính là kiếm tiền!

Liều lĩnh kiếm tiền!

Khương Nặc mở ra ghi chú máy tính của mình, dựng một cái bảng biểu mã hóa, bắt đầu kế hoạch cô muốn chuẩn bị đồ vật.

Lúc tan việc, cô ấy đem máy tính cất vào trong túi, trực tiếp rời đi công ty.

Vừa tới cửa thang máy, không bất ngờ bị Uông Tiệm Ly ngăn lại.

"Tiểu Nặc, em tức giận sao?"

Khác biệt với đe dọa lúc chiều, trên mặt hắn mỉm cười, nói chuyện nhu hòa, là bộ dạng thiếu nữ yêu thích.

"Trước đó ngữ khí của anh hơi thái quá, có phải hù đến em rồi? Kỳ thật anh cũng vì tốt cho em... Dương Ninh là người của quan, em cùng cô ta đối nghịch làm gì, sự tình này coi như xong đi."

"Có thể." Khương Nặc một giây đồng hồ đều không muốn nói nhảm vớI hắn, "Anh đưa tiền đây giải quyết đi."

"Có ý tứ gì?" Uông Tiệm Ly lại trực tiếp mộng bức (không hiểu sao).

"Một giá thôi, 25 vạn, anh cho tôi tiền, tôi liền không đi nói với ông chủ quan hệ của anh cùng nữ nhi của ông ta, còn giúp cô ta trộm đồ, thiết kế là của tôi, trong tay của tôi còn nhiều chứng cứ."

Khương Nặc nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Mà anh trộm đồ vật của tôi, tôi khẳng định là muốn báo cảnh sát, tự nhìn mà lo liệu."

Uông Tiệm Ly hé miệng, thật lâu không biết nói gì, trực tiếp hỏi ra.

"Em... Làm sao em biết anh cùng cô ấy..."

Khương Nặc không kiên nhẫn, "Cho tiền hay không? Một câu thôi. Tôi biết ông chủ tại phòng họp gặp khách hàng, tôi không ngại hiện tại liền đi tặng ông ta một kinh hỉ."

Uông Tiệm Ly sầm mặt lại, "Cô điên rồi? Một cái thiết kế rởm, đáng giá như vậy?"

Nhìn hắn trở mặt, khí thế hùng hổ lấn tới, Khương Nặc lui lại một bước, lại dùng mũi giày nhắm ngay sau đầu gối hắn dùng sức đạp.

"Khương Nặc! !" Uông Tiệm Ly bị cô đạp đau nhức kịch liệt, trực tiếp đứng không vững, hắn cắn răng hô to, "Cô có bệnh a?"

Khương Nặc lạnh lùng nhìn hắn, "25 vạn."

Uông Tiệm Ly chịu đựng đau, cũng nhịn xuống lửa giận, ý niệm trong lòng nhanh quay lại.

Hắn không rõ vì cái gì Khương Nặc đột nhiên biến thành người khác.

Hắn cho rằng cô là kiểu nữ nhân không gây sự, thanh âm nói chuyện không lớn, nhìn thấy nhiều người sẽ khẩn trương, không nghĩ tới đột nhiên điên như thế.

Uông Tiệm Ly tính toán được mất một chút.

Dương Ninh là con gái riêng của ông chủ, tiền nhiều xài không hết, đối với mình coi như hào phóng, tầm trăm vạn xe sang đều cho mượn hắn lái, nếu là cùng Dương Ninh phát triển thuận lợi, đời này cũng không cần phấn đấu.

Tuyệt không thể bị tiện nhân này làm hư!

Uông Tiệm Ly khẽ cắn môi: "Trong tay tôi hiện tại không có nhiều như vậy."

Khương Nặc nhún vai: "Đó là chuyện của ngươi, lúc nào giao dịch thành công lúc đó tôi xóa chứng cứ, đương nhiên, thời hạn trước ngày mai."

Khương Nặc mắt lạnh nhìn Uông Tiệm Ly tức hổn hển rời đi, mình cũng không còn dừng lại thêm, rời đi công ty.

Hít vào không khí mới mẻ bên ngoài, cô bước chân thả chậm xuống tới, nhìn chăm chú giữa nhà cao tầng người đến người đi, đa dạng cửa hàng, trên đường cái còi xe ồn ào náo nhiệt.

Rõ ràng đã rời đi mười năm, Khương Nặc vẫn nhớ kỹ đường về nhà, cô lần theo ký ức ngồi xe buýt, một đường xuống xe, xuyên qua cong cong quấn quấn đường đi hẻm ngõ.

Thang máy từng tầng từng tầng lên cao, tim Khương Nặc càng ngày càng nóng nảy đập rộn lên.

"Đinh —— "

Cửa thang máy mở ra, Khương Nặc cảm giác có chút run chân, cô run rẩy lấy chìa khoá cửa nhà mình ra, đi đến trước cửa chính trong trí nhớ, cắm chìa khóa vào ổ nhiều lần nhưng lại chen không lọt.

"Tỉnh táo, tỉnh táo..."

Một bên mặc niệm, một bên dùng tay lục lọi lỗ chìa khóa, rốt cục két một tiếng, ngay sau đó ngón tay cầm chìa khoá chuyển động.

Cửa mở.

"Gâu gâu gâu! ~ "

Thanh âm hưng phấn vang dội dẫn đầu ánh vào màng nhĩ, một con Husky lông xù màu trắng đen chui vào bên chân Khương Nặc.

Là cún cô ấy nuôi!

Husky nàng nuôi nấng tỉ mỉ từ khi nó còn bé, con mắt xinh đẹp màu xanh ngọc, lông tóc sạch sẽ mềm mại, lại không lâu sau tận thế bị mất.

Uông Tiệm Ly nói muốn dẫn nó ra ngoài tìm đồ ăn, mũi chó linh, kết quả trở về lại là một mình Uông Tiệm Ly, hắn nói bên ngoài quá loạn chó chạy lạc.

Về sau Khương Nặc mới biết là đám người cặn bã này đã sớm để mắt tới chó của cô! Nhưng lúc ấy hết thảy đều nói ra, Uông Tiệm Ly rốt cuộc không cần lừa cô nữa, dù sao cô ấy có tổn thương, lẻ loi một mình, không có bất kỳ giá trị gì.

"Con chó kia suốt ngày sủa ta, đã sớm khó chịu!"

"Tính tình mặc dù xấu, chẳng qua mùi thịt cực kì thơm."

"Chính là hơi gầy! Trước kia ngược lại là nó được ngươi nuôi mập."

Là người, lại nói lời như cầm thú.

Khương Nặc ngồi xổm xuống ôm lấy đầu cún, khóc không thành tiếng. Husky không hiểu vì sao tâm tình chủ nhân lại không tốt, có chút ngơ ngác, thẳng tắp đứng tùy ý Khương Nặc đem mặt chôn ở trong bộ lông của nó.

"Ồ, hôm nay tan làm sớm vậy a."

Khương Nặc ngẩng đầu, một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề ngắn tay từ phòng bếp ra tới, trên mặt nàng mừng rỡ: "Nặc Nặc đến, đúng lúc nếm thử canh giúp mẹ."

"Mẹ..." Khương Nặc cũng chịu không nổi nữa, nước mắt tràn mi mà rơi.

Trong tận thế, cô ấy mười ngón không dính nước được mẹ bảo hộ, có người xấu đến, là mẹ hung thần ác sát cầm dao phay vung vẩy đuổi đi.

Cuối cùng, là mẹ ngăn lại một đám người, kêu to: "Nặc Nặc chạy!"

Cô chạy, chạy mười năm!

Ăn rác rưởi, thức ăn thiu, uống nước bẩn, cùng thú biến dị vật lộn, mình đầy thương tích, sống không giống người, mỗi lần Khương Nặc cảm thấy muốn chết đi, liền nhớ lại lời của mẹ, nàng biết mẹ hi vọng nàng còn sống.

Vu Nhược Hoa làm sao biết những cái này, trông thấy con gái khóc, quá sợ hãi, tranh thủ thời gian khép cửa lại dìu dắt Khương Nặc.

"Làm sao rồi? Có phải tranh tài không được chọn? Xem con..."

Mẹ tưởng rằng mấy tháng này cô ấy thức đêm thiết kế không có kết quả tốt, Khương Nặc không giải thích, lau nước mắt, dần dần khống chế tốt cảm xúc.

"Đừng buồn, mẹ múc cho ngươi bát canh xương hầm, ủ ấm dạ dày trước." Vu Nhược Hoa lại tiến phòng bếp.

Husky một mực đi theo chủ nhân, lúc này mới nằm sấp ở trên ghế salon, lo âu liếm liếm Khương Nặc ngón tay.

Khương Nặc nhìn nó, sờ đầu một cái: "Đừng lo lắng, chị sẽ bảo hộ em."

Ngược lại nhìn về phía phòng bếp, con sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.

Lần này, cô sẽ bảo vệ tốt nhà chúng ta!

Bạn đang đọc Tận Thế Thiên Tai, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Tích Trữ Hàng của Ái Địa Bát Âm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy22138430
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.