Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Iron Maiden

Tiểu thuyết gốc · 1276 chữ

Theo Trần Thế Vũ được biết thì đồi có ba loại.

Những ngọn đồi thấp tròn mà người ta có thể đạp xe từ bên này đồi qua bên kia đồi. Bởi vì sự dễ dãi của chúng, đám đồi kiểu này nếu ở gần một thành phố thường sẽ bị cải tạo luôn thành khu dân cư, khu resort hoặc là khu đánh golf.

Những đồi nhọn, sườn dốc hiểm trở mà không khác gì một rặng núi nhỏ. Đồi kiểu này hoặc là cây cối rậm rập, hoặc sẽ bị mưa gió rửa sạch lớp mùn mà nhô ra phần sườn trọc. Rồi thì, theo thời gian, những mũi nhọn sẽ bị mài mòn mà trở nên thuôn mượt dần. Có thể nói rằng, không có tóc thì không thể biến thành siêu xay da.

Và cuối cùng là những đồi mà không phải đồi, một trong số đó có một cái tên rất kêu là đồng bằng vực sâu.

Một thứ nửa nọ nửa kia. Một bên là đất bằng phẳng của đồng bằng, còn một bên là sườn dốc thoải nối liền với một khe nứt sâu hàng ngàn mét.

Trần Thế Vũ nghĩ tới đồng bằng vực sâu là bởi vì hai hai ánh đèn pin phía trước và phía sau hắn đang tụ lại cùng một chỗ, chiếu sáng một khe nứt hẹp. Nó hẹp tới nỗi một đứa con nít cũng có thể bước qua được. Nó cũng sâu hun hút.

“Tôi không nhớ là có một cái khe như thế này ở đây đấy.” Cảnh sát An tặc lưỡi.

“Cậu từng lên trên này sao?”

“Hồi nhỏ từng cắm trại trên này một lần. Nếu tôi nhớ không lầm thì có một đồi đá ở gần đây.”

“Nơi này chính là đồi đá.” Cảnh sát Bình nói.

Cảnh sát An nghe vậy liền quét đèn pin một vòng, ánh đèn chiếu sáng lên những vỏ cây, những sườn đất. Rồi anh chàng lại rọi đèn pin lên phía trên đầu, soi tỏ một vài phiến lá dưới bầu trời tím sẫm.

“Nếu cậu nhớ được thì tôi sẽ rất kinh ngạc.” Cảnh sát Bình nói với một giọng trầm không hề dao động gì hết. Anh ta không đùa mà chỉ là đang chỉ ra một sự thật hiển nhiên mà thôi.

“Chúng ta đi tiếp thôi. Sắp tới đỉnh đồi rồi. Trên đó có một khối đá rất lớn.”

Đường đi không hề bằng phẳng, rễ cây, đá cuội và dốc đất chắn ngang đường. Mười mét đường rừng tương đương với ba mươi mét đường làng. Cả nhóm mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới đi lên tới lưng chừng đồi, lại mất thêm ngần đó thời gian nữa để đi lên tới đỉnh.

Cảnh sát An và cảnh sát Bình thường ngày vẫn luôn rèn luyện, lên tới đỉnh đồi thì cũng đã thở hồng hộc. Riêng Trần Thế Vũ vẫn thở đều. Hắn nhanh chóng nhận ra điều này và giả ra một bộ mình cũng đã mệt sắp đứt hơi. Hắn còng lưng xuống và tựa vào một cái cây lớn. Lại nhìn quanh, hắn chợt phát hiện khoảng cây cối xung quanh phần lớn đều là những cây đại thụ cả.

“Chỗ này hình như là… một đoạn hãm tốc, cây được trồng để ngăn đá lăn xuống.” Cảnh sát Bình nói, sau đó chỉ tay về một chỗ chân đồi. “Dưới kia hẳn là có một cái bảng cảnh báo đá rơi.”

Trần Thế Vũ và cảnh sát An nhìn theo ngón tay chỉ của cảnh sát Bình, chỉ thấy một khoảng tối thùi giữa hai ngọn đồi.

Cắm bảng dưới đó thì có ích lợi gì?

“Nhanh đi thôi, tớ không muốn bị đá đè bẹp ở chỗ này.” Cảnh sát An thúc giục.

Đỉnh đồi đã ở ngay trước mắt không xa, không có cây cối, tròn nhẵn và trọc lóc.

Trên đỉnh đồi, hơi chếch một chút về phía sườn là một tảng đá siêu to khổng lồ và bị nứt.

Cái khe sâu thì, thật là trùng hợp làm sao, chạy thẳng hướng về mặt nứt của tảng đá.

“Chúng ta cần phải tới xem sao? Nhỡ bị đá đè thì sao?” Cảnh sát An nuốt nước miếng hỏi. Tảng đá lớn in trên nền trời nhìn có vẻ rất là áp bách và nguy hiểm.

“Cậu sợ thì có thể đứng ở đây, một mình tôi đi xem là được rồi.”

“Tớ không có sợ!”

Khi một người nói rằng mình không sợ, người ấy tất nhiên là đang sợ lắm lắm.

Cảnh sát Bình không nói gì mà nhìn sang Trần Thế Vũ.

“Tôi không đi.” Trần Thế Vũ nói.

Khi một người nói rằng tôi không đi, người ấy tất nhiên là cũng đang sợ lắm lắm.

Không giống cảnh sát An, Trần Thế Vũ không có mạnh miệng. Dù hiện tại đã không còn là người, Trần Thế Vũ vẫn không muốn thử cảm giác bị đá đè chút xíu nào cả. Mà khả năng bị đá đè là có thật. Một mảnh nứt của nó còn suýt chút nữa đè bẹp cái xe tải chở xác cơ mà.

“Nếu An đi thì cậu cũng phải đi.” Cảnh sát Bình nói, sau đó quay sang cảnh sát An: “Tôi biết là cậu không sợ, nhưng phải có một người trong chúng ta ở lại canh chừng cậu ta.”

Trần Thế Vũ không nghe ra gì không đúng trong câu nói của cảnh sát Bình cả. Tuy vậy, hai vị cảnh sát thì đang nhìn vào mắt nhau ‘đắm đuối’ dưới bầu trời đêm, dưới ánh trăng chỉ vừa đủ sáng để có thể phân biệt được chỗ nào có cây và chỗ nào không chứ không đời nào có thể nhìn rõ sắc mặt của nhau được. Sau đó, cảnh sát An đột ngột rít qua kẽ răng: “Tất. cả. Chúng. Ta. cùng. Đi.”

Cảnh sát Bình nhún vai.

Trần Thế Vũ thì còn muốn cự cãi lại. Nhưng cảnh sát An đã đẩy vào lưng hắn và hạ tối hậu thư: “Cậu nên nhớ rằng mình vẫn đang là một tội phạm, đừng nói nhiều nữa, mau đi thôi.”

Trong quãng đường ngắn tới gần chân tảng đá, Trần Thế Vũ bắt đầu mường tượng cảnh bản thân bị đá ngã đè dẹp lép.

Hắn thậm chí bắt đầu nghĩ tới chuyện phản kháng.

Nếu kết quả cuối cùng đều là chết cả nút, vậy do đá đè chết hay do Trần Thế Vũ bóp chết lại có gì khác nhau đâu. Và nếu Trần Thế Vũ là nguyên nhân dẫn tới cái chết của hai cảnh sát, hắn có thể đảm bảo cho bọn họ có một cái xác toàn vẹn.

Hắn thậm chí có thể…

“Đó là…,” giọng nghiêm túc của cảnh sát Bình lôi Trần Thế Vũ trở lại thực tại.

Một khối sắt nhô ra từ dưới khe rách, một nửa vẫn nằm trong đất, nửa còn lại vươn cao đâm vào mặt nứt của tảng đá.

‘Gương mặt’ của khối sắt rất là hiền từ và dịu dàng, dường như đang trong một giấc ngủ cực kì thanh thản.

Nhưng không ai có thể nằm ở bên trong nó mà ngủ thanh thản được! Trần Thế Vũ béo má mình một cái, lại dụi dụi mắt. Hắn không mơ, cũng không có nhìn lầm.

“Cái này… có phải là thiếu nữ sắt Iron Maiden không?”

Cảnh sát Bình thò tay sờ sờ một kẽ hẹp trên ‘khối sắt’, sau đó gật đầu: “Ừ, đúng là Iron Maiden.”

Bạn đang đọc Tận Thế Biến Thân sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.