Mâu thuẫn
Lãnh Ngạo Thiên mừng rở mở túi đồ ra trước mặt cậu là một không gian rộng bằng một căn phòng có thể bỏ được khá nhiều đồ dữ trự. Hắn đưa mắt nhìn quanh thì thấy ở trong một gốc có một con mắt tà dị bên trong là màu đỏ có một câu ngọc đang xoay quanh tỏa ra khí tức tà ác nhưng lại cuốn hút mê người chỉ cần ai nhìn vào đều bị mê hoặc. Lãnh Ngạo Thiên nhìn đến đây thì cũng phải thất thần vài giây mới lấy lại được bình tĩnh, cậu chạm vào con mắt đấy thì trước mắt xuất hiện một cửa sổ Sử dụng/Không sử dụng, cậu ấn vào sử dụng thì một luồng khí nóng chảy từ đan điền lến mắt, bỗng mắt cậu nhói lên nhắm hai mắt lại một dòng máu chảy ra từ mắt cậu khoản gần 1 phút sau cậu đã có thể mở mắt. Khi mở mắt cậu thấy cảnh vật xung quanh đã rõ rành hơn, nhìn lên trước mắt có một cái gương cậu đi lại phía trước gương nhìn vào thì một con mắt đỏ như máu có một câu ngọc đang xoay trong ở con mắt bên phải của cậu, mở mắt lần nửa thì con mắt bên phải đã trở về bình thường.
Cũng may là không ai chú ý đến con mắt của cậu, lúc này một nữ sinh đi lại kế bên cậu khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn long lanh, khuôn mặt mặc dù còn có vẽ trăng bệt nhưng vẫn không mất vẽ kiêu ngạo, thân hình thì bốc lửa vòng 1 36D, vòng 2 thon gọn còn vòng 3 thì hình bán nguyệt phải nói là một mỹ nhân phôi dủ chỉ mới 17 tuổi , Lãnh Ngạo Thiên lục lại trí nhớ thì nhớ ra đây là Hân Mộng Nghiên cũng là một trong những hoa hậu giảng đường.
Hân Mộng Nghiên: " cảm ơn cậu lúc nãy đã cứu tớ. Nếu không có cậu chắc tớ đã... đã " nói đến đây cô khóc lên nước mắt giàn dụa
Lãnh Ngạo Thiên: " Không cần cảm ơn chúng ta đều là người một nhà a ! " cười cười
Hân Mộng Ngiên ngước lên nhìn thì khuôn mặt ánh tuấn, lãnh khóc ấy đang cười với mình thì khuôn mặt đã hết đỏ một lần nửa đỏ lên như cái đít khỉ gắt giọng
Tô Mộng Hiên nói nhỏ: " Chán ghét ai là người một nhà với cậu,không nói nửa tôi đi đây " rồi chạy đi về hướng khác
Lãnh Ngạo Thiên cười cười nhìn theo sau đó kiểm tra thân thể một chút thì thấy đã hồi phục gần như là toàn bộ. Liền đi lên bục giảng nơi Trần Lão Sư đang đứng, vừa lên tới thì cậu đập tay vào nhau để mọi người chú ý
Lãnh Ngạo Thiên hô to: " Tất cả các bạn học chúng ta phải nhanh chống rời khỏi nơi này. Ở đây lâu sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng, như mọi người thấy lúc nãy rồi tôi sẽ không nới thêm nửa ai đi theo tôi thì dơ tay " nói xong liền nhìn xung quang ngay lúc này có hai học sinh giơ tay lên không ai khác là Bàn Tử và Tô Mộng Hiên.
Khi đã có người giơ tay thì cũng sẽ có người tiếp theo gần một nửa lớp khoảng 23; 24 người giơ tay muốn đi theo Lãnh Ngạo Thiên sát ra ngoài, nhưng có một số người không nghĩ như vậy
" Chúng ta ở lại chờ quân đội tới cứu không phải sẽ tốt hơn sao " nam sinh
" Đúng thế ở lại chờ quân đội giải cứu chúng ta " nam sinh
" Cậu không được đi cậu phải bảo vệ chúng tôi " một nữ sinh
......Lãnh Ngạo Thiên quát lớn: " Các người không tự dùng sức mạnh của chính bản thân mình mà chỉ biết để người khác bảo hộ như thế thì khi bọn họ chết thì ai bảo hộ các người và gia đình, người thân của các người "
Lúc này trên bục giảng Trần Lão Sư cũng nói: " Lãnh Ngạo Thiên tôi yêu cầu trò ở lại bảo vệ mọi người chờ quân đội cứu ở đây chỉ có em là có sức mạnh nên em phải bảo vệ mọi người "
Lãnh Ngạo Thiên lạnh như băng nói: " VÌ sao tôi phải bảo vệ các người ? "
Trần Lão Sư: " Bơi vì chúng ta đều là bạn học "
Lãnh Ngạo Thiên nhìn một cách lạnh lùng như muốn xe tan Trần Lão Sư. Hiện nay đã mạt thế rất nhiều thứ có thể xảy ra nếu như đám người này không tự biết cứu lấy mình thì không ai có thể cứu được bọn họ kể cả dị năng giả hay người tiến hòa đều vậy
Đăng bởi | obitokudo |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 21 |